- Không biết, cho đến giờ Thành chủ tịch không có nói cho ta biết.
La Phi Ngư cái gì cũng không biết, Dương Tư Niệm hỏi hắn cái gì, hắn cũng không có trả lời được.
Dương Tư Niệm cũng nhìn ra La Phi Ngư biết rất ít, hỏi hắn cái gì cũng hỏi không ra. không vui nói:
- Làm tổng giám đốc tài chính mà ngươi ngay cả đạo đức nghề
nghiệp tối thiểu cũng không có, ta sẽ yêu cầu hội đòng quản
trị tiến hành thay đổi chức vụ của ngươi.
- Dương tổng….
- Đi ra ngoài.
La Phi Ngư không biết làm sao chỉ đành rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.
- Hai trăm triệu tài chính.
Lý Tưởng nghe Dương Tư Niệm cùng La Phi Ngư nói chuyện, bọn họ
có nhắc tới hai trăm triệu tiền tài chính, vừa vặn, một năm
trước, bọn họ nhận được hai trăm triệu tiền thuê, là tiền thuê
nhiều nhất mà lính đánh thuê bọn họ nhận được cho tới nay.
Lý Tưởng cau mày suy nghĩ, từ hai người nói chuyện có thể
thấy được, Dương Tư Niệm tựa hồ không liên quan đến chuyện này,
phải chăng có liên quan đến Thành chủ tịch ?
Lý tưởng suy đoán từ đoạn video, gửi tin nhắn đến 1 dãy số:
“Điều tra tập đoàn Khải Lý, cùng với tổng giám đốc tài chính La Phi Ngư và chủ tịch hội đồng quản trị.”
Hắn gửi xong tin nhắn liền xoá đi.
Lúc này, Lý Tưởng đột nhiên thấy Liễu Huyên bên bộ nhân sự, nhân lúc rảnh rỗi đang lén nhìn hắn.
Lý Tưởng mỉm cười, mở máy tính download một trò chơi trên QQ, bắt đầu chơi trò đấu địa chủ mới nổi (trò đánh bài).
Liễu Huyên này nói không chừng là tới giám sát hắn, Dương Tư
Niệm là người khôn khéo, đối với hắn tự nhiên là không tin
tưởng, thế nào cũng sẽ phái người tâm phúc quan sát hắn một
thời gian.
Nếu đúng là như vậy, hắn thoải mái để cho Liễu Huyên biết hắn đang làm gì.
Vị trí của Lý Tưởng gần cửa sổ của phòng làm việc, âm thanh của máy vi tính cũng quên không tắt.
Cho nên thỉnh thoảng truyền ra từng câu âm thanh của hệ thống “Cướp
địa chủ!” “Ta cướp!” “Qua!” “Quản thương!” “Vương nổ!” (méo biết là gì, lười gg hay baike)
Ngày đầu tiên đi làm ai cũng sẽ cẩn thận, do sợ làm sai. Lý
Tưởng thì ngược lại, ngày đầu tiên đi làm, không lo làm việc
cho tốt, lại còn say mê chơi game.
Trong bầu không khí căng thẳng này, thanh âm không hài hòa này đột
ngột vang lên, làm cho rất nhiều người muốn cười cũng không dám,
chỉ có thể khổ cực nín lại.
Rốt cuộc, Liễu Huyên thật sự không chịu nổi, nàng quyết định
giao cho Lý Tưởng một vấn đề khó khăn, không thể để cho hắn
nhàn nhã như vậy được.
“Liễu tổng, có chuyện gì không?”
Nghe được động tĩnh, Lý Tưởng thấy nàng không nói gì bèn
ngẩng đầu lên nhìn, bất quá ánh mắt hắn nhanh chóng dán vào
máy tính, bởi vì lần này bài của hắn rất đẹp, hẳn là có thể thắng rất nhiều đậu (đơn vị tiền trong game, như xèng, xu, gold bên mình).
“Phựt”
Liễu Huyên không để ý tới Lý Tưởng, trực tiếp rút đi nguồn điện máy tính của hắn.
- Liễu tổng, ta không có đắc tội với ngươi mà! Không phải là
ngươi xông vào nhà vệ sinh nam sao, cũng không đến mức nhằm vào
ta như vậy chứ.
- Ngươi…
Nghe được Lý Tưởng nói đến chuyện nhà vệ sinh nam, sắc mặt
Liễu Huyên trở nên khó coi. Cho tới bây giờ nàng chưa từng mất
mặt trước một ai như vậy.
Lý Tưởng lại vẫn dám ở trước mặt nàng nói ra, đây đối với Liễu Huyên mà nói chính là bẽ mặt một cách trần trụi.
“Hừ! Trong lúc làm việc, không cho phép chơi game.”
“A … vậy ta làm cái gì?”
Lý Tưởng hỏi ngược lại.
Liễu Huyên cắn cắn đôi môi gợi cảm, đột nhiên ánh mắt sáng lên,
gần đây nàng có chút chuyện riêng phức tạp, có nên giao cho Lý
Tưởng đi làm không?
Nghĩ tới đây, Liễu Huyên trực tiếp nói:
“Lý Tưởng, bây giờ có chuyện muốn ngươi đi làm.”
Liễu Huyên không biết nói gì, thấy thật sự là số của Dương Tư Niệm, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Lý Tưởng sau khi nghe điện thoại, Dương Tư Niệm bảo hắn đến phòng làm việc một chuyến.
Nguyên lai, Dương Tư Niệm phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay
Thiết Thủ đi ra ngoài làm chuyện khác, cho nên, Dương Tư Niệm để cho hắn đi theo.
Trên xe, Dương Tư Niệm chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Dương Tư Niệm từ trong trầm tư tỉnh lại, nghe được Lý Tưởng
nói, không hề nghĩ ngợi, liền ra lệnh cho tài xế làm theo lời
hắn.
- Được.
Tài xế chậm rãi tăng tốc, xe nhanh chóng chạy về phía trước, không hề dừng lại.
- Lý Tưởng, làm sao thế?
Dương Tư Niệm không biết phát sinh chuyện gì, nhưng nàng tin tưởng sự phán đoán cùng cảnh giác của Lý Tưởng.
- Chúng ta bị người theo dõi.
Lý Tưởng nhìn qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt nói.
- Đối phương nguỵ trang rất tốt,nhưng vẫn là không qua được con
mắt của ta, từ khi chúng ta rời khỏi cao ốc trụ sở chính của
tập đoàn, phía sau chúng ta có ba chiếc xe, thường xuyên thay
đổi biển số cùng vị trí, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn theo
sát chúng ta không tha.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Trong lúc nguy hiểm, Dương Tư Niệm vẫn trấn định như thường,
không hoảng hốt chút nào, loại chuyện này nàng không biết nên
xử lý thế nào nhưng nàng tin tưởng Lý Tưởng sẽ xử lý tốt.
Lý Tưởng nói:
- Nơi này là đường thẳng, tài xế, người ra phía sau, để ta lái.