Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu một từ: Bị tự nguyện.

Lúc trước anh chỉ cảm thấy tự nguyện chính là tự nguyện, không tự nguyện chính là không tự nguyện, sao sẽ thành bị tự nguyện được? Mà bây giờ, anh lại đang bị tự nguyện.

Mấy ngày trước Uông Thái Vi khen không dứt miệng cô bé kia, bây giờ đang ngồi đối diện Thanh Tiêu, có chút cẩn trọng và ngượng ngùng, thỉnh thoảng nhìn anh vài lần, nhưng lại rất nhanh hạ tầm mắt xuống.

Bầu không khí gặp mặt mơ hồ này, khiến Thanh Tiêu cảm thấy rất không thoải mái.

Uông Thái Vi làm Thanh Tiêu từ không tự nguyện thành tự nguyện, lại sợ Thanh Tiêu và cô bé kia xảy ra tình huống gì đột ngột, vì vậy chọn vị trí nói gần thì không gần nói xa không xa hai người, quan sát hai người.

“Cô em nói, anh, rất thích em.” Cô bé tên là Uông Thái Cúc, là người thân của Uông Thái Vi, bây giờ mới vừa tốt nghiệp đại học.

Thanh Tiêu cứng ngắc duy trì nụ cười trên mặt, miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm hô oan uổng.

Rõ ràng là Uông Thái Vi cầm ảnh chụp Uông Thái Cúc, để một đống ở văn phòng giáo viên còn khen tới khen lui, cuối cùng còn đến trước mặt Thanh Tiêu, hỏi Thanh Tiêu cảm thấy Uông Thái Cúc thế nào, Thanh Tiêu hùa theo mọi người khen vài câu, liền biến thành cục diện như bây giờ.

Bữa cơm tối này Thanh Tiêu trải qua trong ngơ ngác, chỉ nhớ phải bảo trì mỉm cười gật đầu phụ họa, ngay cả hương vị đồ ăn trong miệng là ngon hay dở cũng không thể nếm ra, nhất là lúc tráng miệng, Thanh Tiêu lại thấy Đoạn Đồng đẩy cửa vào, đi thẳng tới bàn cách bọn họ gần nhất ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ nhưng không kêu bất kỳ món ăn nào, chỉ chọn một bình trà.

“Anh so với trong tưởng tượng của em còn tốt hơn!” Trong giọng nói hưng phấn, Uông Thái Cúc cũng không còn câu nệ như lúc mới gặp nữa, giờ thậm chí còn khua tay múa chân “Càng ôn hòa càng trẻ trung!… Không đúng, là đẹp trai hơn!”

Đoạn Đồng chợt liếc mắt, nhìn Thanh Tiêu đang được khen ngợi.

Thanh Tiêu cúi đầu, không có chút xíu vui sướng sau khi được khen, thậm chí có chút chột dạ.

Anh luôn cảm thấy, Đoạn Đồng mới vừa trừng anh.

“Cô em nói anh chưa từng có bạn gái, đúng không?” Uông Thái Cúc dường như không nhìn ra bầu không khí có cái gì không đúng, thả dao nĩa xuống, tò mò hỏi “Anh tốt như vậy, lại là sinh viên tài cao của đại học danh tiếng, không có sở thích không tốt, dáng dấp cũng không kém, sao vẫn không có bạn gái vậy? Chẳng lẽ mắt nhìn của anh rất cao?”

Thanh Tiêu sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới Uông Thái Cúc sẽ quan tâm chuyện này.

Dù sao hai người mới gặp mặt lần đầu tiên, hỏi thăm chuyện quá khứ như vậy, thích hợp sao?

Vào lúc này Uông Thái Cúc đã đẩy dao nĩa qua một bên, hoàn toàn không định tiếp tục ăn nữa, mà là vẻ mặt mong đợi chờ Thanh Tiêu trả lời.

Qua một lát, Thanh Tiêu mới chậm rãi nói, giọng nói không lưu loát “Đã có người thích.” Dứt lời trộm nhìn lén Đoạn Đồng, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đoạn Đồng, cuống quít che đậy tất cả cảm xúc trong mắt.

Uông Thái Cúc “Ồ” Một tiếng, nhìn quanh bốn phía, mới tiếp tục nói “Vậy anh tỏ tình chưa?”

Thanh Tiêu lắc đầu “Người ấy đã có người mình thích, anh không muốn quấy nhiễu người đó.”

“Thầm mến là khổ nhất!” Uông Thái Cúc tỏ ra đã hiểu, đổ đầy trà cho Thanh Tiêu.

Đoạn Đồng cau mày nghe đối thoại của hai người.

Cái gì, hắn có người trong lòng khi nào? Tại sao hắn cũng không biết?

Lúc Thanh Tiêu đang uống trà, Uông Thái Cúc như là nghĩ tới điều gì, hỏi một câu “Đúng rồi, người anh thích kia, là nữ? Hay là nam?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play