Edit: Saihafuuko

----------------

“Này Uy cô nương, đợi ta với!” Tiêu Nghệ ở phía sau gấp gáp kêu.

Tửu lâu Cao Thăng ở chỗ nào?

Đông Phương Uy Uy tìm kiếm ở bên đường, bằng cước trình nhanh nhẹn của nàng, một anh công tử yếu đuối làm sao có thể đuổi kịp được? Hiển nhiên là bị nàng bỏ lại rất xa.

“Tìm được rồi!” Nàng ngẩng đầu thấy rõ cái bảng hiệu trên cửa, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nàng nheo con ngươi lại để nhìn cho rõ chữ trên bảng hiệu, “Tửu, lâu Cao, Thăng, không sai! Nhất định là nhà này.”

Lúc này, Tiêu Nghệ cuối cùng cũng hết hơi đuổi kịp nàng, thở hổn hển gọi, “Hô, hô… Uy Uy cô nương…. Nàng…”

“Ô? Ngươi đến đây làm gì?” Đông Phương Uy Uy cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của hắn.

Hắn hổn hển thở gấp, cười nói, “Ta cũng muốn đến đây…”

“Thật là khéo nhỉ?” Nàng không quan tâm đến ý định của hắn, nhún vai, “Ta phải đi vào tìm Trạm ca ca của ta, hẹn gặp lại.”

“Ách? Chờ…” Tiêu Nghệ cuống quýt đi theo nàng vào trong.

Ông chủ tửu lâu vừa thấy khách quý đến, kinh sợ tiến lên nghênh đón.

“Đây không phải Tiêu thiếu gia sao? Thật là khách quý, mời vào trong!” Ông chủ khom người chào, “Người đâu? Mau chuẩn bị cho Tiêu thiếu gia vị trí tốt nhất, mang rượu ngon và đồ nhắm lên!”

Tâm tư Tiêu Nghệ đặt toàn bộ trên người Đông Phương Uy Uy, không rảnh để ý đến sự nhiệt tình của ông chủ.

“Trạm ca ca!” Chợt nghe thấy tiếng hô mừng rỡ của Đông Phương Uy Uy, thân hình xinh xắn đáng yêu trước mặt bao người, chạy như bay đến bên người một nam tử mặc áo đen đang ngồi.

Tiêu Nghệ thấy được thì chờ mong trong lòng lập tức sụp đổ, miệng cũng quên khép lại.

Đông Phương Uy Uy mặc kệ hiện trường có hơn chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm, trong mắt nàng chỉ có một mình Lãnh Trạm.

Nàng cười ha hả ôm lấy cổ hắn, “Trạm ca ca, ta tòm được huynh rồi, xem huynh trốn đi đâu được!”

“Cô đang làm cái gì?”Lãnh Trạm thoáng chốc khốn quẫn đỏ bừng mặt, “Buông!”

“Trạm ca ca da mặt thật mỏng, động một tí là thẹn thùng.” Đông Phương Uy Uy buông tay, sửa thành ôm cánh tay hắn, cười duyên chế nhạo, “Nhưng mà, ta chính là thích nhìn bộ dáng đỏ mặt của huynh.”

“Đông, Phương, Uy, Uy.” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, “Cô càn quấy cũng phải xem trường hợp chứ, không sợ bị Vạn thúc chê cười sao?”

Nàng nghiêm mặt hỏi “Vạn gia gia, người sẽ cười ta sao?”

Vạn Tử Lung ho khan vài tiếng, cố nhịn cười, dùng sức lắc đầu.

“Huynh xem! Vạn gia gia nói sẽ không cười ta.” Nàng nghiêm túc nói.

Hắn thất vọng liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, trong lòng không khỏi nghĩ, nàng là do ông trời phái xuống khảo nghiệm sự kiên nhẫn của hắn sao? Vốn hắn tưởng rằng đã luyện được bản lĩnh dù Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc, kết quả chỉ cần gặp nàng, cảm xúc của hắn vội vàng lên xuống. Sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, năm năm trước hắn nên trốn thật xa, cố gắng không tiếp xúc với nàng.

Có điều, bây giờ mà nói những lời này cũng vô dụng, nếu có người sẵn lòng tiếp nhận quỷ linh tinh này, hắn nhất định dâng tặng hai tay, chỉ cầu một đời bình thường.

Lãnh Trạm chớp mắt giật mình, đem suy nghĩ bay ở xa tóm về, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt to trong veo của Đông Phương Uy Uy, không biết từ bao giờ, khoảng cách khuôn mặt hai người chỉ còn một tấc, gần như muốn dán vào một chỗ.

“Uống!” Hắn thở ra một ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với nàng.

Đông Phương Uy Uy cười tủm tỉm ngọt ngào hỏi “Trạm ca ca, sao huynh lại nhìn chằm chằm vào ta thế? A~~~ ta biết rồi, có phải vì thấy ta đáng yêu, nên huynh nhìn đến ngây người không?”

“Phốc!” Vạn Tử Lung phun hết rượu trong miệng, dở khóc dở cười nhìn về phía Đông Phương Uy Uy, sau đó rất đồng tình nhìn khuôn mặt Lãnh Trạm đã hiện lên mấy vạch đen .

Lãnh Trạm một tay đỡ đầu, thương tiếc cho vận mệnh bi thảm của mình.

“Trạm ca ca, bênh đau đầu của huynh lại tái phát phải không?” Nàng nâng bàn tay nhỏ bé xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau âm ỉ của hắn, “Ta thấy vẫn nên bảo Ôn đại phu đem cái bệnh này giải quyết cho tốt, bệnh nhỏ mà không chữa, sẽ càng nặng hơn, ta cũng không muốn làm quả phụ sớm đâu.”

“Phốc xích….” Vạn tử Lung lấy tay che miệng, chỉ sợ sẽ cười thành tiếng.

Lãnh Trạm quê quá hóa khùng trừng mắt liếc hắn một cái, lấy ra mấy văn tiền để lại trên bàn.

“Vạn thúc, cứ từ từ dùng bữa, ta về trước.” Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, hắn sợ nhịn không nổi sẽ lỡ tay bóp chết nàng.

Đông Phương Uy Uy tự nhiên cũng vỗ mông chạy lấy người, “Vạn gia gia, ta cũng đi trước.”

Từ đầu đến cuối Tiêu Lượng bị bỏ quên ở một bên đã không ngậm được miệng, nhìn mỹ nhân trong lòng chạy theo nam nhân khác, lập tức rơi vào cảnh thất tình.

Là số phận?

Hay là thói quen?

Lãnh Trạm ngắm một chút chỗ hai người đang nắm tay, trong lòng đã thở dài đến lần thứ hai mươi sáu, chẳng lẽ đời này của hắn nhất định phải chịu quỷ linh tinh này quấn lấy, vĩnh viễn không thể trở mình? Hay là kiếp trước hắn nợ nàng, kiếp này phải chịu nàng giày vò?

“Aizzzz!” Hắn không nhịn nổi ngửa mặt lên trời thở dài.

Nghe thấy hắn buông một tiếng than thở, Đông Phương Uy Uy hơi nghiêng đầu, “Không ngờ Trạm ca ca cũng có tâm sự, thật là ngạc nhiên nha, không bằng nói ra xem, biết đâu ta lại giúp được chút gì đó.”

“Cô cứ quấn lấy ta như vậy rốt cuộc là có chỗ nào tốt chứ?” Tâm tình của Lãnh Trạm quả thật đã hạ đến đáy cốc rồi.

Đông Phương Uy Uy giơ lên khuôn mặt như táo đỏ, “Chuyện này còn phải hỏi sao? Bởi vì ta thích Trạm ca ca.

Hắn thử đối mặt với nàng nói lý lẽ, “Nhưng tình cảm là chuyện cả hai đều tình nguyện, ta không có cảm giác này với cô—“

Nàng ngắt lời của hắn, “Hiện tại không có cũng không sao cả, chỉ cần ta ở bên huynh, huynh sẽ chậm rãi hiểu rõ ưu điểm của ta.”Đôi mắt của nàng lóe ra tia tự in đến chói mắt, “Trạm ca ca, ta sẽ cho huynh thấy, ta đối với huynh là thật tâm thật ý.”

Lãnh Trạm nhất thời không dời được ánh mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó gọi tên, không ngừng vuốt ve trái tim lặng lẽ của hắn.

“Cô… Nếu như đời này ta không thể thích cô thì sao?”

“Không thể nào, ta tin tưởng rằng trên đời này không ai là không yêu thích ta.”Đông Phương Uy Uy đối với mị lực tuyệt hảo của mình vô cùng tự tin, dù sao, nàng với Nhạc Nhạc từ nhỏ đã là bảo bối người gặp người thích, “Ta không phải là ai khác, ta chính là Đông Phương Uy Uy, thiên hạ vô địch siêu cấp mỹ thiếu nữ nha!”

Lãnh Trạm thiếu chút nữa bị bộ dạng phục phịch của nàng làm cho tức cười.

“Chuyện tương lai không ai có thể cam đoan được.” Hắn cũng hết cách với nàng.

Đông Phương Uy Uy tràn đầy tự tin, không tin nói, “Chỉ cần ta bám chặt huynh không buông, không để cho người khác có cơ hội cướp huynh đi, cuối cùng huynh nhất định sẽ là của ta.”

Nàng và Nhạc Nhạc đã đánh cược, người nào mang được tướng công về trên đảo trước, người đó làm tỷ tỷ, nàng cũng không muốn thua.

“Một cô nương mà nói cái chuyện này, để người ta nghe thấy sẽ không tốt.” Quỷ linh tinh này đại khái là chưa bao giờ hiểu được cái gì gọi là thẹn thùng, cái gì gọi là rụt rè.

“Ta mới không sợ, hơn nữa, ta còn muốn lớn tiếng tuyên bố với mọi người…” Nàng dứt khoát hít một hơi thật sâu, sau đó gân cổ lên hét, “Ta, rất, thích, Trạm, ca … a ….”

Lãnh Trạm một tay chặn cái miệng nhỏ của nàng lại, “Được rồi! Ta biết rồi!” Coi như hắn sợ nàng vậy.

“Trạm ca ca, huynh tin tưởng ta phải không?” Đông Phương Uy Uy vui vẻ hỏi.

Hắn xoa xoa Thái Dương đang co rút, “Ta tin tưởng cô là được.”

“Ta lại có thể tiếp tục ôm huynh rồi?”

“Ta có thể nói không sao?” Lãnh Trạm mệt mỏi như vừa bại một trận chiến vậy.

“Hì hì! Thật tốt quá.” Đông Phương Uy Uy hài lòng ôm lấy cánh tay hắn, cười khanh khách nói.

Nói rách cả miệng, cuối cùng Trạm ca ca cùng tin tưởng nàng thật lòng, nhưng tướng công của nàng thì đây rồi, không biết Nhạc Nhạc đã tìm được chưa? Nàng không khỏi có chút lo lắng, dù sao Nhạc Nhạc cũng không phải đứa thông minh, nhỡ đâu gặp phải người xấu, có toàn mạng mà trở về hay không mới là vấn đề, nhưng Nhạc Nhạc sẽ học được cách tự lập, các nàng không có khả năng vĩnh viễn không tách ra, tường lai phải dựa vào chính mình…

“Tránh ra! Tránh ra!”

Đột nhiên có vài tiếng quát đuổi truyền từ phía trước đến, người trên đường dều nhao nhao chạy trốn.

Chỉ thấy mấy nha dịch dùng nâng thứ gì được che chiếu hướng tới, còn truyền đến mùi xác thối, khiến người ta không thể không bịt mũi.

Đông Phương Uy Uy nhón cao mũi chân, thò đầu ra ngó. “Trạm ca ca, có chuyện gì vậy?”

“Đừng nhìn!” Lãnh Trạm lấy tay che mắt của nàng lại.

“Lại chết một người.” Dân chúng xung quanh khẽ thì thầm bàn tán.

“Aiz! Tháng này đã là người thứ năm rồi…”

“Không chỉ thế, từ nửa năm nay đã chết mười mấy người rồi…”

“Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy? Có thể xuống tay đến mức này?”

“Ta nghe quan gia trong nha môn nói, những người này đều là bị đánh chết tươi…”

“Đánh chết tươi? Cho dù là có thâm thù đại hận gì, cũng không nên đem người ta giết thế…”

“Lần trước chết là con trai của Liêu lão nhân, đó là những người làm ruộng thành thành thật thật, cũng không có kết oán với ai…”

“Ngày nào quan phủ còn chưa bắt được hung thủ, ngày đó chúng ta còn không được ngủ yên…”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Không biết là trùng hợp, hay là ông trời sắp đặt, một trận gió thổi bay cái chiếu, hiện trường thoáng chốc vang lên những tiếng hít khí không đều.

“Trạm ca ca, huynh xem! Người kia chết thật thảm nha!” Đông Phương Uy Uy cứng rắn ngó đến đằng trước nhìn một cái, mới liếc mắt một cái, liền cảm thấy buồn nôn.

Lãnh Trạm duỗi cánh tay ra, lôi nàng trở lại, “Không phải bảo cô đừng xem sao?”

“Nôn… Sớm biết sẽ không xem.” Hại nàng nôn hết những gì vừa ăn được.

“Ai bảo cô muốn theo người ta góp vui.” Lãnh Trạm khiển trách nàng một câu, khóe mắt lại nhìn thấy trong đám đông có người lén lút, đợi quan sai đi xa cũng quay đầu biến mất, làm cho hắn thấy khả nghi.

Hắn cúi dầu dặn dò một tiếng, “Ta còn có việc phải làm, cô về trước đi.”

Đông Phương Uy Uy xem xét hắn vài giây, không ngờ lại gật đầu đồng ý, “Trạm ca ca, huynh cứ đi làm chuyện của huynh đi, ta sẽ tự trở về.”

“Ách, vậy, ta đi đây.” Nàng nghe lời khác thường khiến hắn có phần kinh ngạc.

“Tạm biệt Trạm ca ca!” Nàng vẫy vẫy cánh tay, đợi hắn đi xa, trên mặt nàng hiện ra nụ cười đã thực hiện được âm mưu.

Lãnh Trạm vô thanh vô tức bám theo người trước mặt, vòng quanh qua mấy đường lớn ngõ nhỏ, mãi đến khi thấy hắn đi vào một tòa nhà lớn.

Lãnh Trạm giương mắt quan sát, trên cửa lớn viết hai chữ “Tiêu phủ” thật to.

Tiêu phủ? Chẳng lẽ là người được gọi “Tiêu Bồ Tát” Tiêu lão gia?

Chap 5.2

Edit: Saihafuuko

Mấy ngày hôm trước từng gặp một lần trên đường, dù chưa đủ kinh nghiệm giang hồ, nhưng hắn vẫn cảm thấy người này không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Chẳng lẽ người chết có liên quan đến Tiêu phủ? Lãnh Trạm trong lòng cân nhắc.

Không lâu sau, một gã nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm mang theo tùy tùng, cùng đi vào Tiêu phủ.

“Trạm ca ca!”

Một con “Chuột túi” đột nhiên nhảy lên lưng hắn, Lãnh Trạm sớm đã cảnh giác cũng chỉ mặc nàng ra oai.

“Cô theo dõi ta!” Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.

Lãnh Trạm theo thói quen nhắm mắt lại, hắn nên sớm biết quỷ linh tinh này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà.

Đông Phương Uy Uy dõng dạc thổi phồng câu chuyện, “Không phải nhĩ lực của Trạm ca ca không tốt, mà do công phu theo dõi của ta quá lợi hại, cho nên cũng không làm tổn hại đến thể diện nam nhân của huynh đâu.”

“Ta đây có phải nên cảm ơn cô đã an ủi không?” Hắn bất đắc dĩ hỏi.

Nàng mặt không đỏ, thở không gấp cười nói, “Huynh là tướng công tương lai của ta, giữ thể diện cho huynh là bổn phận của ta, không cần cảm ơn.” Trên đời này đại khái không có ai da mặt dày hơn nàng nữa.

Lãnh Trạm đã bị cảm giác vô lực trong lòng đánh bại.

“Làm sao cô biết ta muốn làm gì?” Hắn nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì ta luôn chú ý đến huynh, mặc kệ Trạm ca ca trong lòng nghĩ cái gì, hoặc muốn làm gì, đều không qua được cặp mắt của ta.” Nàng cũng không muốn để cho hắn trốn lần thứ hai.

Trong lòng hắn khẽ động, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.

“Bây giờ xuống được chưa?” Lãnh Trạm cố gắng duy trì giọng nói lãnh đạm.

Nàng cũng không muốn thách thức giới hạn của hắn, ngoan ngoãn trượt từ trên lưng hắn xuống.

“Thì ra hắn ở nơi này a!” Nàng tùy ý liếc cửa lớn Tiêu phủ một cái.

“Cô biết người vừa đi vào?”

