Lúc còn trẻ ỷ vào tuổi nhỏ, nghĩ rằng còn có thời gian, còn có thể sửa đổi, ôm trong mình những hối tiếc rồi sau đó không kịp thay đổi.

Đêm ấy tôi hôn môi Diệp Hải, trước đó áp dụng vài chi tiết thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết và điện ảnh.

Ví dụ như xõa tóc, hất tóc, mặc áo ngủ đi từ phòng ra, vòng qua bên người anh ta, vô thanh vô tức; tôi đi chân trần tới đóng cửa sổ hành lang tầng hai, giẫm lên những gihắt vào cửa sổ, tạo nên những dấu chân nhỏ; tôi lấy từ tủ lạnh ra một bình sữa, sau đó lên tầng, ngửa đầu uống, sữa tràn ra khóe miệng, chảy xuống cổ.

Từ lúc tôi đi ra khỏi phòng, cuốn sách của anh ta không dở thêm một trang nào.

Ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi.

Tôi đưa tay lau sữa tươi trên cổ, phát hiện một bàn tay khác đã dán lên đó.

Anh ta vừa tắm xong, ngón tay đều là hương vị bạc hà, vừa mát lạnh vừa ướt át.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, hô hấp của chúng tôi đều nhộn nhạo, ánh mắt của anh ta tựa như biển đêm, sâu không thấy đáy.

“Em làm sao vậy? An Phi.” Anh ta hỏi tôi, tiếng nói chậm mà trầm thấp.

Tôi lắc đầu: “Uống sữa.”

“Em không giống bình thường.”

“…”

Tôi chỉ nhìn anh ta.

“Em làm như vậy rất nguy hiểm.” Anh ta nói.

Ngón tay anh ta lau sữa trên cổ tôi, lúc rời đi lập tức bị tôi nắm lấy, tiếp tục chạm vào da thịt tôi.

Thật ra lòng tôi như đang nổi trống, lòng bàn tay nóng đến run run, nhưng tôi vẫn nắm lấy anh ta, có thể là cơ hội để nhận được lòng người khác.

Cái miệng của anh ta tôi cũng nghiên cứu thật lâu, đường nét rõ ràng, khóe miệng hơi giơ lên, trông luôn như đang cười, luôn không thể bắt giữ. Trong lòng tôi tính toán, hôm nay đắc thủ, tâm nguyện trước cũng coi như xóa bỏ, trong tai nghe thấy lời của Lâm Hoa Âm, cô ấy nói “Người không phong lưu thì uổng phí tuổi xuân”.

Tôi kiễng chân, rướn về phía trước, lúc muốn hôn vào môi anh ta, Diệp Hải bỗng từ chối một chút, lực không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ để đẩy cánh tay tôi ra, có chút khe hở, nhưng không rời xa, tay vẫn để trên cổ tôi, vẫn duy trì tư thế mập mờ tôi tạo nên. Giống con mồi nhỏ, có thể chạy trốn cũng không thể trốn xa, ở phía trước trêu chọc tôi ngứa ngáy.

“Anh nói này, An Phi.” Ánh mắt anh ta nhìn thẳng tôi.

“…”

“Em có thể muốn.”

Trong lòng tôi còn muốn, nói cái gì đều là vô nghĩa, muốn hôn rồi nói sau; bỗng nghe thấy giọng của anh ta là lạ, lại ngẩng đầu nhìn, còn có chút sợ hãi, không nghĩ nhiều, đột nhiên tôi muốn nói “Tôi còn muốn, còn muốn, muốn”. Nào biết, Diệp Hải cũng không cho thời gian sửa đáp án, tay đặt ở cổ tôi dùng lực, tôi liền bị anh ta kéo vào trong ngực, miệng cũng bị anh ta in lên rất chuẩn xác.

