Sự đau đớn ở cổ khiến Mặc Sương hồi phục thần trí.
Thì ra Dật ca ca không phải vì lo lắng cho sự an toàn của nàng, mà chỉ vì sợ thân phận của nàng bại lộ, mới mạo hiểm ra mặt.
Trong cái ôm như chớp mắt kia, y đã giúp nàng làm phẳng nếp nhăn mặt nạ, nhưng đồng thời cũng cào rách cổ nàng, hòng tạo ra vết mèo cào.
Tuy Mặc Sương biết y cũng là vì bất đắc dĩ mới làm vậy, song không biết vì sao, trong lòng lại không tránh được đau đớn.
“Thần không sao!” Mặc Sương mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu, ngước mắt sợ hãi nhìn về phía Lãnh Kỳ Túc.
Lúc này, Lãnh Kỳ Túc cũng đang nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu mà xa vời, sắc mặt trầm tĩnh, hắn vừa thu chưởng lại, và cạnh chân chính là con mèo toàn thân không ngừng run rẩy, hô hấp khó khăn.
Hắn bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Mặc Sương, “Không sao rồi, không sao rồi, nàng đừng sợ!” Khi thấy được trên cổ nàng là những vệt máu, mắt khẽ híp lại, hắn nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng, “Có đau không?”
Mặc Sương lắc lắc đầu, đôi mắt thế nhưng đau rát đến vô cùng.
Hai nam nhân cùng nhau diễn kịch, một con cờ gánh lấy vết thương.
Lúc này, Thái hậu dường như mới hoàn hồn lại, sắc mặt có chút trắng bệch hỏi, “Hoàng nhi, sao con lại đến đây?”
“À”, Lãnh Kỳ Dật khom người, cười nhạt, “Nhi thần nghe nói Tứ ca và Tứ tẩu đang ở chỗ mẫu thân, thuận tiện qua nhìn một chút. Mới vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng lộn xộn trong điện, nên mới cùng Tứ ca xông vào!”
Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phượng, trong đôi con mắt đen láy khẽ xẹt qua một tia giá lạnh.
“Đúng vậy, việc này xảy ra quá đột ngột, ai cũng không lường trước được, may mà có Hoàng thượng cùng Tứ Vương gia kịp thời đến cứu nguy”, Thái hậu nhẹ than một tiếng, bà quay đầu nhìn vị ma ma khi nãy bưng trà cho Mặc Sương, nghiêm giọng hạ lệnh, “Quế ma ma, mau đem cái thứ súc sinh này đánh chết cho ta!”
“Thái hậu...” Quế ma ma “bụp” một cái quỳ xuống sàn, “Nó là con vật mà Thái hậu người yêu quý nhất, hôm nay vừa hay là mùa xuân, mùa mèo giao phối, nên có chút hung hăng, chứ nó không có ý làm bị thương người khác đâu ạ!”
“Không cần thay nó cầu tình!” Thái hậu phất tay áo phượng, “Tứ Vương phi hôm nay lần đầu vào cung mà đã phải chịu kinh sợ như thế, cái thứ súc sinh này tuyệt đối không thể giữ lại!”
Nói rồi, bà quay đầu đi, làm ra vẻ không đành lòng mà nhìn con mèo đó.
“Thôi bỏ đi!” Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe miệng, hắn nhẹ khom người, “Như Thái hậu đã nói, nó dù sao cũng là thứ súc sinh, vậy chúng ta cần gì tính toán với nó chứ? Nhi thần cũng mong Thái hậu hãy tha mạng cho nó!”
Đã xảy ra chuyện gì, và vì sao lại như thế, hắn trong lòng rõ như gương sáng. Nếu những người nãy đã trái ca phải xướng, vậy thì hắn cũng không phiền thuận nước đẩy thuyền.
“Tứ vương gia quả là người nhân từ độ lượng!” Thái hậu gật gật đầu, kèm theo một tiếng than, “Nếu Tứ Vương gia đã thay nó cầu tình, vậy thì ai gia có thể tha cho nó một mạng, song tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Quế ma ma lôi nó xuống, bỏ đói mấy ngày mấy đêm cho ai gia, vết thương trên người cũng không ai được phép chữa!”
“Vâng!”
Và tuồng kịch huyên náo nãy giờ rốt cục cũng kết thúc.
Trên xe ngựa.
Lãnh Kỳ Túc khẽ khàng lật cổ áo đã bị máu thấm đỏ của Mặc Sương, mi tâm cau chặt, “Con mèo đó ra tay quả thật ác độc, cả thịt cúng bị nó cào nát”
Mặc Sương đau đến độ hai mày nhíu chặt, nhưng vết thương trên cổ cho dù có đau hơn nữa, cũng không đau bằng vết thương trong lòng,
Đúng, ra tay quả thật ác độc.
Bất ngờ, như nhớ ra điều gì, nàng liền ngẩng đầu hỏi, “Vương gia, ngài không trách thiếp sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT