Edit: Vạn



“Hai người đang làm gì thế hả?” Ngải Kỳ đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, sau đó nghe được từng tiếng bước chân, hai nàng Tô Tố Tố, Lưu Nhã nghe được tiếng động, không biết trên tầng xảy ra chuyện gì cũng đều từ dưới nhà chạy lên.

Vì vậy ba cô gái liền thấy một màn nóng bỏng và mờ ám như vậy.

“Chúng tôi...” hai người cùng kinh hãi lên, trong đầu đồng thời hiện lên cùng một ý niệm, cái này thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.

Bất luận người nào thấy được tư thế này của bọn họ đều không dừng được suy nghĩ, nghĩ đến chuyện không nên nghĩ.

Không phải là tư tưởng của người khác không lành mạnh mà là thật sự cái tư thế này quá mức mờ ám.

Lưu Nhã cười duyên nói: “Không thể nào, thì ra hai người là oan gia vui vẻ, chỉ là trời chưa kịp tối hai người đã chờ không được nữa sao, nữ trên nam dưới, tư thế này hay nha.”

Chu Chân xấu hổ mặt đỏ bừng lên, trong khoảng thời gian ngắn quên cả đứng lên.

Tô Tố Tố trong mắt lóe lên một vẻ bi thương, cắn môi không nói lời nào. Nàng không tin Lý Tưởng cùng Chu Chân có gì, nhưng mà tư thế này của hai người làm cho nàng không nhịn được phải suy nghĩ nhiều.

Lý Tưởng rất nhàn nhã nằm trên đất, thản nhiên nói: “Chu cảnh quan, bây giờ biết tư vị bị người khác nghĩ oan rồi chứ!”

“A, Lý Tưởng ca ca, hai người đang làm gì thế! Ơ, tất cả mọi người cũng ở đây à!” Dương Phượng Phượng đột nhiên từ trong phòng tắm đi ra, đang cầm khăn tắm lau tóc, nhìn thấy tư thế của Lý Tưởng với Chu Chân, lại thấy mấy cô gái khác đang đứng ở cửa phòng, cả kinh kêu lên.

“Haiz, Phượng Phượng, em hại anh bị khổ rồi.” Lý Tưởng cười khổ nói, “Khăn tắm của em không phải trên tay đó sao, sao còn gọi anh tìm giúp em nữa.”

“Ai za, sau đó em thì nghĩ lại, dù sao nam nữ khác biệt, cho nên trước đó tự mình đi ra cầm vào luôn. Sao hả Lý Tưởng ca ca? Em không có quấy rầy anh và chị này chứ. Dương Phượng Phượng cười xấu xa đi tới, nói với ba cô gái kia, “Chúng ta nên đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy hai người họ, đây là điển hình cho câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

“Này, em đừng có mà cái gì lửa gần rơm nữa, tranh thủ thời gian giải thích cho anh ngay, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Vì sao vị mỹ nữ cảnh sát này lại cho anh thành đại sắc ma hả?” Lý Tưởng bất đắc dĩ nói.

Dương Phượng Phượng che cái miệng nhỏ cười duyên không ngớt, nói: “Chị gái này, Lý Tưởng ca ca không phải loại người như chị suy nghĩ đâu, vừa rồi là em nhờ anh ấy tìm đồ giúp đấy.”

Chu Chân lúc này mới nhận ra mình hiểu lầm Lý Tưởng, khuôn mặt đỏ như khỉ đít đỏ, vội vàng đứng dậy, Lý Tưởng nhàn nhã nhìn Chu Chân, nói: “Tôi thoạt nhìn giống sắc ma vậy à? Không phải cô vì đến bắt sắc ma tôi đây mới chạy đến chỗ này của tôi chứ?”

“Không phải, vừa nãy tôi chỉ là thấy anh đang lục tủ quần áo của người ta, trên tay còn cầm quần lót của họ cười bỉ ổi, là ai thì cũng sẽ nghĩ anh là một sắc ma hạ lưu cả.” Chu Chân chỉnh trang lại quần áo của mình, đem chuyện lúc nãy giải thích với mọi người, hơn nữa có Dương Phượng Phượng ở bên cạnh làm chứng, ba cô gái kia tin tưởng đây chỉ là chuyện hiểu làm mà thôi.

Vì vậy mấy cô nàng đều xuống dưới nhà, sắc trời vẫn còn sớm, trò chuyện một hồi sẽ đi ăn rồi đi hát.

Lý Tưởng nằm trên mặt đất, nghĩ lại về một màn tuyệt vời ban nãy, trong lòng tấm tắc không thôi, cuộc sống như vậy thực là mãn nguyện. Haha.

Đến buổi tối, mấy cô gái cùng kêu đói bụng, muốn Lý Tưởng dẫn bọn họ đi ăn cơm hát karaoke.

Lý Tưởng nói hắn cũng muốn mang theo một người đi cùng.

Chê cười, một mình độc chiến chúng nữ, dù là ai thì đầu cũng phải nổ mất, nói gì thì nói cũng phải kiếm người anh em cùng nhau trấn áp lại.

Cầm điện thoại di động gọi cho phó nghị, phó nghị vừa vặn cũng không có chuyện gì, vì vậy mấy người hẹn gặp nhau ở cửa “Quốc Sắc Thiên Hương.”

Cái tên “Quốc Sắc Thiên Hương” thật hương diễm, là một trong những chỗ ăn chơi lớn nhất thành phố Giang Châu, ngay cả sòng bạc của tập đoàn Khải Lý còn thua một bậc, bên trong có ktv (phòng karaoke), quầy bar, câu lạc bộ thể hình, thậm chí còn có lời đồn “Quốc Sắc Thiên Hương” còn có một lôi đài ngầm, chỉ là đây giống như tin vịt, cụ thể như nào thì người bình thường không thể biết được.

Lý Tưởng như muốn say luôn, bốn cô gáiNgải Kỳ, Lưu Nhã, Tô Tố Tố, Dương Phượng Phượng cộng thêm Chu Chân nữa, đều có thể coi là cực phẩm mỹ nữ, có ngự tỷ xinh đẹp, có loli mặt học sinh vếu phụ huynh, có hoa khôi cảnh sát mạnh mẽ oai hùng, có ngọc nữ thanh thuần động lòng người, nhiều đóa hoa nở rộ như vậy hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của nam nhân.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy Lý Tưởng không biết bị những nam nhân khác đố kị giết chết bao nhiêu lần rồi. Ánh mắt mỗi người nhìn về hắn đều tràn ngập khinh bỉ cùng đố kị, mang theo một người đi thì thôi, ai nói gì đâu chứ, nhưng mà bên người lại có năm cực phẩm mỹ nữ vây quanh, cái này còn có thiên lý nữa không hả, một đêm năm nàng, không sợ tinh tẫn thân vong sao.

Cũng may da mặt Lý Tưởng đủ dày, đối với những ánh mắt đố kị này cũng làm bộ như không thấy, đôi khi thì ngửi ngửi trên người Lưu Nhã, đôi khi thì dựa dựa vào người Tô Tố Tố, đôi khi thì ăn đậu hũ của Dương Phượng Phượng.

Đương nhiên hắn cũng không dám chiếm tiện nghi của hoa khôi cảnh sát Chu Chân, cô nàng này không biết hormone có vấn đề hay là do không có nam nhân an ủi, tính tình tương đối nóng nảy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn vẫn nên cách xa phiền phức này một chút.

Thế nhưng hắn muốn tránh xa phiền phức thì phiền phức lại tự động tìm tới tận cửa.

Chu Chân thấy Lý Tưởng vừa đi vừa chiếm tiện nghi lung tung thì trừng mắt lên, không vui nói: “Anh không đi cho yên được hả!?”

“Không được, cô cõng tôi nhé!” Lý Tưởng bỉ ổi nhìn Chu Chân, nói thật nếu Chu Chân sửa lại tính tình, nàng thật sự là một cô gái thập phần kinh diễm, nhất là vóc người không thua Lưu Nhã chút nào, hai ngọn núi trước ngực cũng dựng cao kinh người, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nữa.

“Đi chết đi.” Chu Chân đối với da mặt dày của Lý Tưởng bó tay, trước giờ người con trai nào gặp nàng nếu không phải tìm mọi cách lấy lòng thì cũng là nịnh hót đủ kiểu, rồi liên tục tỏ tình, đâu ai giống như Lý Tưởng, ngoài trêu tức nàng cũng chỉ biết trêu tức nàng, hết lần này tới lần khác nàng đều bó tay với Lý Tưởng.

Đúng lúc này có mấy chiếc xe thể thao từ xa đi tới dừng trước cửa “Quốc Sắc Thiên Hương”, mấy thằng nhóc trẻ trâu quần áo lố lăng, đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng bảy sắc cầu vồng đủ màu từ trên xe đi xuống. Lý Tưởng nheo mắt nhìn, trong lòng tấm tắc, những chiếc xe này theo hiểu biết của hắn đều là xe xịn cả, Maserati, Ferrari, Porsche, Lamborghini. Thật đúng là có phong cách.

Những đứa trẻ trâu này trai có gái có, vừa cười đùa vừa hướng “Quốc Sắc Thiên Hương” đi tới, dẫn tới ánh mắt của từng người xung quanh.

Lúc này một tên trẻ trâu tóc vòng nhìn thấy mấy người Lý Tưởng, đặc biệt là mấy người Dương Phượng Phượng, Lưu Nhã, Chu Chân, nhất thời hai mắt sáng như đèn pha ôtô, liền kéo mấy đứa bạn bên cạnh chỉ về phía mấy người Lý Tưởng.

Mấy đứa khác liền cùng nhìn về phía bên này, rồi từng tiếng trầm trồ vang lên, sau đó đám trẻ trâu này liền chuyển hướng, giống như đi về hướng mấy người Lý Tưởng.

Hiển nhiên là bọn chúng bị vẻ đẹp của mấy cô gái làm cho kinh ngạc.

“Lý Tưởng ca ca, anh phải bảo vệ chúng em cho tốt nha ...” Dương Phượng Phượng nháy nháy mắt, nói với Lý Tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play