Anh ta trằn trọc, cọ sát, hơi thở ấm áp của đôi môi vờn quanh mặt, quanh môi tôi, tôi không đủ không khí để thở, nghiêng người ra sau, hé miệng muốn hô hấp, lại bị đầu lưỡi của anh ta thừa dịp xông vào, đảo loạn khắp nơi như con rắn nhỏ tinh lực tràn đầy, bụng dạ khó lường.

Thứ hai, tôi ăn sáng trong căng tin của trường.

Lâm Hoa Âm đầu chưa chải, mặt chưa rửa cũng xuất hiện ở đây, nhìn thấy tôi, cầm đĩa đi tới, đồ ăn của cô ấy cũng thật phong phú: một ly sữa, hai quả trứng, một cái bánh, một bát cháo.

Tôi nhìn lướt qua, không nói chuyện, tiếp tục ăn bánh bao của tôi.

Hoa Âm nói: “Ăn sáng nhiều một chút cũng không sao.”

Tôi

Cô ấy giụi giụi mắt: “Buổi sáng tớ không có giờ, cũng không đi ra ngoài, không cần rửa mặt.”

“…”

Cô ấy đặt đôi đũa lên bàn ăn, lắc lắc ngón tay trước mặt tôi: “Làm vậy? Sao mà mất hứng thế.”

Nếu cô ấy đã hỏi.

“Tớ và Diệp Hải hôn nhau.”

Cô ấy lập tức nở nụ cười: “Thế nào? Không tệ chứ? Nhưng cậu thực sự là người của phái hành động, nói làm liền làm.”

“Tớ cảm thấy không thích hợp.” Tôi nói, “Tình huống thật phức tạp, ở giữa có vài lần tình thế nghịch chuyển, tớ đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cảm giác của tớ là: tớ bị anh ta thu phục.”

“Hi.” Cô ấy làm bộ tôi chỉ chuyện bé xé ra to, “Đây là hôn, cũng không phải ai cắn ai, dù sao cậu cần nhiều kinh nghiệm.”

Chi tiết tôi còn chưa nói với cô ấy, Diệp Hải làm cho tôi “Có thể muốn”, mà lại dùng miệng ấn lên miệng tôi trước; tay anh ta vẫn ôm đầu tôi, không cho tôi tránh ra sau; anh ta hôn tôi xong rồi, còn tựa cái trán của mình vào cằm tôi, thổi ra hơi thở nóng hầm hập lên cổ tôi; buổi sáng tôi rời giường, vừa ra cửa phòng đã đối đầu với anh ta, anh ta nói bên tai tôi: “Em cũng không nên giả bộ mơ hồ, quên chuyện tối qua em làm với anh.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm thấy thật khủng bố, muốn nói lại không dám, nuốt xuống trong lòng một câu: “Tây Môn Khánh.”

Tôi thu dọn sách vở muốn đi, Hoa Âm miệng còn ăn bánh hỏi tôi: “Hối hận?”

“… Nói không rõ được.”

“Hận tớ à?”

“Khỉ thật, đó là đương nhiên.”

Tôi mang theo căm giận rời khỏi căng tin, vừa ra khỏi cửa đã thấy có người dán thông báo ở bảng tin, tôi đọc qua một chút liền trở về ăn sáng với Lâm Hoa Âm.

Cô ấy ha ha cười rộ lên: “Còn tưởng rằng sau này không làm bạn bè được nữa.”

“Chiều nay Mạc Lượng sẽ báo cáo, cậu nói mau, tớ nên mặc váy gì bây giờ?”

Vì đền bù cho chủ ý ngốc nghếch của cô ấy đã tạo thành ảnh hưởng bất lương cho tôi, Lâm Hoa Âm bùng ngay giờ chuyên ngành để trở về nhà đổi váy giúp tôi. Cô ấy lên tầng tôi, dừng lại trước cửa phòng tôi, nhìn phòng bên cạnh hỏi: “Đây là phòng của Diệp Hải?”

“Ừ.” Tôi nói, “Buổi sáng anh ta luôn có giờ, không ở nhà.”

Cô ấy đẩy cửa phát hiện không khóa, mở cửa là đi vào, bị tôi nhanh tay giữ chặt lại: “Cậu làm gì thế?”

“Tớ đi thăm một chút.”

Cô nàng này sờ đông sờ tây, sắp làm hỏng đồ của Tây Môn Khánh rồi. Tôi kiên quyết túm cô ấy lại: “Đại tỷ, chú ý tư cách.”

Hoa Âm nhún nhún vai, không dây dưa nữa, đi theo tôi vào phòng của tôi.

Cô ấy nói, cái kia, cái đó, còn cả cái này nữa là gì thế?

Tôi nói, cái kia, cái đó, còn cả cái này đều là những hòn đá tớ tích góp từng tí một.

“Vì sao?”

Tôi thay một chiếc váy màu trắng, nhìn mình trong gường, nói: “Tớ tích góp những hòn đá, là muốn có một ngày cho Mạc Lượng

Tôi nhìn thấy cô bé có gương mặt ngốc nghếch trong gương: mặt hồng hào, có vẻ rối loạn, có vẻ lo lắng không nén được, lại không xác định, bĩu môi.

“Có phải mỗi hòn đá đều có ý nghĩa không?” Hoa Âm cũng nhìn tôi trong gương.

“Có. Vui mừng, bi thương, nhớ, hòn đá cậu cầm kia, là lần đầu gặp gỡ.”

“Sao cậu biết? Quyển sách nào viết thế, tớ cũng phải xem một cái.”

“Không có sách nào viết cả, là chủ ý của chính tớ. Lúc tớ nghĩ tới anh ấy, có tâm tình gì, hòn đá trong tay liền mang hàm nghĩa đó.”

Lúc này cô ấy hít một hơi, đứng lên, đến gần tôi nhìn vào gương, gật đầu nói: “Chiếc váy này đẹp đấy, cậu sẽ mặc nó. Haizz, tớ thấy cậu thật là si tình.”

Tôi không phủ nhận.

“Vậy cố lên. Hôm nay gặp anh ấy, đi lên nói chuyện…”

“Chỉ sợ anh ấy không nhớ tớ.

“Không nhớ cậu cũng phải lên nói chuyện, người càng nhiều càng tốt, trước mặt mọi người hỏi anh ấy: anh có còn nhớ em không? Anh đã vớt em từ trong nước ra.”

Tôi cảm thấy đó là một ý kiến hay: “Nhưng mà, như vậy có thể không nể mặt anh ấy không?”

“Điều này sao có thể là ‘không biết xấu hổ’ chứ?”

Tôi chưa nói “không biết xấu hổ” đâu nhé.

Cô ấy mặc kệ tôi, vẫn nói tiếp theo ý mình: “Chính là muốn cho anh ấy một đòn cảnh tỉnh, nếu không con trai đối với con gái, luôn dễ quên.”

Anh Mạc Lượng của tôi, anh ấy có thể đã quên tôi không?

Chiều hôm đó, hội trường anh phát biểu lần đầu tiên ở trường chật kín người xem, bộ giáo dục, khoa hải dương của trường, lãnh đạo về phương diện nghiên cứu khoa học, giáo viên thuộc lĩnh vực anh nghiên cứu, người của công ty đầu tư hợp tác đều ngồi ở hàng ghế trên, còn có rất nhiều sinh viên, đến từ khoa địa chất, khoa hải dương học, khoa nghiên cứu năng lượng, tất cả đều tập trung trong một hội trường, tràn đầy kính trọng.

Mà tôi, vô cùng mong muốn có thể tiến lên cho anh ấy một đòn cảnh tỉnh như lời Hoa Âm nói, nhưng nhiều người lắm, nghênh đón anh ấy tiến vào cứ như ngôi sao, tôi chỉ có một chỗ ngồi nhỏ dựa vào cửa sổ.

Có lẽ vì sống và làm việc nhiều năm ở Nhật Bản, nên Mạc Lượng mặc âu phục màu đen trông thật chỉnh tề đoan chính mà lại anh tuấn, so sánh với những giảng viên, giáo sư lôi thôi lếch thếch mà tôi quen nhiều năm nay, anh quả thực có thể làm người phát ngôn cho cả bệnh viện và việc tuyển sinh của trường học. Bộ dáng của anh không thay đổi, thời gian và công việc nghiên cứu trường kỳ gian khổ không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt anh tuấn trắng nõn của anh, vẫn nhu hòa, ánh mắt điềm tĩnh hơn, trước khi phát biểu, nhìn lướt qua những người dưới đài, mọi người đều yên lặng.

Mạc Lượng nói: “Mọi người đến đây, đều là những người có lòng nhiệt tình yêu địa chất và hải dương.

Nhưng thổ địa và biển cả đôi khi cũng phụ lòng nhiệt tình và yêu thương của con người.

Động đất, sóng thần, chúng ta đã đấu tranh với chúng mấy ngàn năm, thành quả không phải không có, nhưng so với những cố gắng mà chúng ta đã bỏ ra, quả thật là quá ít.

Chuyển động giữa biển và núi, là năng lượng vô cùng vô tận phóng ra và dời đi.

Chúng ta bị chúng phá hủy, bị chúng nổi giận không thể kìm chế, mặt khác, thị trường dầu thô vì tăng lên từng đồng mà lo sợ hết hồn, thầm oán, sao chúng tôi chỉ có thể sử dụng dầu mỏ.

Nếu chúng ta có thể thăm dò, dự báo sóng thần và động đất, nếu chúng ta có thể thu thập nó, phóng năng lượng có thể sử dụng, mọi người nói xem, chuyện này có khả năng không?”

Anh nhìn những bạn sinh viên dưới đài.

Cậu bạn bên cạnh tôi nói: “Tất cả sinh viên chúng ta mà làm được, thì không phải mơ sao?”

“Không có mơ, không có hoang tưởng, vốn không có khoa học gia.” Mạc Lượng nói.

Anh chiếu một đoạn phim lên, tôi thấy hình ảnh 3D, những hang cốc rạn nứt, núi lửa, bờ biển sừng sững hiện ra, vũ trụ màu bạc, thật mỹ lệ.

“Dự án của tôi là thăm dò địa chất hải dương, cũng lợi dụng năng lượng chuyển dời để làm cơ cở nghiên cứu, đây là một công việc, hệ thống nghiên cứu trường kỳ, tôi là một người sẽ dốc hết tâm huyết để làm, đến mọi người, sẽ trở thành sự thật.

Chúng ta không phải người khống chế biển cả.

Trung tâm nghiên cứu địa chất hải dương của tôi là: Poseidon.”

Mọi người lại vỗ tay một trận vì nhà khoa học nhiệt tình giỏi giang lại trẻ trung anh tuấn này, tôi cũng si mê nhìn anh, trong lòng tôi nói: được, hãy để cho anh nói sai vài lỗi chính tả hay làm khóa quần của anh bị kéo xuống, vậy sẽ không có nhiều người thích anh như thế này n

Hình như đột nhiên anh nói ra một vấn đề nào đó, tôi thất thần, không nghe đến, chỉ nghe thấy đủ giọng nói đang thảo luận xung quanh, tôi đang muốn hỏi cậu bạn Tây Tạng bên cạnh xem vừa rồi Mạc Lượng nói cái gì, thì lại nghe thấy anh nói: “Được rồi, xin mời bạn nữ mặc váy trắng ngồi cạnh cửa sổ trả lời.”

Mọi người đều nhìn tôi.

Tôi cắn nhẹ vào môi, nhìn sang bên cạnh rồi lại nhìn về phía trước.

Mạc Lượng nói: “Mời em trả lời, vấn đề vừa rồi của tôi.”

Tôi không nghe lầm đó chứ? Tôi nhìn anh, chỉ chỉ cái mũi của mình.

“Đúng, chính là em, An Phi.”

Anh nói rất rõ ràng.

San hô đỏ, không thể buông tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play