Tôi lấy tay kia ấn vào mắt Diệp Hải: “Anh nhìn rõ cho tôi, đừng có nằm mơ mẩn.”
Con ngươi của anh ta chuyển động, buông tay tôi ra, chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt không vui, khuôn mặt anh ta vốn đã nhỏ, cái bụng lại kêu đau vài ngày nên trông còn nhỏ đi mấy vòng, bộ dáng có vẻ đáng thương.
“Còn tưởng là bạn gái
Tôi hỏi: “Anh có thấy khá hơn chút nào không?”
“Ừm.” Anh ta gật gật đầu, “Tốt hơn nhiều. Thuốc em mua dùng rất tốt.”
“Hôm nay anh ăn cơm chưa?”
“Ăn chút cơm rồi, bác Trương nấu cho, ăn cùng với ô liu của em.” Anh ta nói, nhìn tôi, “Em ra biển à? Lặn xuống nước không?”
“Haizz,” tôi thở dài, “Hôm nay tình trạng không tốt, thành tích không tốt, làm cho không ít người chê cười.”
“Anh khát.”
Tôi nghe vậy đi rót cho Diệp Hải cốc nước ấm, đặt vào tay anh ta, tôi nhìn kỹ mặt anh ta, có thể là vì ngủ ngon, quầng mắt không còn thâm nữa, tôi nói: “Thần sắc của anh tốt hơn nhiều rồi.”
Anh ta gật gật đầu, cúi đầu uống nước, lúc sau, lại nâng mặt nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh như sao: “Hóa ra giống lời bạn gái đã nói.”
Lúc người ta đang mệt mỏi, suy yếu luôn nhớ tới người thân cận nhất của mình, ngắn ngủi vài câu mà anh ta đã nhắc tới cô ấy hai lần, trong lòng anh ta tất nhiên làong nhớ. Tôi thật cẩn thận hỏi: “Chính là người anh muốn tìm?”
“Ừ.” Anh ta dựa người ra sau.
“Không có chiến tranh loạn lạc, sao lại thất lạc nhau?”
“Là anh không tốt.”
Cái chuông nhỏ anh ta đặt bên giường vang lên một chút, tôi nhìn sang, mười một giờ, phản xạ có điều kiện, tôi ngáp một cái. Một lý do tốt để chấm dứt cuộc đối thoại với bệnh nhân đang bi thương, tôi nói: “Tôi muốn ngủ, chờ anh khỏe, chúng ta lại tán gẫu.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, giãn lông mày mỉm cười: “Anh đã để em phải dằn vặt như vậy, lần sau các em đi lặn nhớ cho anh đi cùng.”
“Anh không nói tôi còn muốn nói đó, hoạt động lần kế tiếp là hai tuần sau, anh sắp xếp chuyện khác nhé.”
Tôi đánh răng rửa mặt, nằm trên giường lại không thấy buồn ngủ. Lặn qua lộn lại đã lâu, trước mắt là thân ảnh ban ngày nhìn thấy trên biển, giống như đã từng quen biết.
Có phải là anh không? Có phải là Mạc Lượng không?
Anh đã trở lại, tại sao ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Anh còn nhớ tôi không?
Tôi nghĩ về mình trước đây, trước khi thi trung học phổ thông, anh đến nhà giúp tôi ôn tập, tôi xem phía trước san hô ngâm nga môn tiếng Anh, bởi vì mặt sau san hô có mảnh gương nhỏ, nên thôi có thể nhìn thấy sườn mặt của anh; anh có nhớ đã tặng tôi một hòn đá nhỏ không, đá bazan nhiều tầng, tôi giữ lại nhiều năm, nay nắm nó trong tay; khi ở Nhật Bản, trong mắt anh đều là cô giáo Yagyuu Ranko xinh đẹp, vậy trong lòng anh có ai?
Tôi cứ nghĩ mãi đến khi cảm thấy mắt mình ướt át, lật người, chôn mặt trong chăn.
Không bao lâu, bên tai truyền đến tiếng sấm rền, trời bắt đầu mưa.
Ngày hôm sau mưa vẫn chưa ngừng, chúng tôi hai trẻ một già, đều không thể ra khỏi nhà.
Diệp Hải đọc sách ở phòng khách nhỏ trên tầng hai, tôi ngồi trong phòng khách dưới tầng xem TV cùng bác Trương, mãi đến lúc bác ấy ngủ thiếp đi, mới phát hiện vẫn là kênh hí khúc.
Tôi lo sợ bất an một buổi sáng, rốt cuộc bật dậy, chạy đến chỗ để điện thoại dưới cầu thang, gọi tới số nhà chú Mạc vẫn nhớ trong lòng.
Mỗi tiếng chuông vang lên, trái tim tôi lại đập nhanh hơn vài nhịp.
Tôi thầm nhủ với mình, tôi chỉ ân cần hỏi thăm cô Mạc một chút thôi, tôi có thể nói, là mẹ tôi bảo tôi gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi cô ấy có cần mua gì ở Thái Lan không, tôi còn có thể hỏi vòng vo luẩn quẩn, có phải anh Mạc Lượng quen viện trưởng trường tôi không, có thể giúp tôi sửa môn học tự chọn một chút được không?
Có người nhận điện thoại, nói a lô, đó là giọng nam trẻ tuổi và chững chạc, đó là giọng của Mạc Lượng
Đúng là anh, anh đã trở lại.
Tôi há mồm không nói được gì, nhìn ra ngoài, mưa vẫn đánh vào cây hồng; tôi quay đầu lại, nhìn vào trong, bác Trương đang ngủ trên sofa, còn có tiếng gáy nhỏ; tôi nhìn về phía trước, Diệp Hải đang giở sách, vang lên tiếng soàn soạt.
Không ai nói đó là Mạc Lượng, Mạc Lượng tôi chờ nhiều năm, nay anh ấy đã trở về, tôi nên làm gì bây giờ, tôi nói chuyện với anh ấy thế nào bây giờ?
Tôi cúp điện thoại “ba” một tiếng.
“Ba” một tiếng, Diệp Hải đi vào phòng mình.
Tôi lải nhải điện thoại với Lâm Hoa Âm một buổi chiều, cô ấy nghe tôi nói xong, suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi một vấn đề: “Cậu đã từng yêu đương chưa?”
“Thầm mến cũng chỉ một lần như vậy.”
“Tự nhiên cũng không hôn à.”
“Không.”
“Ngay cả nghe anh ấy nói chuyện mà cậu cũng khẩn trương như vậy, sau này làm sao thu phục được? Thật không ngờ, bộ dạng cậu trông được như thế, bình thường lại tùy tiện, phô trương thanh thế, hóa ra chỉ là tiểu nha đầu lừa đảo.”
Tôi tự kiểm điểm con đường đi lầm trước đây, nghiên cứu nhiều chiến lược như vậy, thật ra kỹ thuật còn chưa vượt qua hạn mức nào, hàn huyên như thế nào, nói chuyện phiếm như thế nào, bây giờ với tôi mà nói đều thành vấn đề lớn.
Cô ấy trầm ngâm một lúc lâu sau: “Cậu chẳng nói sớm, em trai tớ hôm trước vừa trở về đại học Quân Y, nếu nó ở đây, cậu có thể diễn tập với nó.”
“Diễn tập cái gì?”
“Ít nhất là hôn.”
Cằm của tôi cũng phải rớt xuống: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì thế?”
“Là tớ suy nghĩ cho sức khỏe của cậu, cậu như vậy, ngày nào đó cậu thật sự muốn hôn nhau với anh Mạc gì đó, tim cậu không bật ra khỏi người mới là lạ đấy.”
Cô ấy nói tới đây trái tim tôi đã nhảy loạn, lời của cô ấy dường như rất hoang đường vô lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng có lý: ngay cả những loại chuyện này cũng không biết gì, chẳng phải là gấu mù sao?”
“Vậy cậu bảo phải làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.
“Không giúp được cậu, cậu tự cầu phúc đi.” Lâm Hoa Âm nói, “Thời gian gấp quá, không thể giới thiệu anh bạn nào khác cho cậu làm quen, tớ cũng không thể đem Lý Gia Luân cho cậu mượn dùng được.”
“Cậu và anh ấy đã thân hơn rồi à?”
“Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ đói rồi. Cậu cứ nhắc đến anh Mạc của cậu là lại nói nhiều.”
