Ưu nhã.

Đây là khi Trương Thiệu Hoài giương mắt nhìn về phía Chung Tư Lâm, trong vốn từ vựng nghèo nàn của cái đầu hắn tự nhiên bật ra hai chữ này.

Trên người cũng mặc âu phục sẫm màu giống như những người khác, nhưng tại sao khi được mặc trên người Chung Tư Lâm liền có mùi vị khác biệt như vậy, phảng phất giống như là đặc biệt dựa theo cơ thể y mà thiết kế ra, phô bày ra vóc dáng thon dài của y. Động tác không nhanh không chậm, một lần nhấc tay, một bước đi, cũng đều tràn ngập nhàn nhã hòa lẫn tự tin, tỏa ra khí chất ưu nhã quí tộc trời sinh.

Mà bất luận tình huống trước mắt có bao nhiêu quỉ quyệt, ở trong phòng điều tra hình sự không được tính là lớn cho lắm này, có hơn hai mươi người ngồi chật ních, vẻ mặt mỗi người ai nấy đều đằng đằng sát khí, siết tay thành nắm đấm, như đang chuẩn bị đánh nhau một trận to. Bản thân anh em nào cũng đầy lòng căm phẫn đến mức muốn chửi bậy, trước mắt mình có hai tên ra sức diễu võ dương oai, đứng ngay trước mặt mình mà chửi, thế nhưng trong mắt Trương Thiệu Hoài chỉ nhìn thấy một người, Chung Tư Lâm nghiêng người tựa vào bàn, phảng phất hết thảy hỗn loạn xung quanh cũng không hề tồn tại, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày da đen bóng loáng của mình, ngẩn người…

“Chung Sir.” Nghe thấy Trương Thiệu Hoài mở miệng, Chung Tư Lâm có chút nghiêng đầu, hai mắt nhìn vào đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài, nhướng nhướng mi, ra hiệu Trương Thiệu Hoài có thể hỏi. Trương Thiệu Hoài trong lòng thở dài, mở miệng nói nửa câu còn chưa nói hết: “Có thể nói chuyện riêng không? Chỉ tôi với anh.”

Đội trưởng đội điều tra tham nhũng tổ 3 – đội A2 – Hongkong, sếp Chung Tư Lâm, nghiêng đầu quan sát cảnh sát cao cấp Trương Thiệu Hoài, đội trưởng đội cảnh sát hình sự khu Tây Cửu Long.

Đôi hàng mi thanh tú nhíu chặt, một lúc sau, vì không thể không gật đầu, liền trực tiếp đứng dậy, đi qua mọi người, đứng thẳng trước mặt Trương Thiệu Hoài: “Nói ở đâu?” Đây là câu đầu tiên y mở miệng khi đi vào trong sở cảnh sát Tây Cửu Long, tiếng nói trong trẻo đầy lạnh lùng.

Trương Thiệu Hoài thấy người kia đứng nghiêm trước mặt mình, nhìn xuống hắn. Đúng vậy, là nhìn xuống… Chán ghét, mặc dù chỉ đứng cao hơn mình một chút, nhưng mà tầm mắt của cái tên trước kia, không chút nào che giấu mà biểu hiện ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng xuống hắn.

Cố gắng đè xuống tâm trạng hờn dỗi tràn ngập trong lòng, Trương Thiệu Hoài dùng mọi khả năng bảo trì giọng điệu vững vàng: “Đến phòng làm việc của tôi rồi nói, xin mời.”

Trương Thiệu Hoài đưa tay tạo thành tư thế mời, Chung Tư Lâm cũng không khách sáo, đi ngang qua người hắn. Hắn trước khi đi để lại một câu: “Ai cũng không được phép động một ngón tay!”

Trương Thiệu Hoài cũng đi nhanh theo phía sau.

Thuận tay đóng cửa phòng lại, đem cửa chớp trên cửa sổ cũng đóng chặt, che đi tầm mắt người ngoài mà ra sức giương cung bạt kiếm.

Quay đầu lại, chỉ thấy Chung Tư Lâm ngồi lên ghế cạnh bàn, hai chân vắt chéo lên nhau, một bàn chân hơi nhếch lên, ở trong căn phòng chật chội bừa bộn này, vẫn duy trì tư thế ưu nhã như cũ.

Trương Thiệu Hoài thở dài một hơi, đến gần bên cạnh Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm vẫn như cũ bày ra bộ dáng bình thản nhẫn nại, trên mặt vẫn là một mảnh… Lạnh lùng.

Nhìn vẻ mặt của Chung Tư Lâm, làm cho cơn giận của Trương Thiệu Hoài không có chỗ phát tiết, liền trong nháy mắt một tay vòng ra sau gáy Chung Tư Lâm, hung hăng hôn lên.

Trong lúc môi lưỡi giao triền, bỗng nhiên, đầu lưỡi Trương Thiệu Hoài đau đớn, giật ra tạo khoảng cách giữa hai người. Chỉ thấy đầu lưỡi hồng nhạt của Cung Tư Lâm liếm liếm cái răng nanh bén nhọn của mình.

“Em cắn anh!” Trương Thiệu Hoài vươn tay sờ sờ đầu lưỡi của mình, nhìn thấy máu loang trên đầu ngón tay, đôi mắt căm giận đầy oán giận nhìn người đối diện: “Em là mèo hoang!”

Chung Tư Lâm lãnh đạm cười: “Em có thể cho anh thêm tội tấn công làm bị thương người thi hành công vụ!”

“Anh nghĩ em là muốn tố cáo anh tội quấy rối *** hoặc là vô lễ chứ.”

Trương Thiệu Hoài vung ra chiêu bài tươi cười rạng rỡ như nắng mặt trời, nhân tiện khuyến mãi thêm hai má lúm đồng tiền thật sâu.

Nhìn thấy đôi mắt Chung Tư Lâm sắc bén như chim ưng, Trương Thiệu Hoài vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ chỉ một đám ngoài cửa, bắt đắc dĩ nhìn Chung Tư Lâm: “Lần này lớn lắm à, làm cái gì đây?”

Chung Tư Lâm nhẹ giọng cười, cười đến long lanh, tận lực hạ giọng, áp vào bên tai Trương Thiệu Hoài, chậm rãi nói ra từng từ từng chữ một: “Đến mời anh tới sở Liêm chính uống cà phê.”



Trong phòng tiếp khách sở Liêm chính HongKong.

“Trương Thiệu Hoài, anh bị tố cáo nhận hối lộ và lạm dụng chức quyền, ICAC bây giờ đối với anh tiến hành tạm giữ, anh có quyền bảo trì im lặng! Nếu không mỗi lời anh nói, đều có thể trở thành bằng chứng chống lại anh trước tòa.

Trương Thiệu Hoài nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm vào Chung Tư Lâm trước mặt đang lưu loát đọc “Quyền lợi” mà hắn có thể có được, đôi mắt to tròn trợn trừng, ẩn giấu cơn tức giận hừng hực.

Sở liêm chính trong quá trình điều tra thẩm vấn thật ra rất chú trọng nhân quyền, chẳng những sẽ chủ động hỏi mi có muốn mời luật sư hay không, có ba máy quay phim cùng sáu máy chụp ảnh, ghi âm lại toàn bộ quá trình thẩm vấn, bên trong còn có máy điều hòa không khí, tự động hiển thị thời gian cùng nhiệt độ, để phòng ngừa người bị thẩm vấn kiện cáo rằng không khí quá nóng hay là xâm phạm đến các quyền lợi của họ, mặc khác cũng chủ động cung cấp cà phê, đồ uống theo yêu cầu.

Cùng là cảnh sát điều tra nhưng mà sao lại cách biệt nhau một trời một vực như vậy. Nhưng mà, Trương Thiệu Hoài vẫn như cũ đần thối mặt — người nào lại thích đến sở liêm chính uống cà phê, nhất là “xin mời” mi đến uống cà phê nữa, đã vậy người “mời” còn là tình nhân của mi. Đôi mắt Trương Thiệu Hoài vốn đã to, lại cứ mở trừng trừng, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Chung Tư Lâm.

“Anh Trương, căn cứ vào nội dung quyền lợi đã nêu rõ, anh còn có chỗ nào không biết nữa không?”

Chung Tư Lâm ngồi ở một góc bàn, quay đầu nhìn về phía Trương Thiệu Hoài.

“Có!” Trương Thiệu Hoài cố gắng đè xuống cơn tức đang dâng lên hừng hực của mình, nhìn Chung Tư Lâm với vẻ mặt ôn hòa trước mặt: “Tôi không rõ, tôi làm ra chuyện gì mà có vinh hạnh lớn như vậy, được sếp Chung mời đến sở liêm chính uống cà phê!”

“Anh Trương, tôi vừa mới nói rất rõ với anh, anh bị tố cáo nhận hối lộ cùng lạm dụng chức quyền.” Chung Tư Lâm vẫn dùng vẻ mặt bình thản như cũ mà nhìn Trương Thiệu Hoài.

“Fuck you!” Trương Thiệu Hoài đập bàn đứng dậy, tức giận bừng bừng, chỉ vào mặt Chung Tư Lâm: “Anh… Anh…” Nhìn Chung Tư Lâm không hề có chút ý lui lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua, Trương Thiệu Hoài một câu mắng chửi cũng nói không xong, chỉ có hung hăng hất tay mình đang chỉ thẳng vào Chung Tư Lâm, bực mình ngồi trở lại xuống ghế.

Trương Thiệu Hoài khoanh tay ngang ngực, trừng mắt nhìn Chung Tư Lâm đang ngồi bên cạnh, dùng ngữ khí chua lét bác bỏ lại: “Trương Thiệu Hoài tôi mặc dù không dám nói nhân phẩm làm việc băng thanh ngọc khiết, không chút tì vết, nhưng luôn luôn ăn ngay nói thẳng, cái gì mà nhận hối lộ, cái gì lạm dụng chức vụ? Các người không được qui chụp tội danh bậy bạ!”

Chung Tư Lâm không giận mà cười, đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp bên kia, người đồng nghiệp kia liền đứng dậy đem một tập hồ sơ dày giao cho Chung Tư Lâm. Chung Tư Lâm mở tập hồ sơ ra, lấy ra một xấp hình, đưa đến trước mặt Trương Thiệu Hoài: “Người ở bên trong hình là anh?!”

Trương Thiệu Hoài cầm lấy hình nhìn một cái, trong hình đều là hình ảnh của hắn cùng một người đàn ông trung niên. Nheo mắt lại, cẩn thận nhìn người đàn ông trong hình, Trương Thiệu Hoài nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại những hình ảnh trong hình.

Hả — là gã!

Nguyên bản hai mắt Trương Thiệu Hoài đang nhắm liền mở to, trong đôi con ngươi ánh lên một mảnh rõ ràng thấu triệt, là gã! Ngẩng đầu nhìn Chung Tư Lâm, đem hình chụp ném lại lên bàn, bất động thanh sắc mà nói: “Tôi không biết người đàn ông này, chỉ là tình cờ đi trên đường đụng trúng vào, thành ra nói lời xin lỗi mà thôi.”

“Anh nói anh tình cờ gặp gã ta? Bất quá dựa trên căn cứ điều tra của chúng tôi, anh gặp gã ta không dưới một lần.” Chung Tư Lâm lại rút ra một tập hình khác, quăng xuống bàn: “Không chỉ một lần, sẽ không được gọi là ngẫu nhiên gặp nữa chứ.” Trương Thiệu Hoài cau mày, mím chặt môi, không nói một lời.

Chung Tư Lâm tiện tay rút ra hình chụp một mình gã đàn ông kia, nói ngược trở lại với Trương Thiệu Hoài: “Lí Trường Linh! Trưởng nhóm bộ phận dữ liệu của tập đoàn Kinh Thành.” Đem hình chụp ném trước mặt Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm tiếp tục nói: “Tôi biết một tin tức trước đây tập đoàn Kinh Thành lén buôn bán thuốc cấm, quí đơn vị hình như cũng từng bắt tay điều tra vụ này.”

Chung Tư Lâm dồn ép về Trương Thiệu Hoài, đôi mắt ưng lộ ra một mảnh sắc bén: “Bất quá anh sau khi gặp mặt Lí Trường Linh ba lần, quí đơn vị cũng không còn tiếp tục điều tra với tập đoàn Kinh Thành nữa, thập chí thu hồi lệnh phong tỏa tài khoản của tập đoàn Kinh Thành.” Đôi mắt ưng nheo lại, lời nói của Chung Tư Lâm càng lúc càng lạnh: “Anh là người phụ trách điều tra vụ án này của tập đoàn Kinh Thanh, hình như anh là người giám sát…”

Trương Thiệu Hoài trừng mắt nhìn Chung Tư Lâm, hình như trong đó ngập tràn lửa giận, rồi khắc chế lại không để bộc phát ra ngoài: “Đây là chuyện điều tra nội bộ của chúng tôi, không cần thông báo với người ngoài. Vụ án của tập đoàn Kinh Thành, đúng là do tôi phụ trách.”

Chung Tư Lâm quay trở lại chỗ ngồi, nhẹ giọng cười, lắc đầu: “Hẳn không phải là vấn đề bí mật điều tra đâu…” Đưa tay đút vào túi, lấy ra danh sách những tài khoản trong ngân hàng hỗ trợ điều tra, quơ quơ trước mặt Trương Thiệu Hoài: “Vốn là vấn đề về tiền.”

Trương Thiệu Hoài đưa tay giật lấy danh sách kia mở ra xem nội dung chi tiết bên trong, rốt cuộc đột nhiên giận dữ, đập bàn đứng dậy: “Mẹ nó! Tôi nếu có tài khoản tại ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong lại có nhiều tiền như vậy, tôi việc gì còn cố sống cố chết làm cảnh sát ở xứ Hongkong này!” Đưa tay đập thẳng danh sách kia xuống bàn: “ICAC cách người rõ ràng là vu oan giá họa!”

Chung Tư Lâm lạnh lùng nhìn Trương Thiệu Hoài, trong mắt mang theo hàn khí có thể đông chết người: “Anh Trương, xin mời anh chú ý cách dùng từ của mình.”

Trương Thiệu Hoài cố gắng đè nén cơn tức đang dâng đầy trong bụng lại, nhìn thẳng Chung Tư Lâm, nghiến răng nghiến lợi, hỏi từng từ từng chữ một: “Chung Sir, anh không tin tôi?”

Chung Tư Lâm nheo mắt lại, nhìn Trương Thiệu Hoài đang cố ẩn nhẫn lửa giận trước mặt mình, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh: “Tôi tin tưởng bằng chứng.”



“Con mẹ nó!” Đưa tay mở vòi nước lạnh, một hơi hất thẳng lên mặt mình, hai tay Trương Thiệu Hoài chống lên bồn rửa mặt tráng gạch men trong sở liêm chính, toàn thân không có cách nào giữ được mà run lên nhè nhẹ.

Từng giọt nước chạy dọc theo đường nét trên khuôn mặt, chảy tới cằm, rơi xuống; trên trán, những sợi tóc lòa xòa thấm nước mà trở nên ẩm ướt, dính bết vào khuôn mặt, từng giọt nước không ngừng nhỏ xuống; rơi đến chân mày, chảy đến đôi môi mỏng đang mím chặt, đôi mắt to trợn trừng, trong hai con ngươi đen nhánh lửa giận không ngừng chuyển động — không ngừng bốc lên hừng hực.

Trương Thiệu Hoài lúc này rất nóng, phi thường nóng, một bụng nóng! Quen biết người kia không phải chỉ mới một hai ngày, cũng biết rất rõ phong cách hành sự lãnh khốc vô tình của người kia, mặc dù đại khái cũng đoán được câu trả lời của người kia sẽ không phải là đáp án mà mình muốn nghe, bất quá, chính tai mình nghe được, người bình thường vẫn dưới thân mình cất lên thanh âm rên rỉ nỉ non, bây giờ đi nói với mình “Tôi tin vào bằng chứng.” Một câu nói khi đó làm cho mình bị hung hăng đả kích đỡ không được…

Rất sợ không cách nào khống chế được tâm tình của mình, nói ra hoặc làm ra chuyện xúc phạm tới người khác, hắn chỉ có thể lấy cớ đi vệ sinh, trốn vào trong toilet, liều mạng mà hất nước lạnh lên mặt, lên đầu mình, hi vọng có thể đem lửa giận ép xuống.

Đáng chết! Y tại sao lại không tin mình!

Trương Thiệu Hoài tức giận đến cực điểm, hung hăng đấm một đấm vào tấm gương trên tường.

“Fuck!”

“Anh hẳn là cần súc miệng sạch sẽ một chút.” Chung Tư Lâm đẩy cửa vào, vừa lúc nghe Trương Thiệu Hoài mở miệng văng tục. Khẽ nâng đầu, Trương Thiệu Hoài nhìn chằm chằm vào bóng người trong gương, Chung Tư Lâm mặc một bộ âu phục phẳng phiu của ICAC. Nhức mắt… Thật con mẹ nó nhức mắt!

Đột nhiên xoay người, tóm lấy áo vest của Chung Tư Lâm, “Roẹt” một tiếng, Trương Thiệu Hoài dùng lực mà đem người ép chặt vào cánh cửa, nhắm nửa mắt, toát ra một mạt thị huyết điên cuồng. Áp sát vào khuôn mặt ngũ quan xinh xắn của Chung Tư Lâm, giọng nói của Trương Thiệu Hoài trở nên trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em rốt cuộc đang làm cái quỉ gì?”

Chung Tư Lâm đột nhiên bị xoay cho chóng mặt đã tỉnh táo trở lại, nhìn thấy tay của Trương Thiệu Hoài đang túm lấy cổ tay của mình, trên đó đỏ bầm ứ máu, đôi hàng lông mi khẽ cong lại, nhìn chằm chằm vào tay phải của Trương Thiệu Hoài: “Tay anh bị thương?”

Theo ánh mắt của Chung Tư Lâm nhìn lại, Trương Thiệu Hoài nhìn thấy tay phải của mình đang đỏ hồng một mảnh, là lúc nãy đấm vào gương mà tạo thành, bản thân cũng chưa từng chú ý tới… Chung Tư Lâm chú ý tới một điểm nhỏ trên người mình, làm cho Trương Thiệu Hoài nguyên bản đang tức giận cũng cảm thấy ấm áp không ít, trong lòng có một chút niềm vui nho nhỏ, Tư Lâm vẫn rất quan tâm tới mình… Mặc dù như thế, cái gì cần hỏi thì vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

Trương Thiệu Hoài vẫn trưng ra bộ mặt hung tợn, thế nhưng giọng điệu đã ấm lên vài phần: “Tay của anh không có gì… Cái đó không phải là vấn đề quan trọng, ICAC bọn em rốt cuộc giỡn cái gì vậy? Lại đi nói anh nhận hối lộ!”

Chung Tư Lâm tiếp đón ánh mắt của Trương Thiệu Hoài, vẻ mặt không thèm để ý mà nói: “Bọn em không có đang đùa gì cả, ICAC không phải rảnh quá không có gì để làm, tất cả đều là dựa theo qui củ mà làm việc, dựa theo đúng pháp luật mà bắt người.”

Một câu nói của Chung Tư Lâm, lại khơi mào lên cơn tức của Trương Thiệu Hoài. Đưa tay túm áo y chặt hơn một chút, lực đạo đè trên người Chung Tư Lâm cũng tăng thêm vài phần, Trương Thiệu Hoài cố gắng áp chế cơn phẫn nộ của mình, cố gắng bảo trì tâm tình thật bình tĩnh hỏi: “Vụ án này em phụ trách ngay từ đầu sao? Đã theo dõi anh bao nhiêu lâu?”

“Đúng vậy, vụ án này em là người phụ trách chính ngay từ đầu.” Chung Tư Lâm cũng không giấu diếm, trả lời chi tiết từng vấn đề của Trương Thiệu Hoài: “Về phần theo dõi anh, bọn em đã tiến hành hai tháng nay.”

Trương Thiệu Hoài nghe được câu trả lời của Chung Tư Lâm, trong lòng vừa co rút đau đớn lại vừa khổ sở, ngũ vị hỗn tạp, cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa. Vẻ mặt hung tợn, lại áp sát gần hơn một chút, chóp mũi hai người cơ hồ đã chạm vào nhau cứ thế mà trừng mắt nhìn đối phương; toàn thân bị bao phủ trong lửa giận, phản phất chuyển thành hơi nóng không ngừng phun lên mặt Chung Tư Lâm. Bởi vì cau mày mà đôi mắt hơi nheo lại, không giấu được thương tâm, Trương Thiệu Hoài nghiến chặt răng, thanh âm có chút khàn khàn, từng chữ từng chữ nói: “Anh hỏi em lại một lần nữa Em-Không-Tin-Anh?”

Chung Tư Lâm bị Trương Thiệu Hoài ép chặt lên cánh cửa, nhìn vào đôi mắt vừa phẫn nộ vừa thương tâm kia, một lúc lâu không có bất cứ câu trả lời nào, chỉ là nhướng mi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt — lạnh lùng. Nhìn Chung Tư Lâm như vậy, trái tim Trương Thiệu Hoài dần dần lạnh lẽo, từng chút từng chút lửa giận đầy trời bị cơn co rút đau đớn thay thế, bàn tay đang siết chặt tay Chung Tư Lâm cũng chậm rãi buông lỏng ra…

Ngay lúc lực đạo của Trương Thiệu Hoài đặt trên người Chung Tư Lâm giảm đi một chút, trong nháy mắt bỗng nhiên một người xoay mình “Rầm” một tiếng, biến thành Chung Tư Lâm túm lấy áo Trương Thiệu Hoài. Mạnh mẽ đem Trương Thiệu Hoài ép vào cánh cửa, thừa dịp Trương Thiệu Hoài còn chưa kịp từ trong cơn choáng váng lấy lại sự tỉnh táo, đôi môi Chung Tư Lâm đã hung hăng dùng sức không ngừng hôn lên môi Trương Thiệu Hoài.

