Vân Kha xoay người xuống ngựa, nhìn hắn một cái thật sâu, đi vào hành cung.

Sớm đã có người chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.

Vân Kha tắm rửa chải đầu xong, thay Vân phục, đi ra nội thất.

Trên bàn đã dọn xong thức ăn, Vân Ly đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn trời chiều chập tối bên ngoài.

Nghe được bước chân Hoàng Thượng đi ra, hắn xoay người lại, tiến lên khom người cung kính: “Hoàng Thượng!”

Vân Kha ở trước bàn ngồi xuống, thản nhiên nói: “Ngồi đi!”

“Không cần, thần đã dùng qua bữa tối.”

“Vậy ngồi xuống cùng trẫm!” Vân Kha biết hắn khiêm tốn sớm thành thói quen, nhưng Vân Kha đều có phương pháp ứng đối.

Vân Ly nghe vậy cũng không nói thêm nữa, liền ở bên cạnh Vân Kha ngồi xuống. Thấy Vân Kha rót rượu, Vân Ly nhíu nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, ngài thân thể chưa lành, vẫn là không nên uống rượu tốt hơn.”

Vân Kha dừng lại, quả nhiên không uống rượu. Đặt chén rượu xuống, nhìn Vân Ly. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói nhỏ: “Vân Ly, ngươi tới có việc gì?”

Vân Ly sắc mặt tối tăm, quay đầu đi, cũng không nói.

Sắc trời bên ngoài tối đen. Mặc dù còn trong thời tiết nóng, không khí cũng đã dần dần mát hơn.

Bên trong ánh đèn cung đình chói lọi, khuôn mặt cũng có chút mê hoặc. Vân Kha càng cảm thấy Vân Ly cùng mình giống nhau. Chính là Vân Ly trên người có cái loại cảm giác vắng lặng mịch rất rõ ràng, khí chất hai người lại không hề giống nhau.

Qua thật lâu sau, hai người đều trầm mặc không lên tiếng.

Vân Kha nâng chén rượu, uống cạn một ly. Cầm lấy bầu rượu còn muốn rót thêm lại bị Vân Ly một tay đè lại.

Vân Ly cuối cùng vẫn là ấn không chịu nổi, hơi cảm thấy tức giận nói: “Hoàng Thượng! Thần hai tháng trước nhận được tin tức, nói ngài gặp chuyện trọng thương hôn mê bất tỉnh. Thần mang dược liệu trân quý nhất từ thần điện ngày đêm tới kinh đô và vùng lân cận, nghe nghe thấy Hoàng Thượng đã xuôi phía Nam đi chiến trường. Thần không dám chậm trễ đi tới biên quan, Võ Lương Từ lại nói Hoàng Thượng tạm thời hành tung không rõ, đang cải trang vi hành. Thần ở biên quan lo lắng đợi nửa tháng, mới biết ngài ngày gần đây muốn tới biên quan đốc chiến, hôm nay đến côn sơn hành cung. Ba ngày trước thần đã tới, vẫn ở chỗ này chờ ngài. Vừa rồi gặp ngài xuống ngựa, chứng khí hư vi di động, sắc mặt không tốt, lông mày lúc thanh khí ẩn động, hiển nhiên là có thương trong người. Vừa rồi thần đã hỏi qua Phúc đại nhân, biết ngài vết thương cũ đã tái phát một thời gian. Ngài…Ngài thân là vua một nước, sao có thể xem thường thân thể chính mình như vậy. Ngài làm như vậy, không chỉ có lỗi với triều đình, có lỗi với dân chúng, cũng có lỗi tiên hoàng đã sớm đi về cõi tiên!”

Vân Ly trong lòng sầu lo, bất mãn cùng nhiều loại cảm xúc đè nén lâu ngày, lúc này nhất tề tuôn ra, ngữ khí vội vàng nghiêm khắc khiến Vân Kha kinh hãi.

Phát tiết hết bất mãn trong lòng, gặp Hoàng Thượng ngơ ngác chăm chú nhìn mình, Vân Ly cũng biết hành vi vừa rồi của mình quá mức lỗ mãng, tựa hồ cũng không có quân thần chi lễ. Vội vàng đứng dậy, khôi phục bình tĩnh nói: “Thần ngôn ngữ lỗ mãng, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”

Vân Kha lắc đầu, lấy tay giữ chặt hắn: “Nơi này chỉ có huynh đệ chúng ta, không cần nhiều lễ tiết như vậy.”

Vân Ly nghe vậy, trong lòng nhảy dựng. Nhớ rõ mười một năm trước, Hoàng Thượng cũng từng đối hắn nói qua những lời này.

Nhìn ánh mắt Vân Kha ôn nhu từ ái, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Kéo hắn một lần nữa ngồi xuống, Vân Kha cũng rót cho hắn một ly đầy. Giơ lên ly rượu, ngửi mùi rượu nguyên chất, ánh sáng màu hổ phách, đối Vân Ly mỉm cười: “Vân Ly, biết đây là rượu gì không?”

Vân Ly nghi hoặc khó hiểu, nhẹ giọng trả lời: “Là rượu Lưu hương do bách Trạch nội hải tiến cống.”

“Không tồi. Đây là rượu trẫm thích nhất, cũng là phụ hoàng yêu thích nhất.” Lắc nhẹ ly rượu, Vân Kha khẽ thở dài, “Trẫm mười bốn đăng cơ, đến nay đã có mười một năm. Thủy thần điện hàng năm tiến cống rượu này hơn trăm vò, chính là trẫm đến hôm nay, lại nhiều nhất chỉ uống qua ba vò. Vân Ly, ngươi có biết đây là tại sao không?”

Vân Ly nghe vậy, trong lòng run rẩy.

Vân Kha thấy vẻ mặt hắn, biết hắn đã hiểu rõ, lại vẫn đang tự hỏi tự đáp nhẹ giọng nói: “Bởi vì trẫm phải bảo mệnh, sẽ cấm rượu, cấm tình, cấm sắc!”

Vân Kha một hơi uống cạn ly rượu, cười khổ nói: “Tuy rằng chưa hẳn phải cấm kỵ hoàn toàn, nhưng nhiều năm qua, trẫm có nhiều áp lực, đạm bạc tình yêu, ngay cả rượu mình yêu thích nhất cũng không thể tận tình hưởng dụng, ngươi cho là vì cái gì? Chính là vì triều đình, vì dân chúng, vì không phụ Phụ hoàng nhờ vả!”

Vân Ly lặng im sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Thần vừa rồi ngôn ngữ lỗ mãng, thỉnh Hoàng Thượng đừng để ở trong lòng.”

Vân Kha gặp Vân Ly vẫn giống như trước bàn lạnh nhạt có lễ, vẫn dùng quy củ quân thần nói chuyện, cảm thấy hơi thất vọng, cũng không nhắc lại lời vừa rồi.

Đang muốn tự rót thêm một ly, đã thấy Vân Ly đi trước một bước, lấy ra bầu rượu, chậm rãi vì hắn rót đầy.

Buông bầu rượu, Vân Ly giơ lên chén rượu, đối Hoàng Thượng ảm đạm cười: “Thần hướng Hoàng Thượng bồi tội, tự phạt một ly!” Nói xong ngửa đầu, uống sạch sẽ.

Vân Kha cảm thấy thoải mái.

Hai người tuy rằng từ nhỏ chia lìa, thân phận bất đồng, cảm tình xa cách, nhưng tình nghĩa huynh đệ máu mủ lại dường như bất diệt không dễ phai nhoà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play