Lời nói Uông Thái Vi rất uyển chuyển hàm xúc nội dung cũng rất mạnh mẽ.
Đại ý chính là tiểu Thanh, lúc trước không biết em là cong còn giới thiệu Thái Cúc cho em làm hại nhóc bạn trai của em không vui, nếu như tình cảm hai người xảy ra chuyện gì, chị nhất định chịu trách nhiệm với em, giúp em tìm nam nhân đáng giá để phó thác chung thân.
Dứt lời còn tựa như đảm bảo vỗ vỗ ngực, nghe thấy vậy Thanh Tiêu hơi sửng sốt.
Vì là giáo viên ngữ văn, cho nên Uông Thái Vi mới có năng lực tiếp nhận mạnh như vậy sao.
Hơn nữa tại sao Đoạn Đồng là ‘bạn trai nhỏ’ của anh
Anh không biết Uông Thái Vi đã cố ý đầu độc Uông Thái Cúc, ngày đó còn nghiên cứu 《Kiến thức nhập môn thiết yếu của đồng nghiệp nữ》 cả đêm, mới dám đến bảo đảm với Thanh Tiêu.
Theo cô quan sát, Thanh Tiêu có lẽ thuộc về loại dịu dàng ngốc manh thụ, mà đàn anh Đoạn Đồng của em ấy vừa nhìn tính tình đã biết không hề tốt đẹp gì, chắc là mặt lạnh cặn bã công, nhưng có thể có cái kỳ kỳ quái quái gì nữa mới tốt.
Ưu tú thanh khiết như Thanh Tiêu, thanh niên tiền đồ tốt đẹp sao có thể bị cặn bã làm ô uế được, chị Thái Vy bị não bổ quá độ nên đã ra một quyết định dứt khoát là làm hộ hoa sứ giả.
Uông Thái Vi cố ý canh lúc văn phòng không có người mà tìm Thanh Tiêu, lại không ngờ tới đúng lúc có người cũng theo đuôi đến để gặp Thanh Tiêu, ở ngoài cửa nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ.
Người nghe trộm sắp xếp lại nội dung cuộc nói chuyện, phát hiện Thanh Tiêu có bí mật không thể cho ai biết, lộ ra một nụ cười âm hiểm, liền rón rén đi mất.
Trên đường trở về phòng học gặp thoáng qua Mạch Thiên Ngữ Mạch Thiên Ngôn đang đi lấy đồ ở phòng giáo vụ.
“Tiền Hàm” Mạch Thiên Ngữ dừng lại, hỏi Mạch Thiên Ngôn “Tiền Hàm lớp các em, bộ dạng có vẻ rất vui vẻ”
“Chắc lại làm chuyện thất đức gì đó rồi!” Mao Mao không biết từ nơi nào xuất hiện ra, chen miệng nói, dọa Mạch Thiên Ngữ Mạch Thiên Ngôn giật mình.
“Người đáng sợ sẽ dọa người ta chết khiếp!” Mạch Thiên Ngữ vỗ mạnh lên người Mao Mao, cả giận nói “Lá gan cậu cũng lớn lắm!”
Lại đùa giỡn cười cợt trong chốc lát, ba người mới tách ra.
Đều đem chuyện vừa mới gặp được Tiền Hàm ném ra sau đầu.
Trung Z. Cổng trường học.
Cố Tự đeo tai nghe, lướt điện thoại di động, có chút lười biếng dựa vào cổng Trung Z, còn kèm theo nụ cười ngang nghạnh, dẫn tới các nữ sinh tan học về đều phải đi qua cổng trường đỏ mặt không thôi.
Cố Tự không thèm đếm xỉa tới người khác nhìn chằm chằm mình, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ngưởi mình đang chờ, có chút thất vọng.
Gần 6:30, ở cửa trường học người cũng thưa thới dần, Thanh Tiêu vẫn chưa đi ra.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt Cố Tự.
Cố Tự chỉ nhìn thoáng qua, liền khóa điện thoại di động lại.
Hắn nhìn thấy người trên ghế lái là Đoạn Đồng.
Đoạn Đồng cũng nhìn thấy Cố Tự, mở cửa kiếng xe xuống, nói với Cố Tự “Em trốn học.”
Đoạn Đồng nhớ, lúc này Cố Tự chắc vẫn còn đang tốt nghiệp.
“Không phải, nhưng không cho anh ở trước mặt đàn anh Thanh Tiêu nói xấu em!” Cố Tự vội vàng giải thích “Em đang thực tập.”
Đoạn Đồng nhìn cổng Trung Z, lại nhìn hơn trăm người cũng nhàm chán tựa vào cổng trường giống Cố Tự, hỏi “Thực tập làm bảo vệ cổng” Còn làm bộ dạng ghét bỏ “Người như em cũng có thể làm bảo vệ cổng”.
Tuy trên mặt Đoạn Đồng từ đầu đến cuối đều không biểu lộ gì.
Nhưng trong nháy mắt Cố Tự có một xúc động: Chạy tới bóp chết Đoạn Đồng.
Vì vậy, khi Thanh Tiêu ra tới cổng trường, thì thấy cảnh Cố Tự và Đoạn Đồng đang giằng co, bác gác cổng ở một bên một mực lau mồ hôi, định lên trước khuyên nhủ, nhưng bị khiếp sợ bởi bầu không khí quá mức mạnh mẽ nên không dám có hành động gì.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay trở về Ninh Ba, một mực ngồi xe, vì vậy liền gõ hai chương, đây là chương thứ nhất ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT