Thành phố Giang Châu.

Trạm xe lửa.

Lý Tưởng cõng một túi hành lý, người mặc một bộ đồ thể thao, từ trạm xe lửa đi ra.

Giang Châu là thành phố trực thuộc cấp tỉnh, là trung tâm tài chính quốc tế, xe cộ đông nghịt, người người đến, người người đi, người nước nào cũng có.

Hắn vừa ra khỏi trạm xe lửa, hít sâu một hơi, duỗi người, thần kinh căng thẳng hơi buông lỏng một chút.

"Ta rốt cuộc trở lại." Lý Tưởng trong lòng thầm nghĩ, thực sự đã nhiều năm không trở về.

Bao nhiêu năm qua, hắn kinh qua vô số mưa gió, trải qua chiến trường, từng có rừng súng mưa đạn, làm qua sát thủ, ám sát qua cao thủ cường đại nhất , diệt qua tổ chức kinh khủng nhất, sáng lập đội quân lính đánh thuê át chủ bài, Zeus.

Nhưng là, đây hết thảy, bắt đầu từ hôm nay, cũng cùng hắn không còn liên quan.

Hắn trở lại, vì huynh đệ trong Zeus hy sinh, hắn cường thế trở về, ắt phải dấy lên hồi phong ba bão táp.

Trạm xe lửa người đến người đi, Lý Tưởng cõng một túi hành lý, đi ở trong đám người. Trong nước mấy năm này biến hóa rất lớn, rất nhiều con đường cùng cảnh vật, cũng thay đổi hết sức xa lạ.

"Tránh ra, tránh ra." Một giọng nữ trong trẻo truyền tới, ngay sau đó, một cô gái đụng trúng Lý Tưởng.

Lý Tưởng hơi sững sốt, nhìn về phía cô gái vừa đụng trúng hắn, mười bảy mười tám tuổi, gò má xinh đẹp, không qua bất kỳ sửa chữa gì, mặc bộ váy màu trắng, tỏ ra phiêu dật xuất trần, nhất để cho người ta trào máu chính là, vóc người cô gái rất mị hoặc, nhất là hai ngọn núi cao, cơ hồ muốn xé toạc quần áo chui ra.

Hắn liếc mắt, ngực cô bé này, cỡ D đi, thế mà tuổi tác còn nhỏ, đang trong giai đoạn trổ mã, sau này sẽ còn to hơn nữa.

"Em không có sao chứ!?" Lý Tưởng khẽ mỉm cười, đưa tay đỡ cô bé kia.

"Tên háo sắc!" Cô gái thấy cặp mắt Lý Tưởng nhìn chằm chằm mình ngực nhìn, tức giận mắng một câu.

"Ách!" Lý Tưởng không biết làm sao, bị người hiểu lầm, thật không phải là chuyện tốt.

Cô gái đứng lên muốn đi, Lý Tưởng cười đểu nói: "Chờ một chút."

"Chuyện gì?" Cô gái tức giận hỏi.

"Cưng muốn hẹn hò với anh sao?" Lý Tưởng nụ cười càng trở nên xấu xa.

"Hẹn cái đầu ngươi, bà không rảnh." Cô gái đang muốn đi.

Lý Tưởng bắt lại cô gái, cười nói: "Không hẹn hò, thế trộm ví tiền của anh làm gì?"

"Tôi trộm ví tiền của anh?" Cô gái nghiêm mặt phủ nhận: "Anh còn không buông ra, tôi sẽ la lên có biến thái đấy. Hừ!"

"Thoải mái." Lý Tưởng nhún nhún vai, không vấn đề đáp.

"Biến thái, biến thái a!" Cô gái đột nhiên hô lên.

Nhất thời, một đám người vây quanh, mọi người thấy một cô gái vóc dáng ma quỷ, xinh đẹp động nhân bị người khi dễ, máu anh hùng bị kích thích, một tên đàn ông trực tiếp ra mặt: "Người anh em, giữa ban ngày ban mặt, có lộ liễu quá không?"

" Đúng vậy, thả lập tức buông nàng ra." Lại một thanh âm ỏn ẻn tức giận của người phụ nữ nào đó phụ họa.

...

Lý Tưởng lẳng lặng nghe, chờ đến khi mọi người phát tiết xong hết rồi, cười nói: "Nàng là bạn gái tôi."

"Tôi mới không phải." Cô gái la lên.

"Còn nói không phải." Lý Tưởng không khách khí vỗ mông nàng một cái, sau đó còn khẽ bóp bóp, co dãn mười phần, cười đểu giả, "Em hư lắm."

"Anh, anh dám vô lễ ta?" Cô gái kinh hoàng nhìn Lý Tưởng.

"Ngươi nói nàng là bạn gái ngươi, có chứng cớ sao?" Một người đàn ông hỏi.

Lý Tưởng thong dong đáp: "Nàng kêu Dương Phượng Phượng, năm nay mười tám tuổi, sinh viên đại học năm thứ nhất đại học Giang Châu, chúng ta là bạn học."

"Anh, anh làm sao biết?" Cô gái hỏi ngược lại như vậy, coi như thừa nhận Lý Tưởng nói là sự thật.

