“Dạ Nhi…” Vân Kha cảm thấy thấp thỏm lo âu, gắt gao bắt lấy tay Dạ Nhi.
“Ngươi yên tâm, có cậu ta ở đây sẽ không có việc gì.”
Chuyện trước kia truy cứu cũng không còn ý nghĩa, quan trọng là hiện tại. Tràn đầy trong lòng Vân Kha đều là hắn, toàn tâm toàn ý chỉ yêu hắn, điều này làm cho Vân Dạ vô cùng thỏa mãn. Hắn sẽ không lãng phí thời gian đi tính toán nợ cũ năm xưa làm gì! Mặc kệ phụ thân có phải hay không diệu nhân của tiên hoàng, là do chết trận hay là nghịch huyết mà chết, người dù sao cũng đã mất rồi, hết thảy mọi chuyện cũng đã qua.
Mặc kệ Vân Kha lúc trước tiếp cận mình với mục đích gì, dù sao hiện tại hắn đã thuộc về mình, là yêu mình, này là đủ rồi.
Vân Dạ khi nghe được sự tình, tuy rằng lúc đầu khiếp sợ, nhưng là trải qua việc đứa nhỏ vừa rồi đại động, Vân Dạ đột nhiên cảm thấy có lẽ chính mình đã không còn nhiều thời gian để trách cứ so đo chuyện trước kia. Một khi đã như vậy, không bằng hảo hảo nắm chắc hiện tại.
Cảm giác Vân Kha một bàn tay chậm rãi vì mình nhu phủ (xoa nhẹ) bụng, cảm động nắm chặt tay Vân Kha.
“Vân Kha…” Nghĩ nhiều làm cho hắn lưu lại, muốn hắn vẫn như vậy ở bên mình, chính là lời này lại không thể nói ra miệng được. Bởi vì Vân Dạ biết diệt Viêm quốc có bao nhiêu trọng yếu với Vân Kha. Tuy rằng hắn luôn luôn làm việc theo ý mình, nhưng không thể không nghĩ cho Vân Kha, thế là lời nói níu kéo Vân Kha tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Vân Kha nghe được hắn gọi trong tiếng nói nồng đậm ý không muốn, cảm thấy một trận kích động.
Ta không đi, ta ở trong này cùng ngươi!
Những lời này Vân Kha cơ hồ thốt ra. Nhưng là rốt cuộc không có nói ra.
Hai người đều là muốn nói lại thôi.
“Khi nào thì đi?” Cuối cùng vẫn là Vân Dạ đánh vỡ lặng yên, hỏi.
“… Xế chiều hôm nay. Trước chạng vạng phải tới nơi dừng chân cách Côn sơn trăm dặm, Võ Lương Từ ở đó chờ ta.”
Nhanh như vậy…
Vân Dạ trong lòng căng thẳng.
“Nguyên lai ngươi sớm đã an bài tốt lắm, hôm nay mới nói cho ta biết.” Vân Dạ cười khổ. Đã như thế, mình và hắn mất cả một buổi sáng tranh chấp có ý nghĩa gì.
Thời điểm Vân Kha đi ra khỏi Say trà cư đã qua buổi trưa. Phúc Khí sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy. Ba gã hộ tống nhập cốc và hộ vệ Nguyệt Ẩn cũng đã chờ xuất phát. Mấy người này đã dắt ngựa chờ ở ngoài trang viên.
Đồng Khu tiến lên hành lễ nói: “Tại hạ đưa Hoàng Thượng xuất cốc.”
Vân Kha gật gật đầu, xoay người lên ngựa.
Đang muốn xuất phát, đột nhiên gặp một người dắt ngựa đã đi tới, đúng là mấy tháng rồi không thấy Phong Cực.
“Hoàng Thượng!” Phong Cực quỳ rạp xuống đất, “Thỉnh Hoàng Thượng cho phép Phong Cực đi theo.”
Đồng Khu ở bên mặt nhăn nhíu, lại biết hắn đã bị Thiếu chủ trục xuất Vạn Hoa Cốc, cốc chủ cũng từng nói qua từ rày về sau hắn đi lưu tự tiện.
“Ngươi đi làm gì?” Vân Kha thản nhiên hỏi.
Phong Cực cảm thấy khổ sở.
Vạn Hoa Cốc đã không có chỗ dung thân cho hắn. Thiếu chủ đối Hoàng Thượng một lòng say mê. Trong cốc có cốc chủ, an toàn của Thiếu chủ tự nhiên không lo. Chính mình đã đã làm chuyện không thể vãn hồi, trong lòng hối hận cực kỳ, chẳng thừa dịp cơ hội này, vi Thiếu chủ làm chút việc hắn muốn làm lại không thể làm, cũng coi như bù lại tội lúc trước.
“Viêm quốc từng bội bạc, chém giết ta cùng hoàng huynh Quân Chính Liêm, thù này không thể không báo. Thỉnh Hoàng Thượng cho phép Phong Cực đi theo. Phong Cực thề quyết không hội đối Hoàng Thượng bất lợi, thỉnh Hoàng Thượng tin tưởng tại hạ.”
Vân Kha không nói gì, bên cạnh Phúc Khí tiến lên, ở bên tai hắn nói nhỏ: “Hoàng Thượng, Phong Cực trên người rối hương chưa giải, quyết không hội đối Hoàng Thượng bất lợi.”
Vân Kha cũng suy nghĩ chuyện này.
Nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Chuẩn!”
Men theo con đường nhỏ, Đồng Khu mang Hoàng Thượng xuất cốc.
Vân Kha quay đầu nhìn con đường nhỏ hướng tới Vạn Hoa cốc, nơi mây khói cùng núi non trùng điệp, liếc mắt một cái, áp chế trong lòng ưu sầu, hít một hơi thật sâu.
“Đi!”
Tùy một tiếng, giơ lên roi, tuấn mã chạy như bay về hướng Tây Nam.
Đồng Khu nhìn mảnh bụi bậm cuồn cuộn nổi lên, thẳng đến thân ảnh của bọn họ đi xa, mới xoay người quay về cốc.
Mới vừa đi ra côn sơn, liền gặp Võ Lương Từ phái mã xa (xe ngựa) tới nghênh đón. Vân Kha vẫn chưa đổi xe, vẫn dùng một con ngựa khi trước, hướng nơi dùng chân phi đi.
Chạng vạng thời gian, cuối cùng trước khi mặt trời lặn đã tới nơi dùng chân tại hành cung.
Chỉ thấy một người một thân màu lam vân phục, cúi đầu đón chào.
“Vân Ly!?” Vân Kha ghìm cương ngựa, kinh ngạc nói.
Người nọ ngẩng đầu lên, tố trang thanh nhã, phong tư tú lệ, là Vân Ly!
Chính là khí chất hắn luôn luôn nhu hòa, hiện tại lại mặt mày thâm liễm, sắc mặt thâm trầm, tựa hồ không chút hờn giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT