Cổ Hiểu Tùng kiên nhẫn giải đáp vấn đề của Tiền Hàm, sắc mặt Khang Ninh Mông thì rất khó nhìn.

Nhất là Tiền Hàm ở bên cạnh giống như rất đắc ý nhìn Khang Ninh Mông mấy lần sau đó lại nói chuyện với Cổ Hiểu Tùng.

Học sinh hiếu học nghiêm túc, ai không thích, nhưng Tiền Hàm này, hình như là một ngoại lệ.

Thanh Tiêu không thích cô bé, Cổ Hiểu Tùng cũng không thích cô bé, ngay cả chủ nhiệm lớp của cô bé cũng chưa chắc thích cô bé.

Quả thật, Thanh Tiêu không thích học sinh khoa trương quá trớn hay làm ra vẻ quá mức.

Lúc trước cũng từng nghe nói ba mẹ Tiền Hàm nhận đút lót để xử phạt gian lận.

Sau đó lại nghe Tiền Hàm ở trên lớp trắng trợn tuyên dương nam sinh ngồi trước mặt cô bé làm thế nào để gian lận trong cuộc thi, còn nói mình chưa bao giờ gian lận.

Có thể nói không bao lâu sau, Thanh Tiêu ngay ở kỳ thi mỗi tháng một lần đụng phải đang cầm đáp án vật lý ở cửa nhà vệ sinh.

Thanh Tiêu ngoại trừ giờ dạy, không thường đến khối 11, mỗi lần đi phần lớn đều có thể nhìn thấy Tiền Hàm, nếu không phải đứng ở cửa ra vào lớp khác tìm nam sinh nào đó, thì chính là cùng nữ sinh lớp khác che miệng nhỏ giọng nói chuyện, con mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn hai bên, nhìn thấy anh lập tức im lặng, đổi thành bộ dạng đang thảo luận vấn đề.

Đủ loại hành vi có thể nói là cực phẩm, khiến Thanh Tiêu không yêu thích nổi.

“Trò Khang Ninh, là thay mặt lớp 4 đến gặp thầy, đây là lần đầu tiên em đến hỏi bài thầy.” Thấy Khang Ninh Mông sắp bùng nổ, Thanh Tiêu giải vây nói, không để mắt trên tay cậu cầm tên sách là hoá học hữu cơ căn bản, thuận tay từ trong bàn làm việc cầm bao khoai tây chiên vị chanh đưa cho Khang Ninh Mông.

Loại khoai tây chiên vị chanh này lúc trước Khang Ninh Mông thấy Thanh Tiêu ăn không ngon miệng, từ trong bàn học đào ra đưa cho anh. Thanh Tiêu từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy.

Nhưng mà, ăn một lần mới phát hiện khoai tây chiên vị chanh tương đối phù hợp khẩu vị của anh.

Tiền Hàm thấy, bất ngờ, rất nhanh liếc Thanh Tiêu một cái, dường như đang căm giận anh nhiều chuyện.

Bị khinh bỉ Thanh Tiêu cảm thấy buồn cười.

Đừng nói Tiền Hàm là đang cùng Khang Ninh Mông tranh thủ tình cảm.

Tiền Hàm cố ý muốn Khang Ninh Mông đố kỵ, cô muốn thấy Khang Ninh Mông lên cơn giận dữ nhưng không chỗ phát tiết chỉ có thể cắn răng và nuốt máu vào lại trong bụng.

Thanh Tiêu nhiều chuyện khiến cho cô rất căm tức, vô cùng căm tức.

Tiền Hàm là số rất ít học sinh không thích Thanh Tiêu.

Giáo viên bình thường sẽ thích dạy cho học sinh xuất sắc và có mối quan tâm đặc biệt với môn học, mà Thanh Tiêu dường như tương đối thích bồi dưỡng những người chậm tiến bộ, thậm chí người ngồi phía trước Tiền Hàm môn sinh vật từ 30 điểm tăng đến 70 điểm, Thanh Tiêu còn khích lệ, trong lòng Tiền Hàm cảm thấy không công bằng khi mình chỉ thi được 60 điểm, mới nói vài câu đã bị Thanh Tiêu và nam sinh kia phản bác trước mặt bạn học cả lớp.

Nói cái gì thành tích tăng cao là trải qua sự cố gắng của mình chứ không phải dựa vào dị đoan hoang đường được.

Tiền Hàm không tin người ngu đần như heo ngồi phía trước cô thực lực có thể thi tốt hơn cô được!

Người khác nói Thanh Tiêu dịu dàng, Thanh Tiêu cười khiến người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp, Tiền Hàm chỉ cảm thấy vô nghĩa.

Một người con trai lớn lên giống con gái, mỗi ngày giả bộ yêu quý cương vị giáo viên, yêu quý học sinh còn không phải là vì chút tiền lương cuối tháng sao.

Tiền Hàm đánh giá quần áo Thanh Tiêu, từ đầu tới đuôi bình thường, càng đáng xem thường hơn.

“Đúng rồi, Cô Uông bảo em đến tổ ngữ văn một chuyến”Cổ Hiểu Tùng nhớ ra, chuyện Thanh Tiêu đi xem mắt Cổ Hiểu Tùng cũng biết, nhưng nội dung ra mắt là việc riêng tư cá nhân nên Cổ Hiểu Tùng không hỏi, không rõ nội tình nói “Chuyện của em, chắc xong rồi.”

Không thấy Thanh Tiêu có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại là có mấy phần mê muội.

Cổ Hiểu Tùng vừa nói “Đã thành”, cuối cùng là đã thành cái gì.

Thanh Tiêu nghi hoặc không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play