Tôi còn muốn thỉnh giáo chút nữa, nhưng Lâm Hoa Âm ở bên kia đã cúp điện thoại.
Vào thời điểm mấu chốt không hỗ trợ, thế này mà gọi là bạn bè
Cũng may có Internet, Internet là thứ rất tốt, trên đó mấy thứ linh tinh gì đều có cả, tôi tìm một ít ngôn tình tiểu thuyết hiện đại đô thị để đọc, phát hiện họ lên giường quá sớm, còn chưa hàn huyên đến đâu, mà đã trực tiếp “cầm cái cứng cứng của hắn”; trong phần lớn truyện xuyên không, nhân vật nữ háo sắc dùng phương pháp hiện đại để thu phục đại ca cổ đại, dùng bom nguyên tử săn thú, có tính hủy diệt cứ như thời hiện đại; rốt cuộc cũng thấy truyện từ từ nói chuyện yêu đương —— hai chàng trai với nhau.
Ngay cả cơm chiều tôi cũng chưa ăn, nhốt mình trong phòng, cả buổi nghiên cứu mấy thứ này, có trời biết, tôi là một sinh viên ngành khoa học đó.
Di động vang lên, tôi thấy là Lâm Hoa Âm gọi tới.
Tôi còn chưa nói gì, chợt nghe thấy cô ấy nói như tiếng sấm: “Cậu bây giờ đang thuê cùng chỗ với Diệp Hải, Hải, Hải, ai, ai, i…?!”
“… Tư lệnh, tiểu nhân đã quên báo cáo với ngài.”
“Lý Gia Luân nói với tớ.”
Sự kinh ngạc của cô ấy dường như nhắc nhở tôi cái gì đó: “Ý cậu là…?”
“Cậu không luyện với anh ấy, cậu còn luyện với ai hả? Cậu như vậy không phải bỏ… bỏ phí của trời à!
“Nhưng mà, tớ làm vậy, có phải không có đạo đức không…”
“Điều này sao có thể là không biết xấu hổ?”
Tôi chưa nói “không biết xấu hổ” mà.
Hoa Âm cúi đầu nói, cứ như thi triển ma pháp trong lòng tôi: “Nhớ kỹ, người không phong lưu thì uổng phí tuổi xuân. Cậu cứ làm mẫu với anh ấy.”
Đúng vậy, anh chàng thuê cùng nhà với tôi kia, nhờ sự khai ân của tôi mới được vào tổ lặn như mong muốn, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi xuống màn đêm yên ắng, tôi nheo mắt, cắn răng một cái: hạ vũ thiên đả hài tử —— nhàn trứ dã thị nhàn trứ. *
(*Nghĩa đen “Trời mưa xuống đánh hài tử (trẻ con), nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi” vốn được dùng ở phương Bắc Trung Quốc, nhưng nguồn gốc chính là ở phương Nam. Người Hồ Bắc đọc “hài tử” thành “tiểu hài” (hài ở đây là giày), nên câu trên vốn là “Trời mưa đánh giày, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi”, “đánh giày” là làm giày cỏ. Chỉ người nông dân lao động cần cù chất phác, làm việc cả khi trời mưa. Người phương Bắc nghe đúng nhưng hiểu sai, coi những lời này là lời biện hộ cho bạo lực gia đình, làm người ta bật cười. Dạy dỗ trẻ em phải có lý do chính đáng, không phải trời mưa là đánh chúng. Tiểu Dương lược dịch.)
Từ từ đẩy cửa phòng, phát hiện Diệp Hải đang uống nước đọc sách ở phòng khách nhỏ tầng hai, đèn bàn màu vàng mơ hồ, anh ta ngẩng đầu lên, thấy
Tôi nói cái gì đây?
Trong “Lộc đỉnh ký” Lâm Thanh Hà trúng kịch độc xuân dược, nhìn thấy Châu Tinh Trì thô tục như heo đột nhiên biến thành thiếu niên đẹp trai, cô ấy nói, mang theo thâm tình: “Giả Bảo Ngọc ——”
Tôi còn chưa mở lời, Diệp Hải đã nói: “An Phi, mỗi lần thấy em, anh đều cảm thấy giống mèo.”
Mắt mèo, long lanh linh động, đôi lúc lại mơ hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT