Nói không chừng Dương Tư Niệm vừa nhìn
thấy, ý niệm đầu tiên liền tưởng rằng hắn bị bệnh, sau đó lập tức cho
hắn cút càng xa càng tốt.
Lý Tưởng nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu chợt lóe lên, vì vậy trên mục yêu thích và sở trường nghiêm túc điền vào:
- Yêu thích: Nữ nhân.
- Sở trưởng: Cua gái.
Ngay sau đó hắn trịnh trọng đưa cho Lam Phàm, bảo mình đã điền xong.
Lam Phàm vừa liếc nhìn qua, không nhịn được "híc híc" bật cười.
Lý Tưởng nghiêm nghị hỏi: "Mỹ nữ, có vấn đề sao?"
"Không có, điền như vậy cũng được, dù sao chỉ là một quy trình,
không có gì to tát." Lam Phàm sau khi vui vẻ, rót cho Lý Tưởng một ly
trà, áy náy nói: "Ta có chút việc phải xử lý, anh chịu khó ngồi một mình đợi nhé."
"Không sao, toilet ở đâu nhỉ?" Lý Tưởng là người hiền lành, không
thích so đo tính toán, chợt cơn thèm thuốc lá dâng lên, hỏi Lam Phàm vị
trí của toilet.
"Ra cửa quẹo trái, đi thẳng đến cuối là tới." Lam Phàm mỉm cười hướng dẫn.
"Cảm ơn." Lý Tưởng rời đi, dựa theo phương hướng Lam Phàm chỉ rất nhanh đã tìm được toilet.
Đi vào trong toilet, Lý Tưởng cũng không e dè ngại ngùng thêm, sau khi đốt một điếu thuốc liền trực tiếp cởi quần.
Nhưng ngay lúc đó, cửa buồng vệ sinh sau lưng hắn đột nhiên mở ra,
một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ngay phía sau Lý Tưởng.
"Aaa! Tên háo sắc!"
Nữ nhân nọ hiển nhiên cũng không ngờ tới có một nam nhân, không khỏi thấp giọng la hét, đồng thời không khách khí nhấc chân đá tới Lý Tưởng.
Lý Tưởng cũng bị người nữ nhân đột nhiên xuất hiện và tiếng la hét
dọa cho ngây người, nếu không phải trước mặt hắn có bồn đi tiểu nam, Lý
Tưởng thật hoài nghi mình đã đi nhầm cửa. Trước kia hắn cũng không phải
chưa từng làm qua chuyện như vậy, nhưng lần này hắn cực kỳ chắc chắn bản thân không có đi nhầm phòng nha.
Bởi vì sàn toilet có chút ẩm ướt, một cước của nữ nhân kia không có
đá tới Lý Tưởng, ngược lại nàng đứng không vững, trượt nhẹ một cái, cả
người không tự chủ được ngã về phía Lý Tưởng.
Nhìn mỹ nữ đang tự đổ về phía mình, Lý Tưởng muốn đỡ cũng không được, không muốn đỡ cũng không xong.
Mà một người khi bị mất thăng bằng thường thường chân tay sẽ khua
loạn lên, mục đích là tìm một thứ gì đó để bấu víu nhằm giữ lại thăng
bằng. Không biết do ông trời sắp đặt hay không, một trảo của mỹ nữ nọ
túm ngay cạp quần của Lý Tưởng.
Ngay trong khoảnh khắc hắn do dự, chợt cảm thấy bên dưới mát lạnh, quần của hắn bị mỹ nữ kia kéo xuống.
Khuyến mãi đi kèm hiển nhiên là tiếng gào của người đẹp.
"A! Lưu manh, ngươi cởi quần làm gì?!" Mỹ nữ chứng kiến Lý Tưởng lại cởi quần, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại hô to một tiếng.
"Này, mỹ nữ!" Lý Tưởng nghe được lời của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở, "Là cô cởi quần của tôi đó!"
"A?" Nghe Lý Tưởng phân trần, nàng mới chợt giật mình nhìn lại, sau đó vội vàng buông lỏng cái tay đang nắm quần Lý Tưởng.
Mỹ nữ này không phải ai khác chính là giám đốc bộ phận nhân sự tập
đoàn Khải Lý, Liễu Huyên. Bởi vì toilet nữ đang tu sửa, hơn nữa tầng này căn bản không có đàn ông, nàng mới đi tới toilet nam giải quyết.
Chuyện như vậy không chỉ có mình nàng mà ngay cả những nữ nhân khác trong công ty cũng thường xuyên như thế.
Chẳng qua nàng làm sao cũng không tính tới việc, hôm nay Lý Tưởng có mặt ở đây.
"Anh là ai? Làm sao lại ở đây?" Hiện tại Lý Tưởng đã âm thầm kéo
quần lên, đồng thời Liễu Huyên từ trên mặt đất cũng đã đứng dậy, cầm
khăn ướt lau sơ qua trang phục.
Lý Tưởng nghe câu hỏi của Liễu Huyên cũng có hơi buồn bực, bất quá hắn vẫn trả lời: "Chị gái, đây là toilet nam nhé!"
Cử động của Liễu Huyên có hơi khựng lại vì câu nói của Lý Tưởng. Lúc này nàng mới nhớ ra địa phương mình đang đứng là toilet nam, khuôn mặt
tinh xảo không khỏi đỏ hồng lên.
Tuy nhiên nghe được hai chữ "Chị gái" Lý Tưởng gọi mình, sắc mặt nàng lập tức trở nên âm trầm.
Chị gái, chị gái cái đầu ngươi a! Cả nhà ngươi mới là chị gái!
"Chị gái? Ai là chị gái của anh! Anh thấy tôi trẻ trung như vậy mà
dám gọi chị gái sao?" Liễu Huyên hung hãn trợn mắt nhìn Lý Tưởng, lạnh
giọng nói.
"Không không không, tôi không có ý nói cô già, ý nhầm, không phải, ý tôi là, cô trẻ trung như chị gái của tôi vậy..."
Nghe mấy lời bào chữa của Lý Tưởng, vẻ mặt Liễu Huyên càng ngày càng đen đi.
Liễu Huyên nhìn Lý Tưởng, bên trong đôi mắt như có gì đang rực cháy.
Tuy chị đây có lớn tuổi hơn ngươi một chút, nhưng ai mượn cái mồm
ngươi nói ra! Hơn nữa tuổi tác người ta đâu có lớn, còn chưa nhảy lên số ba nữa.
Lý Tưởng bây giờ thật không biết nói cái gì cho phải. Ngày thường
hắn cực kỳ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng giờ đây chỉ biết câm như hến.
Chứng kiến Liễu Huyên bị mình chọc giận, ngực run rẩy, sắc mặt đen
thui, Lý Tưởng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện.
"Anh, anh..." Liễu Huyên hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, vừa chuẩn bị phát tác thì đồng nghiệp bên ngoài gọi vào: "Liễu tổng, nhanh
lên một chút, Dương tổng còn đang chờ chúng ta."
"Ta biết rồi!" Liễu Huyên đáp một tiếng, hung ác trợn mắt nhìn Lý
Tưởng một cái, không vui vẻ gì: "Coi như anh may mắn, tôi có chuyện,
không rảnh đôi co với anh." Trực tiếp uốn éo cặp mông rời đi.
Nhìn Liễu Huyên cong mông ưỡn ngực rời đi, Lý Tưởng chỉ đành sờ sờ lên mũi.
Tập đoàn Khải Lý quả thực là một công ty tốt, tùy tiện một cô em
cũng ngon như vậy. Tuy tuổi tác hơi lớn nhưng trên người mang theo hương vị thành thục, hoàn toàn không phải những cô bé mới lớn kia có thể so
sánh.
Lý Tưởng đã đưa ra quyết định, coi như Dương Tư Niệm muốn đuổi hắn đi, hắn cũng nhất quyết không rời khỏi tập đoàn Khải Lý.
Hút xong một điếu thuốc, Lý Tưởng liền trở về phòng làm việc của Lam Phàm.
Lam Phàm vừa thấy Lý Tưởng, vội vàng đứng dậy, thấp giọng nói: "Dương tổng đã họp xong, đang ở trong văn phòng đợi ngài."
"Nhanh thế, không phải nói lâu lắm ư?" Lý Tưởng cười một tiếng, thuận miệng hỏi.
Lam Phàm đáp: "Dương tổng làm việc rất nhanh gọn hiệu quả, họp hành, xử lý văn kiện như nước chảy mây trôi, chúng ta nhanh một chút vào đi,
Dương tổng không thích chờ đợi."
"Sao cũng được." Lý Tưởng nhún nhún vai không vấn đề.
Lam Phàm mang Lý Tưởng vào trong phòng của Dương Tư Niệm, đây là một căn phòng làm việc vô cùng sang trọng, riêng tiền lắp đặt các trang
thiết bị nội thất cũng phải hơn một triệu, bất quá làm Lý Tưởng khó hiểu chính là bên trong phòng có một thanh thép thẳng đứng, phía trên có mấy cái móc, thoạt nhìn như giá treo quần áo nhưng dường như không phải.
"Chả lẽ cô nàng Dương Tư Niệm này nhảy thoát y?!" Trong lòng Lý Tưởng sinh ra suy nghĩ tà ác.
"Dương tổng, Lý tiên sinh tới rồi." Lam Phàm sau khi gõ cửa, cung kính nói.
"Ừm." Dương Tư Niệm đang đọc một phần văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Lý Tưởng, anh ngồi đợi một chút, tôi gần xong rồi.
"Ok." Lý Tưởng đi về phía trước, đột nhiên "ầm" một tiếng đụng phải
một vật trang trí, vội vàng dùng hai tay đỡ lấy, không ai hay biết gắn
vào một cái camera, khéo léo để ở một góc khuất không ai nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT