(Một) Bạn trai “nhỏ” của Thanh Tiêu
Một ngày Đoạn Đồng và Thanh Tiêu trò chuyện với đồng nghiệp Thanh Tiêu, cho tới khi Uông Thái Cúc nói chuyện Đoạn Đồng là bạn trai nhỏ của Thanh Tiêu, sau khi Uông Thái Cúc biết Thanh Tiêu và Đoạn Đồng cùng một chỗ, vậy mà còn công khai ám chỉ Thanh Tiêu đi tìm người khác tốt hơn, cho rằng Đoạn Đồng không được.
Sau khi Đoạn Đồng nghe xong, đánh giá Thanh Tiêu ba giây, ánh mắt hơi nhìn lệch xuống phía dưới một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh lớn hơn em.”
Thanh Tiêu mỉm cười, không ngừng gật đầu, “Em biết, nhưng có thể ngày đó Thầy Vương không thấy rõ… Mới” Chữ vừa ra khỏi miệng mới phát hiện Đoạn Đồng nhìn chằm chằm vào đũng quần của mình, lập tức ý thức được Đoạn Đồng nói tới phương diện nào, đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Anh, không đứng đắn.”
(Hai) Giấc mơ cũ (Mọi người kiếp trước loạn nhập)
Thanh Tiêu không biết mình gặp Cẩm Tạc Hoan khi nào, lại giống như chưa từng thấy qua.
Thế nhưng, lúc đang giúp Đoạn Đồng thu dọn văn kiện nhìn thoáng qua tấm hình của Cẩm Tạc Hoan, thì ngay cả buổi tối nằm trên giường đều suy tư về vấn đề này.
Ngay cả trong mộng cũng vậy.
Chỉ có điều không phải bộ dáng người trẻ tuổi trong hình, mà tăng thêm mấy phần sức quyến rũ cùng thành thục, hơn nữa mặc bạch y chỉ có trên kịch cổ trang và sách vở lịch sử mới được thấy.
“Sư huynh của ngươi không yêu ngươi, hắn cũng không yêu ta…” Cẩm Tạc Hoan mở miệng, mặt dần kề sát vào Thanh Tiêu, đến khi cánh mũi hai người ngang nhau mới dừng lại, trong mắt rực rỡ như sao bị giọt nước mắt làm xao động vỡ nát.
“Tạc Hoan, ngươi say rồi…” Thanh Tiêu không tự giác nói một câu, nhưng thanh âm lại dừng lại.
Tầm mắt của hắn lướt qua Cẩm Tạc Hoan, nhìn về nơi xa xăm có thể nhìn thấy hai gương mặt cực kỳ quen thuộc, cũng đều mặc cổ trang.
Chống cằm, không biết Cố Tự đang nói cái gì, đưa tay đặt trên chuôi kiếm bên hông dường như một khắc sau liền muốn rút kiếm đâm Đoạn Đồng.
Lại kéo dài xa hơn nữa, lá phong bay đầy trên đoạn nhai.
Đồ Tô Lưu kinh ngạc nhìn tay mình, nằm sấp trên mặt đất mà bắt đầu gào khóc, Đoạn Lục Khí thì quỳ gối bên cạnh hắn, vẻ mặt phức tạp nhìn vách núi, cũng mặc cổ trang.
“Kỳ thực, chúng ta đều là người đáng thương.” Sau khi Cẩm Tạc Hoan nói nhỏ bên tai Thanh Tiêu, cả người liền nhảy xuống vách núi, một bộ bạch y, biên chỉ như hoa.
“Tạc Hoan!” Thanh Tiêu chợt mở mắt ra, thấy Đoạn Đồng đã tỉnh dậy, như có điều suy nghĩ.
Không đợi Thanh Tiêu nói cái gì, Đoạn Đồng đã hỏi, “Em cũng nằm mơ thấy”