Edit: Vạn

Lý Tưởng nhất thời biến sắc, Dương Phượng Phượng đem mình trở thành “bạn trai”, nếu có thể làm chút chuyện mà bạn trai mà có thể làm thì với hắn cũng không vấn đề gì, chỉ là bạn trai này hơn phân nữa là bị Dương Phượng Phượng lấy ra để thu hút cừu hận của người khác.

Quả nhiên tên Hoàng Ninh kia trừng thằng mắt nhìn Lý Tưởng, giống như muốn đem hắn trừng cho đến chết, Phó Nghị nhíu mày đứng dậy, Lý Tưởng vẫn uống từng ngụm bia như cũ, không thèm nhìn thằng Hoàng Ninh kia.

“Nhìn cái gì thế? Nhìn cha mày à?” Phó Nghị kêu lên.

“Phó Nghị đừng có nói thế, anh không có con trai như nó đâu.” Lý Tưởng chậm rãi nói.

“Móa, các ngươi còn đứng đó làm gì, không thấy người ta đang chửi ta sao? Lên, đánh chết chúng cho ta, đánh chết người ta phụ trách. Còn mấy cô nàng này bắt lại, ta hoài nghi bọn họ làm phục vụ đặc thù ở KTV.” Tóc vàng phẫn nộ quát.

Mấy tráng hán kia nghe lệnh tiến lên, cầm lấy mấy chai bia trên mặt đất tựa như muốn ném tới chỗ mấy người Lý Tưởng.

Phó Nghị lạnh lùng nhìn bọn chúng, hoành thân che trước mặt Lý Tưởng.

“Đừng giết người.” Lý Tưởng khẽ nói, sau đó nhìn thấy Tô Tố Tố vẻ mặt đầy khẩn trương liền cười nói: “Em có muốn qua đây đổ xúc xắc với anh không!”

Tô Tố Tố lắc đầu, mỉm cười nói: “Em không chơi đâu, anh chơi đi.” Nàng thấy Lý Tưởng bình tĩnh như vậy, hồn nhiên không có để mấy người bọn Tóc vàng để vào mắt liền nhớ lại lần trước Lý Tưởng một mình đối phó khoảng 40 tên côn đồ cũng rất nhẹ nhàng, trong lòng yên tâm không ít, cũng không đem bọn Tóc vàng để vào mắt luôn.

Phó Nghị đi tới trước từng bước một, mỗi bước đạp trên mặt đất dĩ nhiên lại tạo nên tiếng vang thật lớn, bốp, một quyền, chỉ một quyền, tên đại hán xông vào đầu tiên đã bị Phó Nghị đánh bay, thân thể áng chừng 100kg kia trực tiếp đụng vào tưởng phát ra một tiếng vang nhỏ. Bốp~, một chai bia đập vào trên lưng Phó Nghị, khóe miệng Phó Nghị liền lộ ra một điệu cười khát máu, một tay nắm đầu kẻ đánh lén hắn, oanh một tiếng, đè bẹp xuống đất. Kẻ kia nằm trên đất co quắp vài cái thì không động đậy được nữa.

Tên thứ ba bị Phó Nghị một cước đá bay, thằng thứ tư bị Phó Nghị cho một cùi chỏ té trên đất không biết sống chết.

Trong nháy mắt, những tên theo Hoàng Ninh qua đây toàn bộ đều bị miểu sát!!! Vũ lực cực kỳ cường hãn! Phó Nghị đứng trước mặt Hoàng Ninh, ánh mắt giống như cự long nhìn chằm chằm vào con kiến bình thường, Hoàng Ninh chỉ cảm thấy như bị thái sơn áp đỉnh, áp lực bao phủ trên người làm hai chân hắn không khỏi mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

“Đuổi ra.” Lý Tưởng nói.

Phó Nghị một tay nắm áo Hoàng Ninh quăng ra bên ngoài, Hoàng Ninh trước đó cũng đã bị ngất đi, mềm như bùn nhão đập vào trên tường, hạ thân mơ hồ chảy ra một chút dịch thể màu vàng.

Phó Nghị đem mấy tên đại hán trên đất lần lượt quẳng ra ngoài phòng, sau đó đóng cửa phòng lại trở lại bên cạnh Lý Tưởng.

Chu Chân há hốc cái miệng nhỏ không dám tin nhìn Phó Nghị. Phó Nghị bị nàng nhìn mức xấu hổ sờ sờ đầu, cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi xấu hổ đấy.”

“Oa, cậu là yêu quái sao!” Chu Chân lúc này mới kinh hô ra tiếng.

“Ha ha, yêu quái gì mà yêu quái chứ, tôi chỉ là sức lực lớn mà thôi, trời sinh thần lực.” Phó Nghị có chút ngượng ngùng nói, “Kỳ thực tôi cho cô biết, đại ca còn lợi hại hơn tôi gấp bội, những thứ quyền cước này là do đại ca dạy tôi đấy.”

“Thôi đi..., nhìn anh ta người thì gầy yếu, người khác dùng một đầu ngón tay cũng có thể lấy mạng rồi.” Chu Chân khinh thường liếc mắt nhìn Lý Tưởng, không hề cảm thấy thực lực Lý Tưởng sẽ cao hơn Phó Nghị.

Phó Nghị còn muốn nói gì đó nhưng Lý Tưởng liền cắt đứt lời nói của hắn, nói: “Được rồi, uống bia uống bia, hai anh em chúng ta đã lâu không có uống thống khoái rồi.”

Phó Nghị mỉm cười, biết ý tứ của Lý Tưởng, chính là không muốn để người khác biết nhiều chuyện của hắn, vì vậy cầm lấy một chai bia cùng Lý Tưởng uống.

Ngải Kỳ có chút lo lắng nói: “Thủ trưởng...”

“Khụ khụ...” Phó Nghị ho khan vài tiếng.

Ngải Kỳ hiểu ra, vội vàng sửa lời nói: “Phó Nghị đại ca, chúng ta hay là vẫn nên rời khỏi đây nhanh một chút, bọn chúng nếu như lại gọi người đến thì sẽ bất lợi cho chúng ta đấy.”

“Sợ cái beep.” Phó Nghị uống một ngụm, kêu lên: “Nếu hắn dám gọi người tới nữa, tới một tên tôi đánh văng một tên.”

Dường như là hưởng ứng lời nói của Phó Nghị, lời vừa dứt thì cửa lần thứ ba bị đẩy ra. Chỉ thấy một người trung niên sắc mặt nghiêm trọng đi vào, đi theo sau là một nhân viên phục vụ, người kia vừa bước vào liền nhìn mọi người xung quanh một cái, lúc thấy Phó Nghị cũng ngây người một chút, dù sao người thể trạng giống như Phó Nghị để ở đâu cũng khiến người ta không thể bỏ qua được. Người trung niên kia rõ ràng có ánh mắt, sau một chút thì nhận ra đám người này tựa hồ là lấy Lý Tưởng làm trung tâm. Người trung niên cũng không khách khí, đi tới chỗ đối diện Lý Tưởng ngồi xuống, nói: “Người anh em này nhìn rất lạ mặt nha.”

“Lần đầu tiên tới.” Lý Tưởng uống một ngụm bia, nói.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của người anh em?”

“Lý Tưởng.”

Người trung niên nói chuyện với nhân viên phục vụ kia một chút, phân phó vài câu, người phục vụ kia liền đi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát lại quay lại, cầm trong tay một bình rượu đỏ, còn có thêm mấy cái ly. Người trung niên mở bình rượu đỏ, rót ra năm ly, tự mình cầm lên một ly, phân phó người phục vụ kia đem cho mấy người Lý Tưởng mỗi người một ly, nói: “Bỉ nhân Tôn Chí, là tổng giám đốc qsth này, hôm nay hân hạnh nhận thức mấy vị thanh niên tài tuấn, tôi xin kính cạn ly trước.” Nói xong một hơi cạn sạch.

Lý Tưởng cầm ly rượu đỏ trong tay lắc lắc, liếc mắt nhìn Tôn Chí, nói: “Ông không phải đến đuổi chúng tôi đi sao?”

“Người tới đều là khách, tôi sẽ không đoạn sinh ý của chính mình đâu.” Tôn Chí cười trả lời.

“Được, hôm nay cho ông chút mặt mũi. Phó Nghị, tới.” Lý Tưởng nói với Phó Nghị một tiếng, đem rượu đỏ uống hết, sau đó nói với Tôn Chí: “Ông rất thông minh.”

Tôn Chí cười tủm tỉm nói: “Kiếm miếng cơm mà thôi.” Tôn Chí âm thầm may mắn, vốn là sau khi nghe tin Hoàng Ninh bị đánh, liền nghĩ đến việc dẫn người đến giúp Hoàng Ninh, dù sao ông già hắn là Phó thị trưởng khu này, trông coi trên đầu lão.

Sau lại nghe người phục vụ tầng dưới nói, nơi này có một người đi xe Jeep quân đội, Tôn Chí liền dẫn người xuống dưới kiểm tra một chút, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn giấy phép của xe quân đội kia lại kinh hãi, đó chính là biển hiệu Cục quốc an thành phố Giang Châu, hơn nữa lại là biển hiệu Thủ trưởng.

Tôn Chí liền biết nhóm người đánh Hoàng Ninh địa vị khẳng định so với Hoàng Ninh không nhỏ. Lúc này mới có một màn tới cửa mời rượu này, mà Hoàng Ninh đã được mình đưa đi bệnh viện rồi, lúc này mới cố gắng để cho khỏi đắc tội cả hai bên, tuy rằng ông chủ giấu mặt của qsth cũng có địa vị rất lớn, thế nhưng đồng thời đối mặt với Phó thị trưởng cùng người của quân đội cũng sẽ rất bị động.

Tôn Chí đợi mấy người đều uống xong rượu liền nói: “Chi phí tối hôm nay của các vị ở qsth đều tính cho tôi hết, mọi người cứ chơi cho thỏa thích, tôi còn có việc xin đi trước.”

Lý Tưởng gật đầu, không nói thêm gì cả.

Tôn Chí sau khi đi ra khỏi phòng liền gọi điện thoại đến bệnh viện xem đám người Hoàng Ninh thương thế như thế nào. May mắn trải qua bệnh viện kiểm tra chỉ bị gãy xương mấy chỗ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play