*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chào mừng quý ngài trở về.” – Vừa đẩy cửa ký túc xá Mặt Trăng ra thì Kaname Kuran đã nhìn thấy Ichijou Takuma nằm nghiêng trên ghế salon uống hồng trà một mình, đôi chần dài miên man còn hoành tráng gác lên tay vịn, khoái chí rung rung.

Mắt thấy tên bạn thân không hề giữ gìn hình tượng, Kaname châm chọc: “Nếu đã dùng kính ngữ thì lời nói cũng phải ăn nhập với hành động chứ?”

“Thôi đi, làm thế có khi cậu còn chẳng thèm để ý nữa.” – Cười cười, Ichijou miễn cưỡng ngồi dậy rót một tách hồng trà cho Kaname, trêu rằng, “Xem vẻ mặt dễ chịu của đức vua đây thì có thể đoán được, tâm nguyện đã thành rồi đúng không?”

“Biết nhiều quá không tốt đâu.” – Bình tĩnh đáp lại, nửa thực nửa giả khiến Ichijou không dám khẳng định thái độ của hắn.

“Ha ha ha ha, tớ chỉ nghe thấy có người thẹn quá nói bừa ở dưới lầu rồi suy đoán chút thôi, biết rất ít, rất ít.”

Có thể suy đoán lý do Kaname ra khỏi ký túc xá lúc vào đêm khuya từ một câu nói xúc động nhất thời của Zero Kiryuu mà coi là ít? Vậy thế nào mới gọi là nhiều đây? Kaname từ chối cho ý kiến, cười. “Takuma, nếu Nguyên Lão Viện có một nửa sự thông minh của cậu, thì sẽ chẳng sai lầm tệ hại như ngày hôm nay.”

Tách trà màu xanh rêu tinh xảo bị dằn xuống khay, vang lên một tiếng thanh thúy.

Im lặng hồi lâu, Ichijou Takuma không cười nữa, cẩn thận nói. “Kaname, về lập trường, không phải cứ không muốn dính dáng thì sẽ được độc lập. Ít nhất, bây giờ tớ đang ngồi ở ký túc xá Mặt Trăng, mà không phải là Nguyên Lão Viện.”

“Ta cũng không có ý trách cứ cậu. Làm bạn bè, ta thực sự cảm ơn cậu đã bày mưu giúp đỡ, cho dù đối phương hoàn toàn thờ ơ.” – Kaname Kuran vỗ vai Ichijou, nói sâu sa. “Lý luận suông thôi thì không được!”

“Ha… ha ha…” – Gượng cười che giấu phút căng thẳng, Ichijou thầm cảm ơn Kaname vì đã bỏ qua, nhấp một ngụm hồng trà rồi chuyển đề tài. “Nghe nói phía Nguyên Lão Viện sẽ chơi kiểu kế này hỏng thì bày tiếp kế khác, sợ rằng lần tới sẽ mệt đây, quân vua đen(1) của đối phương cũng cần xuất hiện rồi!”

(1)Trong bàn cờ vua có hai màu đen – trắng. Phía Kaname sẽ đi quân trắng, cho nên Ichijou dùng quân vua đen để ám chỉ kẻ nắm quyền của phe địch.

“Ồ?” – Bàn tay nâng tách trà khựng lại chốc lát, Kaname nở nụ cười nghiền ngẫm, “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Không có gì bất ngờ cả, chắc người của Shizuka Hiou(2) sắp đến đây rồi, đơn xin nhập học có lẽ đã yên vị trên bàn làm việc của hiệu trưởng.”

 (2): Bộ này lấy bối cảnh sau khi Shizuka Hiou đã chết rồi nhé. Người của Shizuka Hiou ở đây là ý nói Ichiru đó. 

Liếc người bạn thân một cái sâu sa, Kaname đè giọng xuống nghe có vẻ nguy hiểm. “Cậu đây là đang thử ta!”

“Không phải nhé! Chẳng biết là do tên nào ở Nguyên Lão Viện nghĩ ra cái ý tưởng dở hơi này, vừa nghe thôi đã biết hiệu trưởng sẽ không đồng ý. Hơn nữa cái người đại diện cho Hiệp Hội Thợ Săn kia cũng không dại mà để cậu học trò bảo bối của mình rơi vào vòng nguy hiểm…” – Ichijou quan sát biểu cảm của Kaname Kuran, đổi giọng. – “Nhưng nếu lợi dụng hợp lý thì đây là một cơ hội phân thắng bại tuyệt vời!” – Chỉ cần Kaname đồng ý đi thuyết phục Kurosu Kaien, trận cờ này hẳn sẽ vô cùng phấn khích.

“Nếu cậu là địch thủ của ta, ta thật sự sẽ rất đau đầu.”

“À, là biết thời biết thế trợ giúp thôi, chung cuộc sẽ được quyết định bởi thực lực của hai bên. Kỳ đáo trung bàn, hỗ tương hoán tử (3) là không tránh được.”

(3)Kỳ đáo trung bàn, hỗ tương hoán tử nghĩa là – Cờ đến giữa bàn, hai phe đổi quân. Hàm ý ở đây là khi quân ta và quân địch chạm mặt thì khó tránh khỏi thương vong.

“Thế nhưng lần này ta không muốn mất cờ!” – Kaname Kuran đứng dậy, chuẩn bị chấm dứt cuộc đối thoại. Đây đúng là cơ hội tốt, chẳng qua đôi bên cùng thiệt hại thì bàn cờ này thắng phỏng có ý nghĩa gì? Huống chi, vô tình thế cục đã xảy ra vài thay đổi ngoài ý muốn. Ít nhất cũng có một quân cờ, hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ.

“Tớ đây nguyện làm ‘Tượng’ hộ tống cậu ta tới đường biên.” – Để ý tới suy nghĩ của Kaname, Ichijou không định bỏ cuộc, từ tốn khuyên bảo hắn, “Quan trọng là cậu muốn để cậu ta trở thành ‘Xe’, hay là ‘Hậu’ (4)?”. Là hậu thuẫn quan trọng hay công cụ giết người cực mạnh?

(4)Tượng, Xe, Hậu là tên loại quân cờ trong bàn cờ vua. Tượng đi chéo, Xe đi dọc hoặc ngang, Hậu đi cả chéo, ngang, dọc.  Địa bàn hoạt động của Hậu rộng nhất. Ai biết chơi cờ vua thì sẽ hiểu ý của Ichijou. ^^

Kaname dừng bước, trầm ngâm. “Vậy phải chăng đến phút chót, ‘Vua-Xe đổi chỗ’ (5) là một ý hay?”

(5): ‘Vương Xa dịch vị’ nghĩa là Vua-Xe đổi chỗ. Trong cờ vua có một luật đi được gọi là Nhập Thành. Nhập thành cho phép quân Vua và quân Xe đổi chỗ cho nhau. Chiến thuật Nhập Thành thường tương đối có lợi vì đặt được Vua vào vị trí an toàn + cho quân Xe tới vị trí thuận tiện hoạt động. Người chơi cờ vua thường Nhập Thành sớm để tạo hiệu quả. Tuy nhiên, ý ‘Vua-Xe đổi chỗ’ của Kaname ở đây là nói tới phút chót (sự đáo lâm đầu) thì có hàm ý là muốn dùng Vua để cứu Xe. Vua là ai và Xe là ai thì mọi người biết rồi nhé.

Ichijou ngẩn người, mãi mới hiểu được ý tứ của Kaname Kuran, bèn nửa đùa nửa thật, “Ái chà, hình như tớ vừa vô tình nghe thấy một lời thú nhận khủng bố!” – Đổi chỗ, hi sinh ‘Xe’ để cứu ‘Vua’ là chuyện bình thường, còn mà hiểu ngược lại…

“Takuma, cậu cứ đi theo ô trắng là được rồi.” – Tỉnh bơ cảnh cáo, đức vua trẻ tuổi đi lên thang lầu, thanh lịch phất tay.

“À, như ngài mong muốn!” – Biết mình đã thuyết phục thành công, Ichijou thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta nhìn bóng lưng đức vua cao quý, đặt tay trái lên ngực hành lễ.

Căn phòng rộng lớn hoàn toàn vắng vẻ, cái đèn tường duy nhất nhút nhát rúc vào một góc tỏa sáng. Trên trần nhà và cửa sổ khảm nhiều mảnh pha lê, dưới ánh trăng đỏ máu càng thêm phần dữ tợn.

