“Này này, nghe gì chưa? Hôm nay có học sinh mới chuyển đến khối Ngày đó!”

“Gì vậy, sắp hết học kỳ rồi, đến chỉ để kiểm tra cuối kỳ thôi chắc, đáng thương quá đi!”

“Nghe nói rất giỏi, nói không chừng cái vận mệnh be bét vì ai đó của lớp mình có thể thay đổi được đấy!”

“Nói vậy thì chúng ta có hi vọng về buổi khiêu vũ cuối năm rồi ha? Oa, tuyệt quá!”

“Chính xác, vũ hội lần này…”

“Có thể mặc một chiếc váy dài cực đẹp…”

“Ôi, gần đây trời lạnh hình như mình lại mũm mĩm hơn~”

“…”

Kết luận là, chỗ đám con gái tụ tập mãi mãi không hết những tin đồn để tám nhảm. Hơn nữa mỗi lần chuyển đề tài thì đều vô cùng hợp lý, không hề sai sót, giống như một chương trình sẵn có trong máy tính vậy, đã vận hành là rất khó khống chế, liên miên bất tận.

Zero Kiryuu ngồi ở cuối lớp, hoàn toàn miễn nhiễm với đám tiếng ồn kia. Cậu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm từng khuôn mặt với biểu cảm khác nhau đang qua lại ở lối vào.

Ngoài cửa, cũng một đôi mắt tím nhạt lạnh băng, chỉ có khóe môi tươi cười hòa hoãn là khác biệt. Dây lắc màu vàng buộc quanh những sợi tóc bạch kim khẽ rung lên theo mỗi bước chân, phát ra tiếng chuông lanh lảnh khiến cả người hắn càng có vẻ dịu dàng.

Song sinh cảm ứng được nhau, thực dễ để hai bên phát hiện sự tồn tại của đối phương. Zero Kiryuu đứng bật dậy, tầm mắt đập thẳng vào một cặp mắt y hệt vừa mới đẩy cửa vào.

“Em đã trở lại, Zero.” –  Dù cho cách một đám người còn đang tranh cãi ầm ĩ, Zero vẫn có thể nghe được mọi lời nói của hắn.

“Chào mừng… trở về…” – Tựa như là phản xạ có điều kiện, Zero đáp lại hắn, tinh tế cảm nhận được từng chữ đều ẩn chứa vô vàn chua xót. Vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được đôi mắt song sinh kia hiện ra sự đắc thắng giảo hoạt, nụ cười của hắn lại càng thêm dịu dàng động lòng. Zero Kiryuu khép hờ mi, bàn tay ẩm mồ hôi siết chặt, kiên cường tỏ ra bình tĩnh, từ từ ngồi xuống.

Cậu từng tưởng tượng qua rất nhiều cảnh gặp gỡ của hai người. Nghĩ rằng mình có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng rồi thực tế vẫn không giữ được bình tĩnh. Từ một tế bào sinh ra hai cơ thể, ràng buộc giữa hai người quá nhiều, đáng lẽ phải nên như hình với bóng, mà hiện tại tựa hồ chỉ còn trong ký ức thơ ấu tươi đẹp. Chưa từng nghĩ đến, lâu ngày xa cách, khi gặp lại, một lần phản bội, một lần báo thù.

“Zero, đã lâu không gặp. Anh chẳng thay đổi gì cả, vẫn… khiến người ta thấy ghét… như thế.” – Lời nói dịu dàng mừng vui bên tai hoàn toàn không phù hợp với nội dung, càng thêm phần lạnh lùng bạc bẽo.

Bóng dáng nhỏ xinh trên thiên thai hơi co rụt lại, kinh ngạc ngẩng mặt nhìn trời, chỉ thấy mưa lạnh như băng. Cô gái nhỏ vội vã vọt khỏi thiên thai, biến mất ở rừng cây chắn trước ký túc xá Mặt Trời.

“Mưa rồi…” – Zero Kiryuu tựa người bên cửa sổ, mắt thấy tất cả.

“Có nên đuổi theo không đây, hộ hoa sứ giả?” – Đôi con ngươi đỏ rượu thoáng liếc qua cửa sổ, nhẹ nhàng trêu ghẹo. Trước mặt Zero xuất hiện cán ô đã gãy, bên hông lại nhiều thêm một cánh tay ôm ấp, thể hiện rõ người kia đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Nếu anh đi, cô ấy sẽ càng cảm động hơn?”

“Em ghen?”

“… Nằm mơ đi!”

Sau khi đã quen với những tiểu xảo trong lời nói của đối phương, Zero cũng không còn im lặng chịu trận nữa. Lúc thích hợp sẽ phản pháo lại đôi câu, ngược lại làm cho hình thức ở chung của hai người thêm thoải mái tự do. Tuy nhiên vấn đề dạng này thường được cả hai người tự biết mà né tránh. Dẫu cho quan hệ có thân thiết thế nào thì cũng không được phép động chạm vào cấm kỵ của đôi bên.

Zero Kiryuu thở dài, xoay người đẩy Kaname ra. Cậu bưng tách café mới pha trên bàn lên, tỉnh bơ chuyển chủ đề. “Sáng sớm nay tôi có gặp Ichiru, quyết định của nó rất rõ ràng, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh chứ?”

“Em cũng biết là ta giết Shizuka Hiou.” – Hắn bình tĩnh tuyên bố sự thật. – “Hơn nữa ta tin Ichiru cũng biết điều đó.”

Không phải ngẫu nhiên mà sợi lắc vàng cất giữ trí nhớ của Shizuka Hiou còn tồn tại. Người đã tỉ mỉ thiết kế ván cờ này, tính toàn đường đi nước bước của các quân cờ bên trong, cẩn thận bày ra các mối dây trói buộc, kẻ đứng sau tất cả, cũng là quân vua đen cuối cùng của đối phương… vị hôn phu trên danh nghĩa của Shizuka Hiou – Rido Kuran.

“Em hẳn đã nghe qua tên Rido Kuran rồi, lúc Maria Kurenai tỉnh lại chắc có nói với em về chuyện của Shizuka Hiou?” – Nhìn vẻ khinh thường trên mặt Zero, Kaname lơ đãng nhoẻn cười, “Ta không điều khiển Maria Kurenai.”

“Ai thèm quan tâm chút thủ đoạn của nhà anh.” – Dè bỉu lời giải thích của hắn, Zero Kiryu hỏi tiếp, “Ý của anh là, tốn công sức như vậy chỉ để Ichiru dẫn Rido Kuran lộ diện?”

“Hiện tại xem ra đúng là vậy thật…” – Chỉ là hắn chưa thể nói tên người thật sự dụ Rido Kuran ra mặt kia. Và cả mục đích để Ichiru Kiryuu gia nhập bàn cờ này…

“Tùy anh. Có điều, nếu trong phạm vi nhìn thấy được thì tôi sẽ hành động theo cách của mình.” – Nhận ra hắn còn chuyện muốn giấu, Zero cũng thoải mái kết thúc cuộc nói chuyện. Cậu túm lấy áo khoác đang vắt trên tay vịn sofa, chuẩn bị đi.

“Zero, nếu… Ta nói là nếu ta vi phạm nguyên tắc của em…”

“Vậy thì tôi sẽ không ngần ngại mà đối địch với anh!”

Ngón tay bị siết chặt khiến cậu không thể bỏ đi. Zero nghi hoặc quay lại nhìn gương mặt thành khẩn của Kaname.

“Nếu đã vậy, đêm nay em ở lại đi.” – Hắn cố tình đè thấp giọng xuống, mê hoặc để con mồi buông tha lý trí, cặp mắt đỏ rượu lấp lánh, ngọt ngào mời gọi.

“Trong tình hình này, ta không nắm chắc phần thắng trước Yuuki.”  (1)

Hóa ra mỗi một câu của hắn không phải lời tùy tiện… Hôm nay hắn chọn nói đề tài như vậy là sớm có tính toán. Cô gái nhỏ của hắn ở trong tim cậu, vấn đề này chúng ta chưa từng nói qua, nhưng nó không đồng nghĩa với việc bỏ quên phán đoán. Hắn và cậu giống nhau, đều sợ… (2)

(1): Có thể đọc đến đây một vài người sẽ ngớ ra vì không hiểu. Câu gốc của nó ko nói tên mà chỉ để là ‘nàng’. Nói chung là còn tối nghĩa hơn. Thế nên tớ mạn phép edit luôn tên vào cho rõ. Còn lý do cho sự xuất hiện của Yuuki trong lời Kaname thì nôm na thế này. Kaname đang muốn dụ Zero ở lại abcxyz, cho nên hắn phải có tí lý do cho mình thêm ‘đáng thương’. Ý hắn là hắn sợ địa vị của hắn trong tim Zero không bằng Yuuki. Nhất là trong tình hình trước cuộc chiến như thế này (sâu sa hơn thì đọc những đêm sau sẽ biết).

(2): Phần này là lời Zero. Đại khái bạn Yuuki là nỗi sợ chung của hai anh. Ai cũng sợ người kia yêu bạn Yuuki hơn mình =.=

“Đúng là không thể thả lỏng cảnh giác mỗi khi nói chuyện với anh được.” – Cậu bất đắc dĩ ngầm đồng ý.

Mưa đầu đông lích rích mà dai dẳng. hạt mưa nhỏ lạnh băng lướt qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, rơi như đường lệ, dịu dàng đa tình.

“Không biết bao giờ mới tạnh…” – Zero nghiêng đầu ngắm cảnh vật đằng sau khung cửa sổ, cơn nóng trong phòng vừa mới lùi bước, để lại một tầng sương mù mỏng manh phủ trên lớp thủy tinh, mơ hồ soi thấy mặt người và… bóng dáng hai cơ thể trẻ trung trần truồng giao hòa. Zero Kiryuu nhìn chăm chú vào ảnh ngược in trên thủy tinh, hai người nọ ôm nhau rất chặt, mười ngón tay đan xen, môi hôn nâng niu tỉ mỉ và âu yếm. Hẳn là yêu nhau… lại tựa hồ chỉ là ảo giác kính hoa thủy nguyệt. (3)

(3)Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước – Đều là bóng, không phải vật thực.

“Chắc cả đêm sẽ không tạnh đâu.” – Đáp lại lời vu vơ của cậu, Kaname nâng cái cằm gầy yếu của đối phương lên, nhẹ nhàng liếm cắn bờ môi hồng nhuận, thì thầm trêu ghẹo, “Em đấy, làm chuyện này mà còn lơ đãng được, trách ta chưa đủ thỏa mãn hay sao?”

Giữ ngón tay linh hoạt sắp lướt qua xương quai xanh để thực hiện hành vi mờ ám, Zero lạnh lùng châm chọc hắn: “Ý của anh là tôi phải khen ngợi anh có kỹ thuật siêu đẳng, hoặc nên phàn nàn về cái thắt lưng sắp gẫy đến nơi của mình?”

Tuổi tác chênh lệch và tính tình dễ mất tự nhiên khiến Zero Kiryuu rơi vào trạng thái bị động. Nhưng mà cậu lại đang ở thời kì trưởng thành, khi làm những chuyện người lớn này khó tránh khỏi vụng về. Dẫu cho võ mồm càng ngày càng tiến bộ.

Bề ngoài của Zero gây cho người ta cảm giác cậu là loại hình ăn nói nghiêm túc, tích chữ như vàng, lạnh lùng cao ngạo. Ai mà ngờ khi vén được tầng tầng áo giáp ra, bên trong lại trẻ trung sống động, biểu cảm phong phú, tinh tế tỉ mị, cộng với… tài ăn nói khéo léo khó tin.

“Chỉ giỏi phá hỏng không khí thôi, em vẫn dốt phong tình như trước.” – Kaname nhịn không được bật cười, hắn luồn tay vào vuốt ve những sợi tóc bạch kim ẩm ướt. – “Nhưng mà, nó lại trở thành điểm đặc biệt khiến người ta mê mẩn.”

“Ừ, xin lỗi nha, tôi dốt phong tình thế đó.” – Zero lật người không thèm nhìn khuôn mặt đang cười xấu xa của ai đó, oán hận đáp trả.

“Là em tự chuốc lấy đấy, phải phạt…”

Hơi thở đầy ham muốn đảo qua tai cậu, đầu ngón tay mảnh khảnh trượt dọc theo cột sống, kích thích làn da xung quanh đến run rẩy.

Đêm vẫn còn dài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play