“Em dùng thử chưa?” Lần đầu tiên Tùy Dịch thấy cái người họ Tiêu này nói được một câu bình thường.

“… Chưa. Tôi không biết dùng.”

“… Em không biết đọc hướng dẫn sao!?” Cái gì? Cái mặt lúc nào cũng tươi cười này đang dùng dấu chấm than sao?

“… Tôi đọc không hiểu! Toàn là tiếng Anh cả, tôi dốt tiếng Anh lắm…” Tuy Tùy Dịch nói rất hào hùng, nhưng thực ra trong lòng cậu rất lúng túng – mấy năm đại học rốt cục đã trôi đi đâu vậy! Thôi được rồi, là cậu suốt ngày loanh quanh ở căng tin được chưa…

“…” Hà Tiêu cứng họng. Im lặng một lúc, anh lại mỉm cười đầy trong sáng: “Em không dùng cũng không sao, nhưng nếu để hết hạn… thì đúng là lãng phí.” Trên mặt Hà Tiêu lộ ra biểu tình tiếc hận vô bờ, người không biết chuyện còn tưởng anh ta vừa mất mấy tỷ nữa đấy.

“Hả? Còn có thời hạn sử dụng nữa?” Tùy Dịch chưa từng nghe đến chuyện này, vẻ mặt nghi ngờ.

“Ừ, đương nhiên là có chứ, anh lừa em làm gì? Lừa em thì anh được lợi chắc? Không phải anh đã nói đó là đồ dùng thử sao?”

“…” Tùy Dịch cắn cắn môi dưới tự hỏi, Đúng vậy, không dùng thì phí thật… Dù nó là hàng dùng thử, nhưng cậu vẫn mất chi phí cơ hội á!

Hà Tiêu biết mình đã gần thành công lắm rồi, nhưng tại sao anh lại có cảm giác tội lỗi thế này? Thôi nào, thời nay mà thành thật thì sao làm được chuyện lớn chứ… Nghĩ vậy, Hà Tiêu sâu sắc giác ngộ, có lẽ hôm nay anh phải giả làm người xấu rồi!



Lần đầu Hà Tiêu gặp Tùy Dịch là ở đại học X. Ngày đó anh tới để gặp bạn học cũ, trùng hợp thấy Tùy Dịch đang mắng chửi một cô gái – tiếng mắng rất to, hơn nữa giọng điệu còn chanh chua như bà cô bán cá bán tôm ngoài chợ – Cô làm người như thế mà được à? Cô nghĩ đám người hầu kia sẽ cung phụng cô mãi chắc? Cô đang thời mãn kinh? Hay là thời phản nghịch bây giờ mới đến?

Phản ứng đầu tiên của Hà Tiêu là – người nãy cũng quá không ga lăng rồi. Người ta dù sao cũng là con gái, ầy da, lớp trẻ thời nay đúng là… Anh đang định tới can ngăn thì thấy cô gái kia nhăn mặt đẩy ngã Tùy Dịch, Tùy Dịch cũng không thèm để ý đến cô nữa, đứng dậy đi luôn. Hà Tiêu cảm thấy người này thật kỳ lạ, cãi nhau với bạn gái không phải là phải đuổi theo xin lỗi người ta à, sao lại kiêu ngạo rời đi vậy?

Đến ktx bạn học cũ, kể lại chuyện này, người kia mới thản nhiên nói với Hà Tiêu: “…Gì cơ? Nam mắng nữ á? A, là Tùy Dịch năm 3 phải không? Cậu ta nổi tiếng phết đấy. Cô gái kia là Vương Tĩnh, hồi trước cô ta dội thẳng súp vào người cô đầu bếp ở căn tin, là cậu ta nắm tay Vương Tĩnh bắt cô ta phải xin lỗi. Công nhận là lá gan Tùy Dịch lớn thật, không biết Vương Tĩnh là hoa khôi của khoa sao? Làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị đám con trai hội đồng cho một trận…”

“Hả? Cô ở căng tin là người quen của cậu ta à?”

“Làm gì có, cậu ta chỉ lắm chuyện bao đồng thôi. Cũng thật là, từ năm nhất đến giờ cậu ta cứ khăng khăng đi theo Lôi Phong* thế đấy…”

*: Lôi Phong là hình mẫu anh hùng chuyên làm việc tốt của bọn Trung Quốc.

Chi tiết xem ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%B4i_Phong

Hà Tiêu nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của bạn mình, rồi lại nhớ đến cậu trai phùng mang trợn mắt mắng chửi người kia – cảm thấy người này đúng là thú vị. Lôi Phong? Cũng có lý lắm, nhìn cậu ta đúng là có khí chất muốn xông thẳng vào lấp lỗ châu mai thật.

Số lần Hà Tiêu tới thăm bạn học cũ càng ngày càng tăng lên – mỹ danh thì là vậy, nhưng thực tế là đến ngắm cậu trai Lôi Phong kia, nhìn cậu ta khi bị sinh viên năm nhất trêu đùa, sẽ dựng thẳng người lên quơ quơ nắm đấm trước mặt người ta, hét ông đây là năm 3 rồi đấy, xàm nữa cẩn thẩn ông đập chết mày!

Hà Tiêu đến ký túc xá đại học X nhiều đến nỗi bác bảo vệ cũng nhớ mặt anh. Mỗi lần thấy anh, bác đều híp mắt cười – lại đến thăm bạn hả, hai đứa cháu tình cảm tốt thật á~

Bạn học cũ thấy thế cũng phát hoảng, hai tay ôm ngực: “FML, Hà Tiêu mày đừng có yêu tao nha! Lửa gần rơm* à? Người anh em này, tao đã có bạn gái rồi, mày trăm triệu lần không nên có khẩu vị nặng thế nhé…”

*: lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Hà Tiêu híp mắt cười dài – tao đúng là lửa gần rơm thật, nhưng không phải với mày! Để bạn cũ không hiểu lầm, Hà Tiêu chỉ tay lên trời thề thốt – tao tuyệt đối không thích nam, chỉ là quan – sát mà thôi. Lời vừa dứt, bạn học suy nghĩ một chút, rồi lao vào điên cuồng cấu xé Hà Tiêu. Quan sát à, này thì quan sát!

Cũng không biết não Tùy Dịch có thiếu dây thần kinh nào không, mà cậu tuyệt đối không hề nhận ra Hà Tiêu đang theo dõi cậu. Dù có, thì cậu cũng chỉ nói với bạn cùng lớp thế này: “Ầy da, mày nói xem có phải tao lại bị theo dõi không?… Không thể nào, hôm trước vừa đánh 1 trận rồi mà? Chẳng lẽ lần này Vương Tĩnh phái sát thủ tới? Tao có nên báo cảnh sát trước không?”

Hà Tiêu bị Tùy Dịch chặn họng không nói được câu nào, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cả ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play