“Có phải anh của anh vào… Cái trang web kia hay không?” Lúc Đồ Tô Lưu hỏi lần đầu tiên, Đoạn Lục Khí còn chưa hiểu là cái trang web gì, nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trẻ tuổi đang uống trà.

“Có phải anh của anh vào trang web cấm 18 tuổi trở xuống hay không?!” Thấy Đoạn Lục Khí không hiểu, Đồ Tô Lưu kiên trì lớn tiếng hỏi lại, giọng nói lớn đến nỗi người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện uống cũng nghe thấy mà nhìn qua.

Đoạn Lục Khí lập tức cúi đầu, giọng nói kiềm nén cơn giận, nói: “Em nói bậy bạ cái gì đó? Anh của anh có bao nhiêu đứng đắn em cũng không phải không biết!”

Trong máy vi tính Đoạn Đồng có virus, bởi vì Đoạn Lục Khí quen biết với cao thủ máy tính Đồ Tô Lưu nên mới nhận nhiệm vụ sửa chữa máy tính cho Đoạn Đồng.

Nhưng ai ngờ đột nhiên Đồ Tô Lưu lại hỏi những thứ này chứ.

Hơn nữa, nếu Đoạn Lục Khí không nhìn lầm, cái người đang ngồi ở đối diện bọn họ uống trà kia hình như là bạn của anh trai hắn, gọi…. Gọi Thanh Tiêu!

Vừa nãy anh ấy quay đầu nhìn bọn họ, không phải là nghe hiểu lời của Đồ Tô Lưu chứ?

“Đứng đắn cái gì, anh ấy cũng là nam nhân.” Đồ Tô Lưu không chút nào để ý đến khó xử của Đoạn Lục Khí, chỉ bĩu môi, sau đó nhanh chóng nhấn mấy phím trên laptop, nặng nề gõ một cái rồi nhấn enter, đợi màn hình xuất hiện chữ “OK”, rút nguồn điện ra “Này, máy tính em đã sửa xong, lần sau bảo anh của anh xem phim cẩn thận một chút, đừng có lại dính mấy con virus này nữa.” Khép laptop lại, giao máy tính cho Đoạn Lục Khí “Con virus này rất lợi hại, lần trước máy vi tính của em bị, sửa ròng rã hai tiếng mới xong.”

“Anh của anh không có xem phim…!” Đoạn Lục Khí như là đọc ra ý nghĩa trong lời nói của Đồ Tô Lưu, có chút khó tin nhìn cậu, lắp ba lắp bắp hỏi “Em, em vào… mấy loại trang web đó?”

“Đều là nam nhân! Có gì ghê gớm đâu.” Đồ Tô Lưu vừa tròn 18 tuổi tà tà cười với Đoạn Lục Khí 23 tuổi còn vẫn sống quy củ, vỗ vỗ vai của hắn, nói “Huynh đệ, anh đã yếu đi.”

Lúc này, Thanh Tiêu uống trà xong đi tới, vừa tới cửa đột nhiên ngừng lại, xoay lại nhìn bọn họ, có chút không xác định chào hỏi “Đoạn Lục Khí?”

Đúng là bạn của Đoạn Đồng!

Đoạn Lục Khí thầm kêu không ổn, nhưng lại không thể không trả lời câu nào “Chào anh Tiêu.” Xấu hổ cười cười, hắn không biết phải làm sao với chuyện giáo dục mấy cái xấu xa của đồ Đồ Tô Lưu, lại nhìn Thanh Tiêu đang cười dịu dàng và hiền lành, còn có ánh mắt thuần khiết, Đoạn Lục Khí dứt khoát cầm túi laptop của Đoạn Đồng lên, hầu như là nhanh chóng chạy trốn, vài bước đã đến trước mặt Thanh Tiêu “Anh định đi? Em cũng định đi nè, cùng đi nha!”

Mặc dù Đoạn Lục Khí và Thanh Tiêu chỉ có gặp mặt vài lần, nhưng có thể trở thành bạn thân với anh hai Đoạn Đồng, đó nhất định là người rất tốt.

Ít nhất Đoạn Lục Khí nghĩ như vậy, chí ít lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Tiêu chính là loại tính tình vô cùng tốt.

Ai ngờ đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, ánh vào trong mắt Đoạn Lục Khí và Thanh Tiêu là một đóa hoa cúc cực kỳ lớn cực kỳ tươi đẹp.

Uông Thải Vi mặc quần áo có hình bông cúc lớn đến muốn chọt mù mắt người qua đường đứng ở trước tiệm trà, chặng đường đi của Thanh Tiêu.

“Tiểu Tiêu, xin lỗi, chị có việc đến muộn!” Uông Thái Vi lau mồ hôi trên mặt, còn thở gấp, bộ ngực có bông cúc lớn theo hô hấp dồn dập mà nhấp nhô “Lần trước chị và em nói đến cô bé kia, em nói cũng không tệ lắm chính là cô bé này, lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play