Mọi người thấy hai người đối đáp như vậy, tất cả liền giải tán, có người cảm giác quá đáng tiếc, một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu, cũng có người cảm thán, con gái bây giờ dễ dãi quá, mới năm thứ nhất đại học mà thôi, liền có bạn trai, không nhịn thêm mấy năm được sao!

"Cô còn có chiêu gì không?" Lý Tưởng giơ giơ lên ví tiền của nữ màu đỏ trong tay.

"Anh trộm ví tiền của tôi?" Dương Phượng Phượng cả giận nói.

"Ha ha, cô không phải cũng trộm ta ví tiền sao?" Lý Tưởng cười to: "Trong ví ngươi có thẻ căn cước, còn có thẻ học sinh, nhìn thật mới, hẳn là mới làm không lâu."

"Buông ra ta, ta kêu người bây giờ." Cô gái hết sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thoát được Lý Tưởng khống chế.

Lý Tưởng đột nhiên xuất thủ, chặn ngang ôm một cái, mang Dương Phượng Phượng đến một địa phương vắng vẻ.

Lúc này, Dương Phượng Phượng sợ vãi đái ra rồi, không ngừng giãy giụa, kinh hoàng kêu lên: "Anh, anh muốn làm gì? Buông ra ta, tôi nói cho anh biết, anh dám đối với tôi như thế nào, sẽ có người giết anh."

Nhưng là, Lý Tưởng điếc không sợ súng, ôm Dương Phượng Phượng một đường địa phương tĩnh lặng, rồi sau đó đặt nàng xuống, trực tiếp đem nàng đè trên vách tường, mặt nhích lại gần, hai người cách nhau rất gần, tiếng hít thở của đối phương đều có thể nghe được.

"Không muốn, tôi xin anh, tôi còn nhỏ, dậy thì con chưa hết, nếu anh thèm quá, tôi, tôi giới thiệu anh Hoa tiểu thư có được hay không?" Dương Phượng Phượng cầu khẩn.

"Cô chẳng phải ngay đây sao." Lý Tưởng cười dâm.

Đột nhiên, Lý Tưởng mặt biến sắc, trên người bắn ra một khí tức khiến người run sợ, bất quá loại khí tức này rất nhanh biến mất, để cho người cảm giác được đây là ảo giác, cười lạnh nói: "Bằng hữu, đem đồ chơi trên tay ngươi cất đi, cẩn thận nó phát nổ."

Sau lưng hắn, chẳng biết lúc nào đứng một người, chừng ba mươi tuổi, một mét bảy tám, cả người bắp thịt rắn chắc, tản ra kinh người sát khí.

Người kia tay phải bỏ vào trong túi áo khoác, khẽ phồng lên, chỉa vào lưng Lý Tưởng.

Lý Tưởng trải qua chiến trường, từng giết người, cảm ứng được người này sát khí, là máu, chứng tỏ người này cũng từng giết người.

Hơn nữa, trong túi người này, đang cất giấu một khẩu lục P88.

Loại súng lục này ưu điểm là nhỏ gọn, thanh âm không lớn, lực giật yếu.

Khuyết điểm là băng đạn chỉ có thể chứa bảy viên, tầm bắn gần.

"Thả nàng." Người nọ lạnh nhạt nói.

Lý Tưởng giơ hai tay lên, buông ra cô bé kia, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hồn nhiên không đem người nọ coi ra gì.

"Tiểu tử, mày lá gan rất lớn, ngay cả tiểu thư nhà chúng ta cũng dám vô lễ." Người nọ giọng vẫn lạnh như băng.

Cô gái trợn mắt nhìn Lý Tưởng một cái, tức giận nói: "Thiết Thủ, trói hắn lại."

"Vâng, tiểu thư." Thiết Thủ ứng tiếng, nhưng không thấy hắn động thủ.

Lý Tưởng nhún nhún vai, châm một điếu thuốc, vẻ mặt khinh thường.

Lúc này, một chiếc Mercedes thể thao phóng tới, lái xe là một người đàn bà tuyệt sắc.

Dương Phượng Phượng vừa thấy người nọ, vội vàng bỏ chạy, nhưng nàng chạy thế nào qua được xe thể thao, người nữ vừa tới drift một cái hoàn mỹ, trực tiếp ngăn lại đường đi của Dương Phượng Phượng.

Sau đó, người đẹp trong xe bước xuống, trợn mắt nhìn Dương Phượng Phượng: "Chạy hả, làm sao không chạy nữa."

"A a , chị, em có chạy gì đâu!" Dương Phượng Phượng ngọt ngào thanh minh.

Lý Tưởng chậm rãi thở ra một làn khói, thấy người đàn bà kia, bất quá chỉ hai bốn hai lăm tuổi, tóc dài xõa vai, mặc bộ đồ công sở bó sát người, đem vốn liếng ngạo nhân của nàng triển lộ ra.

Một khuôn mặt tinh xảo, không dính nửa điểm tục khí, trong ánh mắt mang theo nỗi buồn nhàn nhạt, càng khiến nàng mang theo một phần ý vị, đàn ông nhìn thấy phải đau lòng, muốn được nâng niu.

Người đàn bà này, tên là Dương Tư Niệm, là CEO của tập đoàn Khải Lý, thạc sĩ kinh tế đại học Stanford của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp liền gia nhập tập đoàn Khải Lý, chỉ trong vòng mấy năm, liền trở thành một CEO quyền lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play