Nụ hôn hung hăng, gắn bó quấn quít, môi lưỡi dây dưa, ra sức liếm láp mút cắn không ngừng, còn nghe rõ cả mùi máu tanh nồng. Trương Thiệu Hoài rất nhanh đáp trả lại Chung Tư Lâm, một tay ôm lấy eo Chung Tư Lâm, một tay lùa vào trong mái tóc mềm mại của y, đem Chung Tư Lâm ôm thật chặt vào trong lòng của mình. Hai người thay nhau cắn xé đến khi thở hồng hộc, hai cánh môi ướt át sưng đỏ mới lưu luyến tách nhau ra.

Chung Tư Lâm trên mặt vẫn còn đỏ ửng, túm lấy áo Trương Thiệu Hoài, ra sức thấp giọng, hung ác mà uy hiếp Trương Thiệu Hoài: “Anh còn không có tiền mà thuê luật sư, đừng có mà để cho em nghe thấy được anh mở miệng nói ra bất kì một chữ nào nữa, anh khóa miệng lại cho chặt!”

“Còn nữa,” Chung Tư Lâm kéo ra một nụ cười nhạt, cười đến ôn nhu: “Một chút vừa rồi là để đáp lễ lại anh.”

Rồi lập tức thay đổi sắc mặt, mang theo đe dọa cuồng vọng: “Lần sau anh còn dám đẩy em đụng vào tường thì chống mắt lên mà nhìn đi!”

Trương Thiệu Hoài nở ra một nụ cười khổ, Tư Lâm của hắn quả thật là một điểm thiệt thòi cũng không chịu ăn mà…



Đợt thẩm vấn tiếp theo, Trương Thiệu Hoài chỉ mím chặt môi, mặc cho mấy người bên ICAC hỏi kiểu gì ngoài không lên tiếng chính là không lên tiếng, thẳng đến khi luật sư biện hộ được chỉ định cho hắn — Liên Diệc Xuân cũng xuất hiện. Cho dù ngay cả Xuân đại luật sư rì rà rì rầm vào lỗ tai hắn, hắn cũng chỉ nhếch môi nhìn vào hai mũi chân mình, một bộ như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình, chỉ trưng ra bộ dáng uống trà xem hài kịch, thưởng thức vở kịch đại luật sư vs nhân viên điều tra ICAC đầy kịch liệt.

Khách sáo so vài chiêu với Liên Diệc Xuân, đơn giản nói rõ Trương Thiệu Hoài bị tình nghi ăn hối lộ cùng lạm dụng chức quyền bị ICAC điều tra thu được chứng cứ, Chung Tư Lâm liền đem việc thẩm vấn giao cho nhân viên khác của ICAC, bản thân mình thì yên lặng ngồi bên cạnh, ghi chép lại nội dung hai bên nói chuyện với nhau.

Không tính tới nội dung thẩm vấn, hai bên mi với ta đã đi tới hồi kịch liệt, rất chi là náo nhiệt.

“Anh Trương bị tình nghi nhận hối lộ từ tập đoàn Kinh Thành, lạm dụng chức quyền khi làm đại diện giám sát điều tra, thay đổi sai phạm của tập đoàn Kinh Thành.” Một vị nhân viên điều tra khác của ICAC oai phong lẫm liệt mà nêu ra tội trạng của Trương Thiệu Hoài.

Liên Diệc Xuân xem qua hình chụp: “Trong hình này tôi nhìn không ra thân chủ của tôi cùng với vị gọi là Lí Trường Linh kia có bất kì liên quan gì.”

“Anh Trương trong vòng chưa tới hai tháng, đã từng tiếp xúc với Lí Trường Linh ba lần. Nói là ngẫu nhiên gặp, không khỏi quá mức trùng hợp.”

Vị nhân viên điều tra của ICAC kia nói thì cứ nói, Trương Thiệu Hoài uống trà thì cứ uống trà, ánh mắt lơ đãng bay tới đôi môi đỏ mọng của Chung Tư Lâm. Uh… Thoạt nhìn hình như có hơi sưng…

Phát hiện có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, Chung Tư Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Trương Thiệu Hoài, nhíu nhíu mi, đôi mắt ưng bén ngót trừng trở lại. Giống như đang nói anh không thể an phận một chút sao?

“Theo lí luận của nhà xã hội học George Simmel nói về phương diện cuộc sống đô thị hiện đại, thì có một chương chỉ nói riêng về cuộc sống trong đô thị, có liên quan đến cái gọi là những người xa lạ quen thuộc. Có thể thấy rõ song phương đều là chạm mặt nhau ở trạm xe, hoặc trong lúc tan tầm, hai người mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng lại không hề nhận biết nhau, đây là tình huống rất thường gặp trong cuộc sống đô thị.”

Liên Diệc Xuân tiếp tục nói: “Huống chi HongKong rất nhỏ, lại là đô thị có hình thái phát triển cực kì nhanh chóng, người không nhận ra nhau, không cần nói là hai tháng, cho dù là trong vòng một tuần, mỗi ngày đều đi ngang qua, cũng là chuyện rất dễ xảy ra, như thế nào có thể lập tức phán định thân chủ của tôi cùng với ông Lí kia có quen biết lẫn nhau chứ?”

Nghe thấy Liên Diệc Xuân nói một tràng dài, ngay cả Chung Tư Lâm ban đầu tay chân ngồi ngay ngắn cũng choáng váng, giương mắt lên, nhìn Liên Diệc Xuân, vẻ mặt có chút cứng ngắc…

Còn lại lão đại Trương Thiệu Hoài kia thì chẳng khách sáo gì, thiếu chút nữa thì nguyên một miệng đầy nước trà đều muốn sặc ra phun hết lên bộ âu phục Armani của Liên Diệc Xuân, hé ra bộ mặt muốn cười mà không thể cười, nghẹn đến đỏ bừng cả lên, chỉ không ngừng dùng tiếng ho khan để che dấu đi tiếng cười.

Liên Diệc Xuân sau khi bị Trương Thiệu Hoài công kích bằng nước trà, nghiêng mắt trừng Trương Thiệu Hoài một cái. Tên này rốt cuộc có biết ta đang cố gắng vì ai không hả… Cười, cười nữa sẽ cho mi vô nhà giam luôn, cho mi cười đủ thì thôi!

Đáng thương cho một vị nhân viên điều tra khác của ICAC, còn chưa kịp nhìn thấy hào khí quỉ dị nơi hiện trường, đã tiếp tục nỗ lực “khuếch trương chính nghĩa”: “Sau khi tài khoản ngân hàng tại Thụy Sĩ của anh Trương có hơn ba mươi vạn USD, anh ta cũng ngay lập tức dừng lại toàn bộ điều tra đối với tập đoạn Kinh Thành. Tất cả những chứng cứ này, cũng đều làm cho chúng ta có cơ sở nghi ngờ hợp lí, anh Trương bị tình nghi nhận hối lộ và lạm dụng quyền lực.”

Nghe thấy trong tài khoản bên ngân hàng Thụy Sĩ nào đó có hơn ba mươi vạn USD, Liên Diệc Xuân quay đầu trợn mắt nhìn Trương Thiệu Hoài, kêu lên kinh ngạc: “Cậu khi nào thì có nhiều như vậy?” Trương Thiệu Hoài khoanh hai tay, lắc đầu: “Tôi còn không biết thì ra tôi còn có một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ nữa là.”

Nhân viên điều tra đem danh sách những tài khoản ngân hàng bị điều tra đưa tới trước mặt Liên Diệc Xuân: “Căn cứ theo sự kiểm chứng của chúng tôi, giao dịch đến tài khoản này, đã xác định đúng là do Lí Trường Linh chuyển từ tài khoản cá nhân vào. Đây là chứng cớ có giá trị nhất.”

Liên Diệc Xuân cẩn thận đọc qua nội dung trong bảng danh sách này, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, áp vào bên tai Trương Thiệu Hoài, nói nhỏ vài câu, Trương Thiệu Hoài cũng áp lại vào tai Liên Diệc Xuân, nói vài câu. Hai người sau khi thì thầm qua lại, Liên Diệc Xuân ngẩng đầu lên, mở miệng với Chung Tư Lâm và một nhân viên ICAC khác: “Chúng tôi nghi ngờ tài khoản này là do người khác mạo danh mà lập ra, vì vậy chúng tôi yêu cầu được xem bút tích của người đứng tên mở tài khoản.” Ánh mắt Liên Diệc Xuân quét qua khiến kẻ khác phải rùng mình: “Ngoài ra, chúng tôi hi vọng có thể đối chất cùng Lí Trường Linh.”

Nghe yêu cầu của Liên Diệc Xuân đưa ra, vị nhân viên điều tra kia của ICAC nhìn về phía Chung Tư Lâm xin giúp đỡ.

Chung Tư Lâm nhíu mày trầm tư, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Anh Liên, yêu cầu đầu tiên của các anh không thành vấn đề gì, ICAC tra án luôn luôn đối chứng rõ ràng, nếu như anh có nghi ngờ đối với vật chứng, chúng tôi chắc chắn sẽ xác minh tính chính xác của vật chứng.” Dừng lại một chút, Chung Tư Lâm tiếp tục trả lời: “Riêng về yêu cầu thứ hai của các anh… Chúng tôi cũng rất hi vọng có thể sắp xếp để anh Trương cùng đối chất với Lí Trường Linh, bất quá… điều này trước mắt rất khó có thể đáp ứng được.”

Chung Tư Lâm mở mắt nhìn thẳng vào Trương Thiệu Hoài: “Chúng tôi cũng đang tìm kiếm Lí Trường Linh.”

Tiếp theo khẽ thở dài: “Gã ta đã mất tích.”



Trong căn phòng làm việc sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, Chung Tư Lâm ngồi trên ghế, thân người dựa vào lưng ghế, đôi chân dài vắt chéo vào nhau, hai cánh tay thon dài đan vào nhau đặt trên đầu gối, có một ngón tay cứ chốc chốc gõ nhịp tùy ý.

Rõ ràng vốn là ngồi rất mệt mỏi, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, hai vai ngay ngắn, cùng với ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi giày đen bóng loáng của mình, ngược lại có vẻ rất ngay ngắn đường hoàng.

Đối diện bàn làm việc là Tạ Sir – Đội trưởng đội điều tra khu A của sở liêm chính HongKong, cấp trên trực tiếp của Chung Tư Lâm – Tạ Khắc Hoàng, đang lật xem những thứ Chung Tư Lâm mới đưa lên, đó là những ghi chép liên quan đến vụ án liên quan đến Trương Thiệu Hoài. Càng xem xuống dưới, sắc mặt càng đen sì, “Bịch!” một tiếng, Tạ Khắc Hoàng đóng tất cả tài liệu lại cầm trên tay, trong nhất thời, ánh mắt của Chung Tư Lâm chuyển từ đôi giày của mình sang tập tài liệu Tạ Khắc Hoàng cầm trong tay.

“Có cách nào làm cho Trương Thiệu Hoài phải nhận tội không?” Ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, Tạ Khắc Hoàng mở miệng hỏi Chung Tư Lâm.

Chung Tư Lâm nhìn về phía lãnh đạo trực tiếp của mình: “Chỉ cần có đầy đủ chứng cớ, tự nhiên là sẽ có biện pháp.”

“Tập hợp đầy đủ chứng cớ!” Tạ Khắc Hoàng giống như là đang lầm bầm, đột nhiên hai con mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Chung Tư Lâm trước mặt: “Có lẽ, tôi không nên để cho cậu phụ trách vụ án này…” Thở dài, “Dù sao, cậu và Trương Thiệu Hoài vốn là bạn cũ.”

“A…” Chung Tư Lâm khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tạ Sir không tin tôi? Nếu như Tạ Sir nghi ngờ tôi, đã nghi thì không dùng người, tôi có thể mặc kệ vụ án này.”

Tạ Khắc Hoàng vội vàng xua tay: “Không, tôi như thế nào lại không tin vào thành viên ưu tú nhất trong đội điều tra chứ? Tôi nếu như có nghi ngờ đối với cậu thì sẽ không giao vụ án này cho cậu ngay khi mới bắt đầu.” Hạ tay xuống, Tạ Khắc Hoàng nhìn Chung Tư Lâm nói: “Tôi chỉ là sợ cậu làm không tốt… Dù sao, cậu cùng Trương Thiệu Hoài từng vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp cũ.”

“Tôi đến ICAC là để làm việc, không phải đến để làm người. Người cần bắt, tôi sẽ bắt, hết thảy cứ theo pháp luật mà làm.” Chung Tư Lâm đan mười ngón tay vào nhau, chống khuỷu tay xuống bàn làm việc, mặc dù phía trước là cấp trên của mình, khí thế do Chung Tư Lâm phát ra cũng không hề yếu thế một chút nào. Lời nói Chung Tư Lâm lập tức thay đổi, nói lạnh lùng: “Tôi cùng Trương Thiệu Hoài bất quá chỉ là bạn học chung trường sĩ quan cảnh sát, khi là đồng nghiệp ở sở cảnh sát, tôi và anh ta cũng không có bao nhiêu giao tình.”

Ánh mắt sắc bén của Tạ Khắc Hoàng chợt lóe lên, ngữ khí bình thản không nghe ra tâm tình có phập phồng hay không, thản nhiên cười nói: “Tốt xấu gì các người cũng biết nhau cũng mười năm rồi, vừa là cảnh sát huấn luyện chung một khóa, vừa là đồng đội trong đội Phi Hổ trước kia, nói không có giao tình, thật đúng là khó mà khiến cho người ta tin được.”

Chung Tư Lâm lạnh lùng cười, đùa bỡn ngón tay thon của mình: “Đúng vậy, tôi và Trương Thiệu Hoài vốn là biết nhau đã rất lâu…” Giọng nói đè thấp xuống càng làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo: “Có một loại người, như người xưa quen biết nhau mười năm, hai người sẽ trở thành tri âm tri kỉ, mười phần ăn ý; cũng có một loại người, cho dù quen biết hay cố gắng nhận thức lâu thế nào, trải qua kinh nghiệm nhiều chuyện, cũng không cách nào diệt được mà phải cạnh tranh lẫn nhau, đối lập tranh phong lẫn nhau, hai người ngược lại sẽ trở thành địch thủ cả đời.”

Thân mình hơi nghiêng về trước, Chung Tư Lâm nheo mắt hỏi Tạ Khắc Hoàng: “Tạ Sir, anh nói, tôi với Trương Thiệu Hoài sẽ là loại nào vậy?”

Hai mắt Tạ Khắc Hoàng cũng nheo lại, nhìn chằm chằm vào Chung Tư Lâm, đánh giá từng điểm từng điểm một trong mỗi ánh mắt của y, muốn từ trong đó nhìn ra lời nói của y rốt cuộc mang theo bao nhiêu phần có thể tin tưởng. Chỉ là, trên mặt Chung Tư Lâm chỉ có một mảnh ngạo nghễ, bên trong mang theo lãnh ngạo cùng cuồng vọng.

Nhìn không ra Chung Tư Lâm rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, Tạ Khắc Hoàng cũng chỉ có thể duy trì nụ cười trên mặt mình — không phải dễ coi cho lắm, dùng lời thấm thía mà nói với Chung Tư Lâm: “Sid, cậu là một người rất thông minh, cũng là một nhân tài rất ưu tú, hi vọng cậu không chọn sai đường đi, tự tay phá hủy đi tiền đồ của bản thân.”

Mấy chữ “Tự tay phá hủy đi tiền đồ của bản thân” cuối cùng, Tạ Khắc Hoàng ra sức nhấn mạnh lên rất nhiều.

Chung Tư Lâm cười, thân người lại ngả vào lưng ghế dựa vào đó, dễ dãi mở miệng: “Tạ Sir không cần lo lắng cho tôi, tôi biết phải đi như thế nào.”

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Khắc Hoàng đưa tập tài liệu cho Chung Tư Lâm: “Gần đây cậu cũng vất vả rồi, tranh thủ ngày mai nghỉ phép, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Chung Tư Lâm đứng dậy, tiện tay cầm lấy tập tài liệu trong tay Tạ Khắc Hoàng: “Đây là việc tôi nên làm. Cảm ơn Sir đã quan tâm, tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi.”

Ngay lúc Chung Tư Lâm nhận lấy tập tài liệu, xoay người chuẩn bị rời đi, giọng nói của Tạ Khắc Hoàng bỗng nhiên vang lên: “Không ngờ cậu và Trương Thiệu Hoài lại ở gần nhau như vậy, hóa ra là chung một tòa nhà.”

Câu nói bất thình lình này của Tạ Khắc Hoàng, làm cho động tác xoay người của Chung Tư Lâm trở nên cứng đờ, trong chốc lát, Chung Tư Lâm quay đầu nhìn về phía Tạ Khắc Hoàng, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng: “Nơi tôi ở bây giờ, chính là do Đình Đình chọn cho tôi. Tôi cũng không ngờ là cùng chung một tòa nhà với Trương Thiệu Hoài.”

Bất chợt nghe đến tên của Đình Đình, cơ thể Tạ Khắc Hoàng có chút chấn động, chỉ im lặng không hề mở miệng tiếp, nghe thấy cửa đóng lại vang lên một tiếng “Cạch”, Chung Tư Lâm đã rời khỏi phòng làm việc của Tạ Khắc Hoàng.



Làm xong ổn thỏa mọi thủ tục, Trương Thiệu Hoài cùng Liên Diệc Xuân đi ra khỏi sở liêm chính, bên ngoài đã tối mịt.

“Tôi đưa cậu về.” Liên Diệc Xuân mở miệng. Nghĩ đến xe của mình còn để ở bên đội cảnh sát Tây Cửu Long, Trương Thiệu Hoài không khách sáo liền ngồi vào trong chiếc Porche màu bạc của Liên Diệc Xuân.

Xe tốt đúng là tính năng cũng khác biệt, mặc dù lướt đi rất nhanh qua các con đường của HongKong trong đêm vắng, xuyên qua các ngõ hẻm, mặc kệ bên ngoài gió có gào thét kiểu gì, bên trong xe ngoài im lặng cũng chỉ có yên tĩnh… Không một tiếng động. Trương Thiệu Hoài trực tiếp nhắm chặt hai mắt, dựa đầu vào ghế phụ, một câu cũng không hề nói.

Liên Diệc Xuân đột nhiên cảm giác bản thân rất buồn bực, lúc trưa khi đang chuẩn bị đi ăn cơm, liền bị Trương Thiệu Hoài cấp tốc gọi đến ICAC, đã bỏ lỡ bữa trưa ngon lành do chính tay vợ yêu làm, sau đó thì lăn ngáy khò khò một giấc.

Còn chưa kịp làm cho rõ nguyên nhân hậu quả ban đầu, còn phải xắn tay áo, theo đấu một tăng với mấy tên bên ICAC; thật vất vả mới đem được người ra khỏi đó, người này thế nhưng chỉ mang một bộ dạng hư hỏng, ngay cả một câu cảm ơn khách sáo cũng không có. Bây giờ, ở bên cạnh cứ thế an ổn ngủ, đáng thương chi mình còn phải làm tài xế chở hắn ta về nhà.

Liên Diệc Xuân hít sâu một hơi, vốn muốn nhẫn nại nhưng cũng chẳng thể nhẫn nại, tùy tiện đậu xe vào lề đường, túm lấy cái tên Trương Thiệu Hoài đang nhắm tịt hai mắt bên cạnh, hung tợn lắc không ngừng: “Trương Thiệu Hoài, cậu bây giờ còn dám đem đường đường đại luật sư tôi ra làm tài xế sao? Không cho phép ngủ! Thức dậy nói rõ cho tôi, có chuyện gì xảy ra với vụ án của cậu?”

Trương Thiệu Hoài mở to hai mắt, trong đôi mắt tơ máu vằn vện, khẩu khí cực kì khó chịu: “Tôi cũng đang muốn biết đây! Chẳng hiểu sao bị đeo một tội danh như vậy, tôi cũng chẳng biết gì nhiều hơn so với cậu đâu!”

Liên Diệc Xuân thở dài, thả Trương Thiệu Hoài ra, hạ tay xuống, quay người, hướng lại vô lăng, điều khiển xe tiếp tục chạy. Dùng khóe mắt lén liếc nhìn người đang ngồi bên ghế phụ một cái, Liên Diệc Xuân biết Trương Thiệu Hoài lúc này cũng lửa giận đầy bụng, tốt nhất nói ít đi một tí cho nó lành.

Nhưng chẳng thể ngăn được sự tò mò hiếu kì, Liên Diệc Xuân thử dò xét, cẩn thận hỏi: “Sean, cậu có phải dạo này làm chuyện gì, chọc giận đến ai kia? Làm cho ai kia gây ra một trận lớn trị ngược lại cậu không.”

Trương Thiệu Hoài còn chưa có mở miệng, Liên Diệc Xuân đột nhiên lớn tiếng trách: “Đừng có nói cậu lại nổi lên thú tính, lần trước cậu làm cho cậu ta ba ngày không thể xuống giường, cậu lần này lại làm cho cậu ta chết dí trên giường mấy ngày? Chọc cậu ta lên cơn điên bày ra một trận lớn như vậy trả thù cậu hả!” Thân trước là bạn học sau này lại ở cùng một khu với Trương Thiệu Hoài, Liên Diệc Xuân chính là một trong rất ít người biết đến quan hệ của hắn với Chung Tư Lâm.

Nghe thấy Liên Diệc Xuân không ngừng lảm nhảm, Trương Thiệu Hoài không hề nghĩ ngợi, liền cú một phát lên đầu Liên Diệc Xuân nói lại: “Cậu là tiểu yêu, súc miệng sạch sẽ đi!”

Đầu Liên Diệc Xuân bị Trương Thiệu Hoài cú đau điếng, tay cầm vô lăng cũng lảo đảo, làm chiếc xe thiếu chút nữa thì lao ra ngoài, may mà bây giờ đã hơn nửa đêm, phía sau không có xe chạy tới, xem như mà tai qua nạn khỏi. Một lần nữa ổn định phương hướng của chiếc xe, Liên Diệc Xuân thở hồng hộc giận run: “Cậu nếu ngại mạng dài quá, cũng đừng có mà kéo tôi chết chung! Trong nhà tôi vẫn còn vợ yêu xinh như hoa như ngọc đợi tôi về đó nha!”

Một chút kinh hách vừa rồi cũng làm cho hai người bình tĩnh đi không ít, Liên Diệc Xuân vẫn như cũ đánh chết không lùi, tiếp tục cố gắng hỏi tới: “Nói đi, cậu rốt cuộc đã chọc nữ vương nhà cậu chuyện gì? Hai người các cậu đùa với nhau cũng không phải như vậy, không có giỡn đến lớn chuyện như thế này.”

Trương Thiệu Hoài nghiêng đầu nhìn Liên Diệc Xuân đang lái xe, trong lòng cũng nghĩ ngợi, nếu không phải tiểu yêu kia tay đang nắm vô lăng, hắn nhất định động thủ trước mắt đập một trận chết tươi! Mở miệng ra kéo theo một hơi thở dài thậm thượt: “Không biết… tôi thật sự không biết… Tư Lâm rốt cuộc muốn làm cái gì, tôi hoàn toàn không biết…”

Nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẻ mặt kiệt sức của Trương Thiệu Hoài, Liên Diệc Xuân không khỏi vì hắn mà dành ra ba giây mặc niệm trong lòng. Trách không được hắn bị Chung Tư Lâm ăn sạch sẽ… Ai rơi vào lưới tình, đều nhận ra điều đó. Cũng không biết cái tên cũng có thể xem là anh em này đầu có bị hư ở đâu hay không, có thật nhiều đàn bà con gái mềm mại thơm tho vây quanh lại không chọn, lại còn vứt bỏ một đại mĩ nhân, cứ bám theo Chung Tư Lâm không chịu buông tay. Bất quá cũng may mà hắn từ bỏ Tịch Hồng Quân, lúc này mới tới phiên mình thuận lợi cưới về nhà trở thành vợ yêu thân ái của mình.

Trương Thiệu Hoài mở miệng hỏi nhưng cũng không tránh được thở dài một hơi, nhìn Liên Diệc Xuân không khỏi tò mò: “Cậu tại sao không hỏi xem tôi rốt cuộc có thật là đã nhận hối lộ hay không, liền tin tưởng tôi ngay lập tức, một chút cũng không nghi ngờ sao?”

“Anh em bao nhiêu năm!” Liên Diệc Xuân xì một cái: “Làm bạn với cậu bao nhiêu năm rồi, cậu có bao nhiêu tâm tư tôi còn không biết rõ hay sao? Cậu nếu như chịu nhận hối lộ thì bây giờ cậu chắc chắn không chỉ làm cảnh sát trong một nơi nhỏ bé như thế này, mà ít nhất cũng phải làm đội trưởng một đội nào đó.”

Nghe được Liên Diệc Xuân nói những lời này, nói không cảm động là gạt người, Trương Thiệu Hoài nhìn Liên Diệc Xuân, uh, lần đầu tiên cảm thấy tiểu yêu này cũng rất có khí khái anh hùng, không tự chủ mà vương tay đến, vỗ vỗ vai Liên Diệc Xuân: “Anh em tốt!”

“Chách!” một tiếng, Trương Thiệu Hoài đồng thời vỗ lên vai Liên Diệc Xuân, ngay lúc này Liên Diệc Xuân liền dừng xe lại nên mới không xảy ra hình ảnh kinh hoàng. Dừng xe tốt, Liên Diệc Xuân xoay người lại nhéo Trương Thiệu Hoài: “Tên hỗn đản này, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn chết chung với cậu!”

Trương Thiệu Hoài lật tay chụp lấy hai tay Liên Diệc Xuân, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao xuống xe, quăng lại một nụ cười sáng lạn khiến nhiều người ngây ngất như say rượu cho Liên Diệc Xuân: “Cảm ơn nhiều!” Nói xong tiện tay đóng cửa xe, chuẩn bị đi vào tòa nhà.

“Này!” Liên Diệc Xuân hạ kính xe xuống nói to với Trương Thiệu Hoài: “Cậu trở về trấn an cái người ở nhà của cậu đi, cái đó mới có lợi với cậu. Tôi sẽ nghĩ cách xem có thể biết được thêm một chút tin nào khác không, xem coi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.”

Trương Thiệu Hoài xua xua tay với Liên Diệc Xuân, ý nói hắn đã nghe được. Sau khi nhìn thấy Trương Thiệu Hoài xua tay, Liên Diệc Xuân liền khởi động chiếc xe màu bạc lao đi.



Ngẩng đầu nhìn tòa nhà quen thuộc, ngọn đèn vàng có phần yếu ớt, Trương Thiệu Hoài cất ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Mở miệng bắt chuyện với nhân viên bảo vệ, đi vào trong thang máy, ấn vào nút chỉ tầng mười một. Thang máy chậm rãi chạy lên, Trương Thiệu Hoài xoa xoa trán mình, hôm nay tai họa ập tới bất ngờ, thật đúng là cả người bị lăn qua lăn lại.

“Đinh” một tiếng, thang máy đã tới tầng mười một, Trương Thiệu Hoài đi ra khỏi thang máy, thường thì theo thói quen thân người sẽ đi về hướng bên trái, vừa mới đi được mấy bước, thế nhưng liền đứng sựng lại. Ngẩn người nhìn vào giày của mình, Trương Thiệu Hoài dứt khoát quay người một trăm tám mươi độ rồi đi, đi về phía bên phải của thang máy. Sau khi đi được bảy tám bước, tốc độ càng lúc càng chậm, bước chân càng lúc càng khó khăn…

Nhướng mày, Trương Thiệu Hoài lại xoay người ra sau, không chút chần chờ mà bước nhanh về phía bên trái của thang máy.

Sau khi mở cửa đi vào trong, Trương Thiệu Hoài cũng không dám đóng cửa mạnh tay, sợ người kia đã ngủ. Cẩn thận đóng cửa kĩ lưỡng, chỉ thấy thân thể mảnh dẻ cùng tứ chi thon dài của người kia nằm nghiêng nghiêng trên ghế salon, một quyển sách rơi dưới thảm, còn người thì đã ngủ.

