Bất ngờ, như nhớ ra điều gì, nàng liền ngẩng đầu hỏi, “Vương gia, ngài không trách thiếp sao?”
Lãnh Kỳ Túc rút ra một chiếc khăn gấm, cẩn thận lau vết thương cho Mặc Sương, khi nghe nàng hỏi thế, mắt hắn hơi ngước lên nhìn, “Vì sao lại nói vậy?”
Mặc Sương đau đến nỗi không kiềm được xuýt xoa, hai hàm răng trắng nghiến chặt, qua một lúc sau mới trả lời, “Là thiếp thân vô dụng, lần đầu tiến cung đã gây ra chuyện thế này, khiến Vương gia một chút mặt mũi cũng không còn”
“Đây hoàn toàn không phải lỗi của nàng,” Lãnh Kỳ Túc cười, mang theo một chút đắng chát, “chỉ vì có người đã tính toán đâu vào đấy, nên dù nàng không muốn dây vào thì họ cũng sẽ chủ động gây sự mà thôi”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, “Ý Vương gia là....”
Thật ra, lúc con mèo đó nhào đến chỗ nàng, nàng đã biết tất cả đều là màn kịch của Thái hậu, chỉ không ngờ, nam nhân này cũng có thể nhìn ra được.
“Nàng ngửi thử cổ áo mình xem, nó chính là bột phấn khiến mèo phát cuồng. Bổn vương nhớ, nàng từ trước đến nay chưa bao giờ dùng qua hương liệu nồng như thế!”
“Là Quế ma ma...” Mặc Sương bây giờ mới ngộ ra, nàng những tưởng tất cả là do mùi hương trên người bà ta, nhưng sự thật, bà ta lại mượn lúc dâng trà, lén đem bột phấn rắt vào cổ áo nàng.
Chỉ trách lúc đó mọi sự chú ý của nàng đều đặt trên người Thái hậu, cộng thêm mùi trầm hương trong điện, các mùi hương lấn át lẫn nhau, khiến Mặc Sương nhất thời khinh suất.
“Bọn họ vì sao lại muốn hại thiếp?” Mặc Sương đương nhiên biết rõ nguyên nhân, chuyện này cùng Vân Triều Tịch không tránh khỏi liên quan.
“Đây là gia đình nhà đế vương”, Lãnh Kỳ Túc cười thê lương, hắn khẽ giương tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, than nhẹ, “Chỉ là đã ủy khuất nàng rồi!”
Thân thể Mặc Sương khẽ run lên, tuy đây không phải là lần đầu tiên được hắn ôm, song lần này nàng lại cảm nhận được sự khác biệt, còn khác biệt ở đâu, nàng lại không nói rõ được.
“Không ngờ nàng rất kiên cường nhỉ, lúc Hoàng thượng cho dời thái y, nàng vì sao lại từ chối?”
Nàng đương nhiên sẽ làm thế, bởi vì nàng không muốn phải đứng ở đó thêm phút giây nào nữa, cũng không thích nhìn thấy bộ dáng diễn kịch của Dật ca ca.
Thầm cười khổ một tiếng, nàng lẩm bẩm nói, “Bởi vì thiếp thân sợ bản thân sẽ lại gây ra chuyện rắc rối, càng xuất cung sớm càng tốt. Với lại, Tứ vương phủ của chúng ta không phải còn có Ngưng Chi Lộ sao? Có nó rồi thiếp cần gì Thái y nữa?”
“Cũng đúng!” Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe môi, đáy mắt xẹt qua ý cười ngay cả hắn cũng không phát giác được.
Từ Ninh cung.
“Hoàng nhi, con có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Con thân thể ngàn vàng, vì sao lại không tiếc tất cả tiến lên cứu một nữ nhân xa lạ? Nếu khi nãy con mèo đó thật sự làm con bị thương thì biết phải làm sao đây?”
Thái hậu đanh mặt, trong mắt toàn sự trách móc.
Vân Triều Tịch ngày nào cũng khóc lóc kể lể, nói một người cô như bà sao có thể khoanh tay đứng nhìn cho được?
Bà nghĩ sẽ dùng con mèo hủy đi nhan sắc của nữ nhân đó, để xem một ả bị hủy dung làm thế nào tiếp tục nhận được tình yêu của Lãnh Kỳ Túc?
Ai lường trước được ả lại tránh được kiếp này?
“Mẫu hậu, người đó không phải nữ nhân xa lạ, đó là tứ tẩu của trẫm. Mẫu hậu hà cớ gì dùng những toan tính thâm độc nơi hậu cung đi đối phó cùng một nữ nhi yếu đuối chứ?” Lãnh Kỳ Dật lạnh mặt, ra vẻ vô cùng bất mãn.
“Hoàng nhi, con đang nói cái gì vậy?” Thái hậu kinh ngạc hỏi
Lãnh Kỳ Dật cười lạnh, “Nhi thần nói gì, mẫu hậu không phải hiểu rất rõ sao? Nhi thần biết, đây là do một tay người sắp đặt, ngay cả nhi thần cũng nhìn ra được, người nghĩ Tứ ca là thằng ngốc sao? Chỉ mong sau này mẫu hậu đừng làm ra mấy chuyện hạ đẳng thế này nữa!”
“Hạ đẳng?” Thái hậu sắc mặt nhất thời trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
Quế ma ma đứng hầu một bên nhanh chóng tiến lên vỗ nhẹ vào lưng bà, giúp bà điều hòa hơi thở, “Hoàng thượng, người sao có thể nói những lời như thế với Thái hậu nương nương chứ?”
Lãnh Kỳ Túc hung tợn liếc mắt nhìn sang, “Trẫm và Thái hậu nói chuyện, khi nào mới đến lượt ngươi nói xen vào?”
Nói xong, y hừ lạnh một tiếng, tay áo khẽ phất, Lãnh Kỳ Dật bước nhanh ra khỏi điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT