14| Về nghỉ phép hàng năm.

Nhìn Tùy Dịch nhảy nhót về nhà, Hà Tiêu đã nghĩ chắc hôm nay cậu nhóc trúng xổ số rồi, vui mừng hỏi: “Sao rồi?”

“Đến nghỉ phép hàng năm rồi ~~ Muahaha~~” Tùy Dịch nhe răng cười, 32 cái răng khoe ra không thiếu cái nào.

Hà Tiêu: “Vui đến thế?”

Tùy Dịch: “Anh chẳng hiểu lạc thú gì cả. Làm quần quật cả năm mới được mấy ngày nghỉ xả hơi, sung sướng làm sao~~”

Hà Tiêu: “…”

Tùy Dịch: “Sao anh không nói gì? Vẻ mặt xấu hổ đó là sao?”

Hà Tiêu: “… Có phải em thường oán giận anh không?”

Tùy Dịch: “..Là sao?”

Hà Tiêu: “Làm quần quật cả năm không cho em nghỉ ngày nào?”

Tùy Dịch: “…”

Hà Tiêu: “…”

Tùy Dịch: “… À…chẳng phải là vẫn có nghỉ ngơi giữa các hiệp sao?”

Hà Tiêu: “Phụt.”

Tùy Dịch: “Cười gì?”

Hà Tiêu: “Đâu có.”

Tùy Dịch: “…”

15| Về học bơi.

Nhân mấy ngày nghỉ, Tùy Dịch lôi kéo Hà Tiêu dạy mình bơi. Hà Tiêu rất nhanh chóng đồng ý, vừa dạy vừa ăn đậu hũ, tội gì mà không làm? Và thực tế sự học bơi này biến thành – sàm sỡ là chính, thừa thời gian thì dạy.

Tùy Dịch đích thị là một con vịt cạn, vừa chạm vào nước là hô đòi áo phao, đến nỗi rất nhiều lần Hà Tiêu phải vớt cậu lên bờ.

Nhưng cậu lại cứng đầu muốn chết, nhất định phải lao đến chỗ nước sâu mới chịu, nói là lớn rồi tập ở chỗ nước cạn sẽ bị người ta cười. Đến nơi rồi, cậu lại nắm tay Hà Tiêu không chịu buông, miệng thì cậy mạnh: “Hà Tiêu anh đừng kéo em, em phải đi tập, ôi chao ôi chao ~~ Đừng có buông!! .. Ọc ọc ọc…”

“Phắc, khó uống muốn chết.” Tùy Dịch cau mày phun nước ra, ho khan vài tiếng.

“Làm sao ngon bằng của anh được.” Hà Tiêu kéo Tùy Dịch, tránh khỏi kiếp bị ngã lần nữa.

“Anh bán đồ uống hồi nào?”

“Sinh ra đã có.”

“…” Tùy Dịch đần mặt cả buổi vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Hà Tiêu cười giải thích: “Tối qua em vừa uống đấy thôi, vừa khóc vừa nói còn muốn…”

“… Tôi giết anh!!!” Tùy Dịch đạp Hà Tiêu một phát, tay anh liền trượt ra.

“Ọc ọc ọc ọc.. Cứu… ọc ọc ọc…”

Đợi Tùy Dịch uống vài ngụm nước, Hà Tiêu mới chịu lôi cậu lên. Tùy Dịch trừng mắt: “Anh đừng có mưu đồ ám sát tôi, muốn đi ăn phở đúng không?” Lời vừa nói, một đám phụ nữ trong bể nhìn sang bên này.

“Không có.”

“Ai tin anh!”

“Anh muốn đợi đến khi em cần hô hấp nhân tạo.” Miệng nói vậy, tay Hà Tiêu bắt đầu không an phận sờ soạng Tùy Dịch.

“…” Tùy Dịch im lặng cam chịu, trong lòng đã sớm đem người trước mặt chém chết. Nếu không vì sợ chết đuối, tôi đã thiến anh ngay và luôn!

16| Về cơm tối.

Tùy Dịch hỏi Hà Tiêu, vì sao anh lại thích em?

Hà Tiêu cười nói, vì em yêu anh.

Tùy Dịch hỏi, nếu em không thích anh nữa thì sao?

Hà Tiêu đáp, có phải hôm nay em lại muốn ăn tôm bóc vỏ* không?

Tùy Dịch không nói gì.

*: ý chỉ JJ của Hà tiểu công sao?

17| Về thẳng thắn.

Tùy Dịch lên cơn hỏi Hà Tiêu: “Hà Tiêu, em có hay thẳng thắn với anh không?”

Hà Tiêu cười cười: “Có.”

Tùy Dịch gãi đầu suy nghĩ: “Sao em không nhớ?”

Hà Tiêu giả bộ buồn rầu: “Nếu tính cả lần người nào đó khóc lóc hô to [Hà Tiêu anh đừng nhanh vậy, thoải mái muốn chết, em chết mất] các kiểu thì đúng là thẳng thắn không ít lần đâu..”

Tùy Dịch: “…” Ông trời ơi, nếu ông cho tôi một cái gậy, tôi nhất định sẽ bổ não tên này ra và rửa sạch những suy nghĩ *** tà trong đó!

18| Về mất ngủ.

Không biết có phải vì dạo này quá thoải mái hay không, mà gần đây cứ đến nửa đêm là Tùy Dịch phải cởi hết mới ngủ được, nhưng không muốn làm gì cả,

“Hà Tiêu, em thích anh, anh có biết không?”

Tùy Dịch nói với người đang ngủ bên kia, nói xong thì cười rộ lên: “Em nói rồi nhé, anh nghe thấy hay không không phải chuyện của em.”

Người kia hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên.

Người yêu thì không cần nhiều, một người là đủ. Con người có nhiều thứ phải bảo vệ lắm, bỗng nhiên có một người để mình bảo vệ , âu cũng là một loại hạnh phúc, phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play