Tháng ba, tiết trời đã vào xuân, mùa đông đã rời khỏi Hongkong, làn gió từ ngoài biển thổi vào mang theo cảm giác ẩm ướt, trời xanh mây trắng bay thật là tốt, ánh nắng vàng rực rỡ, làm cho người ta không thể mở lớn mắt. Sau giờ trưa một chút, ánh sáng trở nên trắng lóa, làm cho con người ta bay bay, cứ thế mà mơ màng muốn ngủ làm sao.
Chỉnh nhỏ điều hòa ở trong xe xuống, Chung Tư Lâm lười biếng đem cả người tì xuống vô lăng, nhìn xuyên qua ống nhòm hướng thẳng ra ngoài lớp kính xe, trong đôi mắt ưng dường như có ngọn lửa lấp lóe, chói sáng, nhìn chằm chằm vào cái ghế dài cách đó bảy mươi mét đặt trong công viên, chính là Trương Thiệu Hoài một tay xem báo, một tay cầm hambuger gặm gặm, bên chân còn có một con chó hoang nhỏ nằm cạnh.
Trong một lúc phân tâm, khi Trương Thiệu Hoài cắn vào cái hambuger, tương trong cái hambuger liền xịt ra, chảy dọc theo cằm rớt xuống trên tờ báo. Theo phản ứng vô thức, Trương Thiệu Hoài liền lấy tay quẹt qua, ban đầu chỉ có đọng vài ba giọt tương ớt, sau khi bị quẹt liền dính tèm lem trên râu mép, bộ dáng tức cười kinh khủng.
Trương Thiệu Hoài chân tay luống cuống sờ soàng khắp các túi trên dưới, thật vất vả mới rút ra được khăn tay nhét trong túi quần, vội vàng lau lau chà chà, sau khi lau thêm hai ba cái nữa cho chắc, mới sửa sang bản thân lại cho sạch sẽ. Đợi đến khi đã gọn gàng trở lại, Trương Thiệu Hoài một bên dùng một góc khăn tay lau tương ớt dính trên tờ báo, một bên ra vẻ bình tĩnh, lấm lấm lét lét mà nhìn ra xung quanh, xem bộ dáng chật vật lúc nãy có rơi vào trong mắt ai không.
Sau khi xác định không có người nào nhìn thấy, Trương Thiệu Hoài mới thu hồi ánh mắt đang quét ra xung quanh, vừa định cắn xuống cái hambuger một cái thì đã thấy con chó con ngủ gục bên cạnh chân đã ngẩng đầu lên, mắt mở tròn xoe nhìn mình đắm đuối, cái lưỡi liếm liếm, giống như là chờ hắn làm phúc, như lại cười nhạo hắn chân tay thô kệch. Trương Thiệu Hoài lúc này mang nguyên bộ dạng ngốc nghếch, cảm giác hai má cũng nóng bừng.
Giật tóc mình một cái, Trương Thiệu Hoài mỉm cười, ngón tay bốc lấy miếng thịt kẹp trong cái hambuger ra, đưa cho con chó nhỏ, làm như là bị cướp tận miệng.
Ngồi ở trong xe đậu bên kia đường, nhìn xuyên qua cửa kính, đem nguyên trận hỗn loạn lúc này của Trương Thiệu Hoài nhìn không sót một cảnh, Chung Tư Lâm không tự chủ được mà cười khẽ một tiếng: “Đồ ngốc…”
Nhớ lại tối hôm qua mình làm như không có chuyện gì hỏi thăm Trương Thiệu Hoài: Khó có được một ngày nghỉ ngơi, định làm cái gì? Thì lấy được câu trả lời, dĩ nhiên là phải tranh thủ lúc không khí tốt, đi phơi nắng. Mà hôm nay lén theo dõi, quả nhiên là Trương Thiệu Hoài sau khi ngủ dậy, liền chạy ra ngoài công viên phơi nắng, nhìn tướng đi phơi nắng của anh, liền cảm thấy buồn cười vô cùng.
Hiếm có cơ hội như vậy, có thể len lén quan sát người yêu của mình, cũng là chuyện rất hứng thú. Nghĩ tới đây, khóe miệng Chung Tư Lâm cong lên rất cao, mà ngay cả bản thân Chung Tư Lâm cũng không có nhận ra, trong đôi mắt của mình khi cười chất chứa biết bao nhiêu ôn nhu cùng cưng chiều.
“Cộc cộc!” Cửa xe bên ghế phụ vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, quay đầu lại vốn là cấp dưới của mình đi mua cơm vừa mới quay lại, Chung Tư Lâm tiện tay mở khóa cửa xe, người bên ngoài liền mang một túi to nào là sandwich, hambuger cùng nước trái cây, nước đóng chai vào rồi ngồi xuống, quay qua hỏi Chung Tư Lâm: “Gần đây không có tiệm bán thức ăn nào cả, tôi mua sandwich với hambuger, Chung Sir anh muốn ăn gì?”
“Cảm ơn, tôi ăn ham… Sandwich là được.” Vừa nhìn đến hambuger đã nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch của Trương Thiệu Hoài lúc nãy, vì chính sự an toàn của bản thân khi ăn uống, không muốn mới cắn một miếng đã cười phì, Chung Tư Lâm chọn món khác – sandwich.
Nhận lấy sandwich cùng nước trái cây từ cấp dưới, hai người ngồi trong xe im lặng mà dùng bữa trưa đơn giản, hai mắt vẫn bám chặt vào Trương Thiệu Hoài ở bên kia, để tránh làm mất đầu mối quan trọng.
Chỉ thấy Trương Thiệu Hoài ban đầu là gặm hambuger đã chuyển sang ngồi chồm hổm trước cái ghế dài trong công viên, đem miếng thịt trong cái hambuger dứ dứ trước miệng con chó nhỏ, không chỉ là miếng thịt, mà ngay cả nửa cái hambuger anh ăn chỉ còn ôột nữa cũng đem đút cho con chó kia. Con chó nhỏ sau khi ăn xong bữa ăn do Trương Thiệu Hoài cung phục, không thèm để ý đến ngón tay Trương Thiệu Hoài đang vò vò trên lưng làm phiền, cứ từng miếng từng miếng say mê gặm hambuger.
Đợi đến khi con chó nhỏ ăn xong no nê, liền trốn xuống bóng râm dưới cái ghế, tiếp tục nối lại giấc ngủ trưa bị gián đoạn. Trương Thiệu Hoài cũng nhìn đồng hồ, đem tay thu dọn những mảnh vụn thức ăn mà con chó làm rơi vãi trong lúc ăn uống lại, dồn vào chung một túi với những thứ của mình, đứng dậy đi tới thùng rác gần đó vứt vào trong. Sau khi xong xuôi hất anh lại quay lại chỗ cũ, gần đó có một cô bé con cười giòn tan, trong tay nắm một cái bong bóng bay chạy nhảy đùa giỡn, đột nhiên không cẩn thận mà bị ngã xuống đất, cái bong bóng bay cũng bởi vì bị ngã mà sút ra khỏi tay, theo gió nhẹ nhàng bay đi.
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô bé con, Trương Thiệu Hoài vội vàng xoay người đến nâng bé dậy, mở miệng ôn nhu an ủi cô bé, giúp cô bé phủi phủi bụi đất dính trên người khi bị té, người lớn của cô bé ở phía sau chạy tới, cuống quít cảm ơn Trương Thiệu Hoài.
Bên trong xe Chung Tư Lâm không nghe được câu chuyện giữa Trương Thiệu Hoài và những người kia nói với nhau, chỉ thấy cô bé con nhào vào lòng mẹ, chỉ vào nơi trái bóng bay bị bay mất, khóc sướt mướt.
Theo ngón tay chỉ của cô bé, thì ra trái bóng kia cũng bay chưa có xa, đang vướt lại ở một nhánh cây, chỉ là khoảng cách với mặt đất cũng không hề ngắn.
Nhìn thấy trái bong bóng vướt vào nhánh cây kia, Chung Tư Lâm có chút cau mày, Trương Thiệu Hoài lúc đầu còn đang ở bên cạnh cô bé, đã đột ngột đi về phía này, sau đó tăng tốc, bật cao chân, lấy đà một cái, búng người lên thật cao.
Khi rơi xuống mặt đất trở lại, Trương Thiệu Hoài xoay người, vừa vặn đối mặt với hướng xe của Chung Tư Lâm, hai lúm đồng tiền trên má sâu hun hút, khuôn mặt tràn ngập nụ cười rạng rỡ tự tin, trên tay có thêm một cái bong bóng bay.
Tim đập bình bịch, trong nháy mắt khi Trương Thiệu Hoài xoay người kia, Chung Tư Lâm cảm giác được trái tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
“Oa! Đẹp trai… Quá mê người…” cấp dưới bên cạnh Chung Tư Lâm không khỏi mở miệng than thở, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Chung Tư Lâm đang nhíu mày, mấy chữ sau muốn nuốt ngược trở vào trong bụng cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể cố gắng ép tiếng nói trở nên nhỏ hết mức có thể.