Đông Phương Uy Uy khẽ mỉm cười, “Vừa biết hôm nay thôi, ta nhớ tên hắn là Tiêu… ách, Tiêu cái gì Đông Đông? Ta đã quên rồi, dù sao hắn cũng không phải người rất quan trọng, không cần nhớ rõ.”

“Trở về thôi!” Lãnh Trạm cũng không nói thêm gì nữa.

“Cái gì?! Chúng ta cứ như vậy trở về? Trạm ca ca, huynh khó khăn lắm mới theo dõi người kia đến đây, sao có thể ra về tay không? Tốt xấu gì chúng ta cũng phải đi vào trong điều tra một chút tình hình quân địch… A!” Cổ áo của nàng bị nhấc lên, chân cũng cách mặt đất vài ba tấc, lắc lư lắc lư, “Trạm ca ca, ta không phản đối huynh cầm tay người ta, nhưng như thế này thực sự khó nhìn…”

Lãnh Trạm không để ý tới kháng nghị của nàng, trực tiếp xách nàng trở về.

~*~

“Bái kiến giáo chủ!” Dưới ánh sáng u ám, Tiêu Lượng hướng về phía bóng dáng đang đưa lưng về phía mình chắp tay hành lễ.

Người nam nhân cũng không quay đầu lại mà âm trầm hỏi:“Mọi chuyện sắp xếp tốt chưa?”

“Đã sắp xếp tốt rồi, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Nói!”

Tiêu Lượng do dự một chút mới nói: “Liên tiếp mấy vụ án mạng, bây giờ đã kinh động đến quan phủ, thuộc hạ nghĩ rằng…”

“Muốn dừng tay?” Giọng nam âm trầm cười lạnh nói.

Hắn hoảng sợ cúi đầu xuống: “Thuộc, thuộc hạ không dám.”

“Ngươi cũng đừng quên, năm đó quái đạo Nhất Trận Phong ngươi là tội phạm quan trọng bị quan phủ truy nã, nếu không phải bổn tọa phá lệ cho ngươi ra nhập, che giấu cho ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn được ở đây hưởng phúc sao? Vạn nhất đứa con bảo bối kia của ngươi biết người phụ thân hắn kính yêu nhất là kẻ trộm, ngươi nói xem trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào?”

Nhắc đến đứa con trai yêu độc nhất, Tiêu Lượng như một quả bóng hết khí, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đều do hắn khi còn trẻ lầm được lạc lối, mơ ước viển vông trộm hết bảo vật trong thiên hạ, làm cho nửa đời sau của mình có thể sống cuộc sống an nhàn, không bị người khác xem thường, ai ngờ khi đã nổi danh, lại thành chuột chạy qua đường – người người kêu đánh. Quan phủ treo giải truy bắt hắn, khiến hắn cùng đường, không thể không ra nhập tà giáo giang hồ — Phệ Huyết Thần Giáo, tưởng rằng từ nay về sau bình an vô sự, kết quả ngược lại rơi vào trong địa ngục.

Sáu năm trước, sau khi Phệ Huyết Thần Giáo bị Diêm Cung tiêu diệt, Giáo chủ một lòng một dạ muốn trọng chấn lại hùng phong xưa kia, vì thế có kế hoạch sắp xếp hắn thành chủ nhân Tiêu phủ, một Tiêu lão gia có trong tay mấy tiền trang (ngân hàng), còn nổi danh là Đại thiện nhân.

Mấy năm gần đây hắn phụng mệnh lôi kéo những người có thế lực trong kinh thành, cung cấp cho bọn họ “trò vui” đánh cược kiếm tiền, nhưng Tiêu Lượng không có một ngày yên lòng, hết lần này tới lần khác, chỉ cần nhìn thấy bảo vật hiếm có hắn sẽ nổi ý xấu, chỉ muốn lấy làm của mình. Mà điều này đã trở thành nhược điểm của hắn bị Giáo chủ bắt được, bởi vậy, hắn đành để mặc Giáo chủ sai khiến.

“Thuộc hạ hiểu được tất cả những gì hôm nay đều do Giáo chủ ban thưởng, thuộc hạ nhất định sẽ vì Giáo chủ mà cống hiến.” Đi tới tình cảnh này, hắn cũng không thể quay đầu lại.

“Tốt lắm, vì trọng chấn Phệ Huyết Thần Giáo, cần một khoản chi phí khổng lồ, Tiêu Lượng, chỉ cần ngươi thay bổn tọa làm việc thật tốt, bổn tọa sẽ không bạc đãi ngươi.”

Tiêu Lượng cười so với khóc còn dễ nhìn hơn, “Đa tạ Giáo chủ.”

“Két” một tiếng, cửa đá bí thất mở ra, ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào.

Chỉ thấy một gã nam nhân béo mập tướng ngũ đoản (người ngũ đoản: mình và tứ chi đều ngắn) đang vội vàng đi xuống, quỳ trước nam nhân kia, vô cùng cung kính nói: “Thuộc hạ Trần Lợi bái kiến giáo chủ, chúc Giáo chủ vạn thọ vô cương, thọ dữ thiên tề (sống lâu trăm tuổi, thọ ngang trời đất).”

Toàn thân nam nhân, ngũ quan tàn nịnh (tàn: tàn ác; nịnh: nịnh nọt) ẩn trong bóng đêm.

“Chuyện gì?”

“Khởi bẩm Giáo chủ, thuộc hạ vừa ở trên đường trở về, nha môn đã phát hiện ra thi thể.”

“Đã phát hiện ra thi thể?” Mặt Tiêu Lượng thoáng chốc khong còn giọt máu, run giọng hỏi: “Không phải đã bảo các ngươi đem lên núi chôn rồi hay sao? Thế nào lại để phát hiện?”

Trần Lợi phỏng đoán nói: “Có thể do trận mưa ngày hôm kia khiến đất bị rửa trôi, thi thể bị lộ ra.”

Trái ngược với sự kinh hoàng của Tiêu Lượng, nam nhân ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cười lạnh một tiếng, “Hừ! Tìm được thi thể thì sao? Tuyệt đối không có người hoài nghi ngươi. Phải biết rằng, ngươi là 『 Tiêu Bồ Tát 』danh tiếng lẫy lừng, làm sao có thể có quan hệ cùng kẻ giết người? Ngươi nói đúng hay không?”

“Nhưng mà…” Tiêu Lượng khó tránh khỏi có chút chột dạ, tục ngữ nói: “Bình sinh bất tố khuy tâm sự, dạ bán xao môn tâm bất kinh” (Đại ý: ngày thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm nghe tiếng gõ cửa lòng không sợ hãi), mà bây giờ đã chết mấy mạng người, không lo lắng mới là lạ.

“Không có nhưng mà gì hết, tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch.” Người nam nhân cười nghiêm nói.

Hắn trong nháy mắt hô hấp không thông, “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

*~*~*

Vì không muốn bỏ mặc lũ trẻ, chiều ngày hôm sau Đông Phương Uy Uy quả nhiên đến chỗ hẹn, dạy đám trẻ con thủ đoạn chơi quay.

Đợi bọn trẻ vừa lòng nhất nhất rời đi, Tiêu Nghệ ở một bên chờ đã lâu nắm chắc thời cơ tiến ra đón đường.

“Này Uy cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”

Đông Phương Uy Uy liếc mắt nhìn hắn một cách nhạt nhẽo, “Là ngươi à!”

“Không biết Uy Uy cô nương có rỗi không?” Hắn sốt sắng hỏi.

Nàng thuận miệng hỏi một câu, “Hỏi làm gì? Ngươi muốn mời ta ăn cơm à?”

“Đương nhiên là được, Uy Uy cô nương muốn ăn gì, các quán ăn ở kinh thành chúng ta đều có, nàng không cần khách sáo…” Tiêu Nghệ thầm nghĩ để chiếm được lòng của người đẹp, một bữa cơm có là gì? “Ách, Uy Uy cô nương, sao nàng lại nhìn ta như vậy?” Ánh mắt kia không biết tại sao khiến lòng hắn không yên.

“Không phải là ngươi thích ta chứ?” Đông Phương Uy Uy hỏi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Nghệ bỗng đỏ bừng mặt, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp như vậy.

“Ta, ta…”

Nàng không kiên nhẫn hỏi, “Rốt cuộc là có hay không?”

“Đúng vậy!” Hắn bất chấp mọi giá nói.

Đông Phương Uy Uy nhìn hắn từ đầu đến chân, nhìn đến mức khiến Tiêu Nghệ cả người không được tự nhiên.

“Uhm! Xem như ngươi tinh mắt nhận ra ưu điểm của ta, mặc dù ta đã có Trạm ca ca, sẽ không có khả năng thích ngươi, nhưng mà, ta cho phép ngươi xuất hiện trước mắt ta đấy chính là đại ân đại đức trời ban.”

“Hả?” Tiêu Nghệ tới giờ chưa từng thấy cô nương nhà nào nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Nàng lập tức trừng mắt, “Còn hả cái gì? Không muốn thì dẹp.”

“Muốn! Muốn.” Cho dù kiếp này không có duyên lấy được nàng, làm bạn bè cũng tốt.

“Như vậy còn được. Này! Ta hỏi ngươi…”

“Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Nghệ.” Chí ít được nghe nàng gọi tên, trong lòng cũng thấy dễ chịu.

“Đã biết, Tiêu Nghệ, ta hỏi ngươi, nhà ngươi có phải là ngôi nhà lớn cực đẹp ở đường phía Nam không hả?” Nàng đang không tìm được cơ hội trà trộn vào đó.

Tiêu Nghệ tính tình trung hậu thật thà gật đầu, “Chính là nhà ta.”

“Thật tốt quá! Bây giờ ta đang rảnh, muốn tới nhà ngươi chơi, ngươi có hoan nghênh không?” Nàng khoanh tay trước ngực, liếc hắn một cái, nếu hắn dám nói một chữ không, nàng sẽ đem hắn đánh thành đầu heo đích thực.

“Hoan nghênh, hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh.” Hắn mừng rỡ kêu lên.

Đông Phương Uy Uy vừa lòng gật đầu, “Ừ! Xem như ngươi biết điều, bảo đi thì đi đi chứ!”

“Được, mời đi bên này!”

*~*

“Đây chính là nhà của ta!” Tiêu Nghệ nhảy nhót đưa người trong lòng vào cửa.

Đôi mắt đen tròn của Đông Phương Uy Uy đảo tới đảo lui đánh giá mọi thứ trước mặt. Ngày hôm qua Trạm ca ca theo dõi một nam nhân lén lén lút lút tới nơi này, chỉ cần nàng bắt được hắn, chứng minh năng lực, nói không chừng ấn tượng của Trạm ca ca với nàng sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Nhìn qua cũng chẳng có gì hay ho cả!!” Nàng còn tưởng có thứ gì khác thường nữa chứ, chẳng qua chỉ là một tòa nhà to lớn bình thường thôi, so với nhà của nàng ở trên đảo đúng là một trời một vực.

Tieu Nghệ cười theo nói: “Gia phụ tước nay không thích phô trương lãng phí, tất cả đều chú trọng đến sự thoải mái.”

“Đúng là một nơi rất thanh u!” (thanh tịnh và đẹp đẽ). Hừ! Có tiền mà không hưởng thụ mới là đồ ngốc.

“Tới đây, ta đưa nàng đi xung quanh xem một chút—–“

Hắn nói đến một nửa, chợt có một giọng nói thứ ba tham gia—

“Thiếu gia đã về ạ!” Giọng nói u trầm làm người ta nghe xong thực không thoải mái.

Tiêu Nghệ thân thể chấn động, đợi thấy rõ người phía sau, mới xoa ngực nói: “Thì ra là ngươi a! Cổ tổng quản, dọa ta giật cả mình.” Cổ tổng quản này xuất quỷ nhập thần, đi không tiếng động như một con mèo, mấy lần đều bị hắn dọa chết khiếp.

Cổ tổng quản vẫn duy trì thái độ khiêm tốn như cũ, “Thiếu gia, vị cô nương này là….?”

“Đông Phương cô nương là bằng hữu của ta.”, Tiêu Nghệ mỉm cười giới thiệu, “Ngươi đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị mấy món trà bánh ngon miệng đến đây.”

Cổ tổng quản đầu cũng không ngẩng lên nói, “Việc này chỉ sợ không tốt lắm, lão gia không thích có người ngoài vào nhà.”

“Nàng là bằng hữu ta vừa quen, không phải cái gì người ngoài, đợi một chút ta sẽ nói với cha ta.” Tiêu Nghệ chán nản nói.

“Thiếu gia hẳn là phải hiểu rõ tính tình lão gia mới đúng.” Cổ tổng quản lấy lông gà làm lệnh tiễn.

Tiêu Nghệ nhất thời nghẹn lời, “Ta…” Hắn không muốn chọc giận cha, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội ở cùng mỹ nhân.

“Này! Tiêu Nghệ, ta hỏi ngươi, trong phủ này, rốt cuộc là ngươi lớn hay hắn lớn?” Đông Phương Uy Uy nhìn qua khiêu khích hỏi.

“Hả?”

Đông Phương Uy Uy hai tay xoa sau lưng trách, “Hả cái gì? Rốt cuộc là ai lớn?” Cái tên đần độn này lại để cho hạ nhân cưỡi lên đầu lên cổ, tốt xấu gì hắn cũng được coi như bằng hữu của nàng, nàng không thể thấy chết mà không cứu được.

“Đương nhiên là ta.” Hắn là thiếu gia, đương nhiên lớn hơn.

Nàng lườm hắn một cái, “Bởi thế! Vậy ngươi nghe hắn nói làm gì?”

“Đúng vậy, ta căn bản không cần nghe hắn.” Lời của nàng như đòn cảnh tỉnh, khiến cho hắn nghĩ thông suốt, “Cố tổng quản, nếu cha ta trách tội xuống, ta sẽ gánh vác.”

“Thiếu gia không nên quá tùy hứng, huống chi chúng ta không biết lai lịch thực sự của vị Đông Phương cô nương này, còn xin thiếu gia cân nhắc.” Cổ tổng quản âm trầm nói.

Tiêu Nghệ sắc mặt khẽ biến, “Câm miệng! Nàng là bằng hữu của ta, không cho phép ngươi sỉ nhục nàng.” Ngày thường hắn nhún nhường cũng được thôi, hiện tại ngay trước mặt cô nương hắn thích cũng không để mặt mũi cho hắn, hắn tính tình dù tốt đến mấy cũng nhịn không được mà phát hỏa.

“Nghe thấy chưa? Người ta bảo ngươi câm miệng.” Đông Phương Uy Uy một bên thêm dầu vào lửa, nàng nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, càng cảm thấy Cổ tổng quản này âm dương quái khí (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường), nhìn liền chán ghét. “Ngươi cùng lắm chỉ là một hạ nhân, không có quyền trách móc thiếu gia nhà ngươi không phải.”

“Cổ tổng quàn, ngươi có thể đi xuống.” Thấy Đông Phương Uy Uy ủng hộ hắn như vậy,lá gan của hắn cũng lớn lên.

Cổ tổng quản hạ mắt vái chào, “Vâng.”

“Thế này mới giống nói chứ! Ngươi là thiếu gia, sao lại chịu để cho một hạ nhân chỉ huy hả?” Nàng ghét nhất là có người diễu võ giương oai trước mặt nàng.

Hắn không khỏi than nhẹ, “Nàng đừng nhìn hắn chỉ là một tổng quản, hắn là trợ thủ đắc lực cha ta tín nhiệm nhất, ngay cả cha ta cũng sợ hắn ba phần.”

Đông Phương Uy Uy bĩu môi, “Ta lại cảm thấy hắn có chút tà khí, trên người vẫn mang mùi máu tươi, nhìn thế nào cũng không phải là người tốt, vẫn nên bảo cha ngươi cẩn thận một chút.”

“Mùi máu tươi? Có thể vừa nãy đợi ở nhà bếp một lúc, chỗ đấy thường hay mổ gà, mổ cá, có mùi máu tươi là không thể tránh được.” Hắn nói.

“Con heo ngốc nghếch.” Nhạc Nhạc đã ngốc, hắn lại còn ngốc hơn.

Tiêu Nghệ thấy nàng tức giận, cuống quýt hỏi không ngừng: “Ta, ta có nói sai sao?”

“Người mà ngốc, nhìn là biết, ta ghét nhất là người ngu ngốc!” Cũng may Trạm ca ca của nàng không phải người ngu ngốc.

Hắn gãi đầu gãi tai lúng túng không dám phản bác lại lời của nàng, “Đúng, đúng, là ta ngu ngốc.”

“Tự mình biết thế là tốt. Không phải ngươi muốn dẫn ta đi thăm nhà ngươi sao?”

“Đúng, đúng, đi bên này đi.” Tiêu Nghệ nơm nớp lo sợ dẫn nàng đi vào trong.

Cách đó không xa, một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang khóa chặt bóng hình xinh xắn kia lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play