Thiếu niên gầy gò ngồi bên cửa sổ, khóe miệng có nét phóng đãng không phù hợp với lứa tuổi. Hắn nở nụ cười hoang dại, đôi mắt khác màu tàn nhẫn như ác quỷ mới trèo khỏi cửa địa ngục.

“Không hổ danh người thừa kế gia tộc Ichijou, mạnh mẽ và kiên quyết, còn hơn đám ngu ngốc trong Nguyên Lão Viện nhiều.” – Giọng nói của hắn không nóng không lạnh, từng lời lại ẩn chứa sự kiêu ngạo ngang ngạnh, hòa trộn vào nhau rất khó nghe.

“May mắn thay, không làm nhục mệnh.” – Êm ái, dễ chịu, bình tĩnh, không mừng không giận.

“Dường như cậu thấy bất mãn với ta?” – Thiếu niên nheo mắt, miễn cưỡng cười, cánh tay đột nhiên vươn tới đập vào cửa sổ bên cạnh. Song cửa sổ rung lên bần bật, tiếng gỗ vỡ bén ngót phóng đại vô tận trong căn phòng yên tĩnh, tựa hồ còn vấn vít rất lâu.

“Dừng lại!” – Đôi mắt đá Malachite(6) trầm xuống nhìn chằm chằm vào cánh tay bị đập xanh tím của thiếu niên, gằn giọng cảnh cáo, “Không được làm Shiki bị thương!”

(6): Nguyên bản là Khổng Tước Thạch – Đá Khổng Tước. Đá khổng tước còn được gọi là đá Malachite, màu xanh thẫm pha nhạt có vân như đuôi khổng tước. Một số game cũng có sử dụng đá Khổng Tước đấy =))

Minh họa:



“Chậc, chỉ là đụng nhẹ tí thôi, cái khung xương yếu đuối này tuyệt đối không phải con ta.” – Hắn vén tay áo lên, giơ cánh tay bị thương ra liếm, cặp mắt khác màu khiêu khích nhìn Ichijou Takuma.

“Nguyên Lão Viện sẽ đưa cơ thể hoàn hảo của ngài đến đây, trong khi chờ đợi vui lòng khống chế sức mạnh của ngài. Dù sao Senri cũng là con của ngài, hơn nữa…” – Ichijou cao giọng, nhắc nhở đối phương từng chữ một, “Đây cũng là một trong những điều kiện mà ngài đồng ý trao đổi với tôi, Rido-sama!”

“Ha ha ha ha ha!” – Rido thoải mái cười to, châm chọc bảo, “Thật là cảm động, các người luôn mồm nhắc đến cái gọi là tình bạn, tình thân, tình yêu, vậy mà có thể tùy tiện trao đổi sao? Chẳng lẽ tình bạn của cậu và Kaname Kuran thì rẻ rúng hơn chắc?”

Người dùng giá cả để bình luận về tình cảm thì có tư cách gì để đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh? Vả chăng, hắn quyết định làm vậy cũng xuất phát từ lòng tin tưởng đối với Kaname Kuran. Người có thể cười đến cuối cùng mới là kẻ thắng chân chính.

Ichijou lơ đãng nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh. “Hiện tại muốn nói gì cũng còn quá sớm nhỉ? Chất xúc tác chỉ có thể thúc đẩy quá trình mà không bao giờ thay đổi được kết quả.”

“Nghe nói em đồng ý rồi, việc kia ấy.”

Giọng nói quen thuộc bay theo gió đêm, Zero Kiryuu dừng chân lại, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người nọ. Hoài nghi ngắm bụi tùng bách bên rìa đường, Zero hiểu ra bèn không thèm quan tâm, cứ thế đi tiếp.

“Zero, em xấu tính lắm…” – Thấy đối phương không chịu đứng lại, Kaname thở dài bước ra, giữ chặt lấy cổ tay của cậu.

“Cậu này phải để tôi nói mới đúng chứ?” – Biết trước sẽ bị ngăn lại, Zero Kiryuu rút cổ tay ra, quay đầu nhìn cặp mắt màu rượu đỏ đang bày ra vẻ vô tội, “Học sinh khối Đêm không được đi lại lung tung vào buổi tối, quy định này anh phải là người biết rõ nhất chứ, Kuran… ký túc xá trưởng!”

Bị cậu phản kích bất ngờ, tuy xưng hô thì vẫn thế nhưng lại cố tình nhấn mạnh, âm mũi khàn khàn, tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác khác. Kaname hài hước cười cười, “Cơ mà đã biết ăn nói hơn xưa rồi!”

Bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của Zero, Kaname Kuran quay về vấn đề ban đầu, “Nghe nói em đồng ý, điều này khiến ta quan tâm. Có phải do ngày ấy ta nói…” – Thử tin tưởng trái tim mình ư? Hắn dừng lại chốc lát, thở dài, “Ta không ám chỉ rằng em phải đồng ý chuyện này.”

Ngày đó, lời khuyên của Ichijou quả thật đã khiến hắn động lòng, thậm chí hơi sốt ruột. Đây là một cơ hội quá tuyệt vời để tập hợp toàn bộ quân cờ trên bàn, đánh tiếng trống cổ vũ cho cơn ác mộng dai dẳng như giòi bò trong xương này chấm dứt, để hắn giãy khỏi gông xiềng của vận mệnh. Nhưng kế hoạch này lại quá đường đột khi mà có một quân cờ quan trọng trong tay hắn đã ăn sâu vào máu thịt, trở thành một phần sinh mạng không thể vứt bỏ. Dẫu cho hắn có tính toán chu đáo chặt chẽ thế nào cũng sẽ có vạn nhất. Chưa nói tới lúc mấu chốt, quân cờ này còn phải biến đổi hoàn toàn, giẫm qua hài cốt cùng huyết thống, tắm trong máu anh em ruột thịt. Liệu cậu có thể tha thứ cho cục diện đó không?

Hắn do dự. Cho nên, hắn bí mật bàn bạc điều kiện với Kurosu Kaien. Kaname Kuran đem quyền quyết định trao vào tay Zero Kiryuu, như vậy phải chăng họ đã trở thành đồng phạm? Hắn chưa từng nghĩ tới Zero Kiryuu sẽ đồng ý tắp lự, thậm chí còn không hề phản kháng mảy may. Nhớ tới đoạn nói chuyện trước đây của hai người, trong chốc lát Kaname không thể bình tĩnh được.

“Đúng là mua dây buộc mình.” – Nhận ra Kaname chần chừ, Zero cười nhạo hắn, “Tính toán nhiều có phải đau đầu lắm không?”

Chiếm hết thế thượng phong, tình yêu quả nhiên khiến cho người ta trở nên ngu ngốc. Những sợi thần kinh quấn quanh ngón tay nối vào gân mạch, ấm  áp mà gần gũi, nhưng chúng ta cũng có vẻ dùng ý chí để điều khiển ngón tay theo hướng bất kỳ.

“Có ai là không đứng trên một bàn cờ? Của mình, của người. ‘Vua’ khó đi, ‘Hậu’ chém giết bốn phía… Không thể phán định xem đâu là người tốt. Một khi đã vậy, không bằng tự tìm một vị trí mà mình mong muốn.” – Nguyện đứng trên bàn cờ của người, kề vai chiến đấu.

Khoảng cách một cánh tay, không tính là xa. Giữa lúc hoảng hốt, dường như hắn không nhìn rõ được đôi mắt pha lê tím nhạt mà trong trẻo của cậu. Những sợi tóc bạch kim bay múa hỗn độn trong gió đêm, phủ một màu xanh nhạt thánh khiết.

“Đừng nhìn tôi như thế!” – Bóng đêm cũng không che được sắc hồng ửng lên trên khuôn mặt lạnh lùng nhợt nhạt của cậu. Thấy vẻ mặt Kaname thay đổi, Zero Kiryuu xoay người tránh né cặp mắt rượu đỏ sáng rực của hắn, lại không trốn nổi cái ôm dịu dàng từ phía sau. Cậu cuống quýt giải thích, “Tôi cũng chưa hoàn toàn tin tưởng anh!”

Cho dù trước mắt có ra sao cũng không thể sánh bằng phút hồi kích xinh đẹp của người. Quân cờ màu bạc này trên bàn cờ của ta, tuyệt đối không tầm thường. Người gắn liền với ‘Vua’ bằng sợi tơ màu đỏ, dù không nói nhưng tinh tế nhìn thấu hết thảy thế cuộc.

“Cảm ơn vì đã cho ta biết sự lựa chọn của em.” – Hắn nhắm mắt ôm lấy màu bạc trong suốt của mình, chân thành thủ thỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play