Trương Thiệu Hoài nhẹ tay nhẹ chân tới gần, chỉ thấy khuôn mặt cùng cơ thể thả lỏng của Chung Tư Lâm, làm những đường nét góc cạnh trở nên mềm mại, khí chất cao ngạo cùng tài năng hơn người đều bộc lộ, trên người lại toát ra một loại tính khí trẻ con mà ban ngày tuyệt đối không thể thấy được. Ngọn đèn bên cạnh tỏa ra ánh sáng nhu hòa, làm nổi bận làn da trắng nõn cùng ngũ quan tinh tế của Chung Tư Lâm, giống như là trên da thịt đó tỏa ra ánh sáng như ánh sáng của mặt trăng, khiến ánh mắt Trương Thiệu Hoài mê li.

Ánh đèn kéo dài đến bộ đồ ngủ làm bằng vải bông cổ chữ V vừa vặn, xương quai xanh như ẩn như hiện, bọc lên một người với những đường nét tuyệt đối hấp dẫn.

Trương Thiệu Hoài ngồi xuống bên cảnh, thân mình đem ánh sáng từ ngọn đèn che khuất, bóng tối đột ngột làm cho hàng lông mi dài của Chung Tư Lâm run rẩy, hơi nhíu mi rồi bỗng nhiên mở mắt ra. Ánh mắt vốn ban đầu mang theo sự cảnh giác, sau khi nhìn thấy người trước mặt chính là Trương Thiệu Hoài, tia sắc bén liền lui trở xuống, thay vào đó là sự mơ hồ do ảnh hưởng của cơn buồn ngủ.

Dụi dụi đôi mắt còn có chút mờ mịt, Chung Tư Lâm nhìn Trương Thiệu Hoài, mang theo giọng nói khàn khàn vừa tỉnh dậy: “Về rồi à… Có đói bụng không? Em đi chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh.”

Nói vừa hết lời, Chung Tư Lâm liền đứng lên chuẩn bị đi qua Trương Thiệu Hoài vào trong nhà bếp, cổ tay lại bị Trương Thiệu Hoài nắm lại, kéo xuống lại, Chung Tư Lâm ngồi xuống ghế salon, bị Trương Thiệu Hoài gắt gao ôm chặt từ phía sau lưng.

Trương Thiệu Hoài dựa đầu lên vai Chung Tư Lâm, ai oán nói: “Anh không đói bụng, nhưng mà trong lòng rất buồn bực…”

Vừa nói còn không quên đem cả người Chung Tư Lâm kéo xuống ghế, hai tay ôm lấy người trong lòng càng thêm chặt chẽ.

Chung Tư Lâm thản nhiên hỏi: “Tại sao buồn bực?”

“Hôm nay có người xấu ăn hiếp anh.” Trương Thiệu Hoài vùi đầu vào trong hõm vai Chung Tư Lâm, cất giọng trách cứ buồn bực.

Bình thản cười nhẹ, Chung Tư Lâm ra vẻ kinh ngạc: “Oa, ai dám ăn hiếp đội trưởng thần thông đại danh đỉnh đỉnh của khu Tây Cửu Long vậy!” Hơi nghiêng đầu, Chung Tư Lâm bày ra bộ mặt hung ác: “Nói cho em biết đứa nào vô lại như vậy? Em giúp anh trừng trị nó!”

Trương Thiệu Hoài cọ cọ vào cổ Chung Tư Lâm, mùi hương xà phòng thơm mát chui vào trong lỗ mũi, uh… Tư Lâm đã tắm trước rồi.

“Nhưng mà… Anh không nỡ trừng trị cái người ăn hiếp anh, làm sao bây giờ?”

Chung Tư Lâm cười khẽ một tiếng: “Không nỡ à… Vậy anh chỉ có thể thể cho nó ăn hiếp thôi.”

Sau khi nằm một chút, Chung Tư Lâm đem cả người thả lỏng chui vào trong lòng Trương Thiệu Hoài.

Trương Thiệu Hoài cúi thấp đầu, hôn lên đôi môi của Chung Tư Lâm, vừa hôn vừa thì thầm nói: “Không nỡ trừng trị người kia, chỉ có thể để mặc cho người kia ăn hiếp, sau đó… Anh vẫn cứ thương người kia…”

Nụ hôn nồng nàn của Trương Thiệu Hoài, cùng với lời nói mập mờ hai nghĩa, làm cho khuôn mặt vốn trắng mịn của Chung Tư Lâm trở nên đỏ hồng. “Uhm…” Sau khi nụ hôn chấm dứt, cũng không quên quăng cho Trương Thiệu Hoài một ánh mắt cảnh cáo, mang theo một chút giận dữ, mang theo một chút câu dẫn lòng người.

Trương Thiệu Hoài cúi xuống nhìn vào đôi mắt đen trong vắt như hắc bảo thạch kia, giọng điệu thay đổi, trở nên đứng đắn hỏi: “Mặc dù chúng ta đã thỏa thuận, ở nhà không nói chuyện công việc của nhau, nhưng mà… Anh thật rất muốn hỏi em, em có tin anh không?”

Nhìn đôi mắt trong suốt của Trương Thiệu Hoài, đôi mắt ấy to tròn, trong veo, Chung Tư Lâm cong môi cười khẽ: “Em không muốn lừa anh, câu trả lời của em vẫn như cũ, em tin vào bằng chứng.”

Nghe thấy câu trả lời của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài hơi chau mày, không giấu được sự bi thương trong đáy mắt. Chung Tư Lâm vòng tay kéo đầu Trương Thiệu Hoài xuống, đem đôi môi đỏ mọng dán lên đôi môi mỏng của Trương Thiệu Hoài, hỏi: “Anh chẳng lẽ không tin tưởng vào bản thân mình sao? Chứng cớ sẽ chứng minh sự trong sạch của anh mà.” Nói xong, bản thân liền đón nhận đôi môi của Trương Thiệu Hoài.

Đã hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của Chung Tư Lâm, toàn bộ khúc mắc của Trương Thiệu Hoài được tháo bỏ, cảm động rất nhiều, tâm càng thêm động. Hai môi giao triền, Trương Thiệu Hoài lập tức đổi khách thành chủ, nắm giữ quyền khống chế trong lúc môi lưỡi giao chiến.

Quấn quít dây dưa, hô hấp hai người đều đã hỗn loạn, thở hổn hển, khí tức ám muội phiêu tán ra xung quanh.

“Ực, Tư Lâm… Anh nghĩ anh đói bụng…” Trong lời nói mang theo sự dụ dỗ.

“Em giúp anh nấu đồ ăn khuya…” Mang theo một chút run rẩy.

“Không cần… Anh muốn ăn em…” Khát vọng vị áp chế. Ai đó càng ra sức cắn mút, hai tay cũng không quên ra sức trêu chọc.

“…” Chỉ là sự trầm mặc không tiếng động.

“Tư Lâm…” Tiếp tục cố gắng.

“Hả… Uhm…” Tiếng rên rĩ vỡ nát.

“Tư Lâm à…” Tiếng thở dốc trầm thấp.

“Uh… đi… đi lại giường…” Vùng vẫy nho nhỏ.

“Không còn kịp rồi… Anh muốn em…” giọng mũi khàn khàn.

“Uhm… Thiệu Hoài… A!” Tiếng thở đứt quãng cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ.

“Uhm…” Ai đó không yên lòng đáp lại.

“Ngày mai em… nghỉ phép…” Tiếng nói nhỏ nhỏ mang theo chút khàn khàn.

“…” Yên tĩnh.

“…” Trầm mặc

“Anh cũng nghỉ phép…” Bổ nhào tới, người nào đó đã hoàn toàn biến thành chó sói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play