Chung Tư Lâm liếc mắt nhìn cấp dưới bên cạnh đang khẩn trương, giãn mày ra trở lại, chỉ còn hơi nhíu chút xíu, thản nhiên mà đáp lại: “Đúng là rất tuấn tú.” Không rai, lấy ánh mắt của một người đàn ông mà đánh giá, Trương Thiệu Hoài đúng là một người rất bắt mắt, là một người đàn ông rất đẹp trai, nếu không… Bản thân mình như thế nào có thể bị thua bởi anh chứ, làm sao có thể quyến luyến hơi ấm của anh như vậy, chỉ vì một nụ cười của anh mà động tâm.
Nghĩ đến những ngọt ngào có giữa hai người, đôi mắt vốn sắc bén của Chung Tư Lâm bất giác trở nên nhu hòa hơn ba phần, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn Trương Thiệu Hoài ngồi xổm xuống, đem trái bong bóng bay đưa sang tay cô bé con. Cô bé cười vui vẻ nhận lại trái bóng, còn rướn người hôn lên má Trương Thiệu Hoài một cái thay cho lời cảm ơn, đám người bên cạnh cũng vỗ tay khen ngợi.
Còn thấy trên khuôn mặt Trương Thiệu Hoài hiện rõ sự xấu hổ, đôi mắt to rạng ngời, ngại ngùng gãi gãi đầu, vội vàng thu dọn đồ đạc trên ghế, vội vàng rời khỏi cái nơi mà anh trở thành anh hùng bất đắc dĩ.
Sau khi băng qua đường trốn đi, Trương Thiệu Hoài rốt cuộc cũng đi chậm lại, một bên ư hử một bài hát nào đó, một bên dạo bước nhàn tản, tùy tiện nhìn ngó vào những cửa hàng ven đường, ngẫu nhiên đối diện với một cửa tiệm mà nhướng mắt thật to.
Khi đi ngang qua một nhà hàng “Lão Hương Thôn” mang phong cách Châu Âu rất nổi tiếng ở HongKong, Trương Thiệu Hoài cong môi cười rất thích thú, thân người cũng lúc lắc theo tiết tấu bản nhạc vọng ra từ trong nhà hàng.
Lúc đến cửa đi vào nhà hàng, bước chân Trương Thiệu Hoài đột nhiên dừng lại, đôi mắt to nhìn quanh vào trong đại sảnh bên trong, thậm chí còn dừng lại trước thực đơn đặt trước cửa nhà hàng, chỉ là nhìn thấy đoàn người xếp rồng rắn đợi xếp chỗ trước nhà hàng, Trương Thiệu Hoài cũng không muốn chờ dài chổ, ra vẻ bất đắc dĩ mà buông tha cho món ngon trước mặt.
Ngay lúc Trương Thiệu Hoài chuẩn bị đi về phía trước, có một người mẹ trẻ đẩy xe nôi trẻ em đột nhiên cất tiếng gọi Trương Thiệu Hoài, chỉ thấy người mẹ kia trên tay cầm một cuốn cẩm nang du lịch, hình như là nhờ Trương Thiệu Hoài chỉ đường. Trương Thiệu Hoài chăm chú nhìn vào địa điểm có trên cẩm nang du lịch, sau đó kiên nhẫn chỉ đường, thậm chí còn lấy cây bút trong ba lô ra, vẽ một cái bản đồ đơn giản cho người mẹ trẻ.
Sau khi tỉ mỉ chỉ lại đường đi một lần nữa, Trương Thiệu Hoài ngồi xổm xuống, ghẹo bé con cũng chỉ khoảng hơn chừng một tuổi nằm trong xe nôi. Mặc dù Chung Tư lâm không nghe được bọn họ nói cái gì với nhau, nhưng có thể nhìn thấy em bé cười nắc nẻ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay trỏ của Trương Thiệu Hoài, tiếng cười vang lên như chuông bạc, tựa hồ được chơi với Trương Thiệu Hoài vui đến mức nào.
Sau khi chơi đùa với em bé một lát, Trương Thiệu Hoài cũng vẫy tay tạm biệt hai mẹ con, tiếp tục công cuộc dạo phố của anh.
Bỗng nhiên, Trương Thiệu Hoài đứng trước một vách kích, nhìn chăm chú vào vật phẩm trưng bày bên trong cửa hàng. khóe môi cong cong mỉm cười, nụ cười mang theo nhu tình tràn ngập. Tận lực ép người về phía trước vô lăng, nhìn đến bảng hiệu cửa tiệm, nhóm người Chung Tư Lâm mới hiểu được Trương Thiệu Hoài đang nhìn cái gì.
“Cảnh sát Trương kia, bây giờ chắc chắn đang nghĩ đến người yêu của anh ta.” cấp dưới bên cạnh Chung Tư Lâm khẳng định như đinh chặt sắt.
Chung Tư Lâm có chút nhướng mắt, thuận miệng hỏi: “Sao biết được vậy?”
Cấp dưới kia uống một ngụm thức uống, ngón tay chỉ về Trương Thiệu Hoài nói: “Chung Sir, một người đàn ông khi có nụ cười như thế kia, nhất định là do anh ta nghĩ đến người yêu của mình, tuyệt đối không phải là mẹ của anh ta.”
“Thật sao?” Lại nhìn đến Trương Thiệu Hoài cười một mình mà rất đỗi ôn nhu lẫn ngọt ngào, Chung Tư Lâm cụp mắt mình xuống, dùng đôi hàng mi dài rậm che đi ý cười trong đáy mắt.
“Đúng vậy!” Cấp dưới bên kia thấy Chung Tư Lâm không có vẻ bực mình gì, cũng to gan lớn mật tiếp tục nói: “Thật ra trong mấy lần theo dõi này, tôi cuối cùng cảm thấy Trương cảnh sát này không giống như là loại người sẽ chịu nhận hối lộ đâu.”
Chung Tư Lâm liếc mắt nhìn cấp dưới của mình một cái, hỏi: “Cậu làm sao thấy được vậy?” Nhưng thật ra hứng thú của Chung Tư Lâm đã bị kích thích, rất muốn biết Trương Thiệu Hoài trong mắt người khác sẽ có bộ dạng như thế nào.
Cấp dưới bên kia nghe thấy Ngọc diện Tu La Chung Sir luôn luôn nghiêm túc không bao giờ biết nói đùa không những không lập tức mở miệng răn dạy mình không được phán đoán bừa bãi, mà còn hỏi mình tại sao, cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều chỉ thuận miệng trả lời: “Khi tôi còn nhỏ bà nội tôi có nói, người mà chó con và em bé thích thân cận, nhất định không phải là người xấu.”
Nghe được câu trả lời từ cấp dưới của mình, Chung Tư Lâm thật sự cảm giác thấy rất thú vị, cái này cũng xem như là kinh nghiệm của người già sao? Bất quá nói ra lại là nhân viên điều tra của ICAC đem dùng làm giả thiết để đánh giá một người, Chung Tư Lâm cảm thấy tốt nâất là phải đem nhân viên của mình đi huấn luyện lại mới được.
Mặc dù lời người già nói cũng có vài phần đạo lí, nhưng thân là nhân viên ICAC, phải lấy thước đo khoa học ra làm tiêu chuẩn phá án, vẻ mặt Chung Tư Lâm lập tức nghiêm chỉnh, trong giọng nói bình thản mang theo vài phần lạnh lẽo: “Chẳng một ai lại đem hai chữ người xấu viết lên mặt mình cả. Chúng ta phá án tối kị nhất là đem cảm giác cá nhân ra đánh giá vụ án, hết thảy đều phải dùng chứng cứ để chứng minh cho lời nói của mình.”
Nhận thấy giọng điệu của Chung Tư Lâm thay đổi, cấp dưới bên cạnh cũng không dám hó hé thêm gì nữa, chỉ gật đầu tiếp nhận răn dạy.
Không có mở miệng giáo huấn cấp dưới nữa, Chung Tư Lâm đem tầm mắt quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hành động của Trương Thiệu Hoài, thế nhưng trong lòng lại thầm tính toán, có lẽ bữa tối hôm nay có thể đi ăn cà ri…
Y cũng không có bỏ qua, Trương Thiệu Hoài lúc nãy khi đi ngang qua nhà hàng bán cà ri, trái cổ không ngừng chạy lên chạy xuống, len lén nuốt nước miếng ừng ực.
Nghĩ đến Trương Thiệu Hoài đem đôi mắt to trợn lên tròn xoe, vẻ mặt len lén nuốt nước miệng, Chung Tư Lâm vừa lòng mỉm cười.
Quyết định rồi, tối nay nhất định đi ăn cà ri.