Phấn Mặc sau khi vào rừng vẫn kiên trì làm một bạn nhỏ tốt cố gắng đánh quái thăng cấp. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, chạy không được thì quăng độc.

Cậu đem đống cá bị độc chết chế thành những món cực ngon, đói thì có thể ăn, khi gặp nguy hiểm thì có thể dùng làm ám khí. Tuy lực sát thương không lớn nhưng vẫn có sức hấp dẫn đối với quái. Rất nhiều khi quái đã bỏ mặc cậu mà xông về mấy chú cá thơm ngào ngạt.

Phấn Mặc không biết mình đang ở đâu, bốn bề đều là cây cối cao lớn che cả mặt trời, không thể phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

Lúc này, Phấn Mặc vừa đánh được một con sói hoang hung ác, cậu ngồi xuống dưới một gốc đại thụ vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ xem khi nào mới hết khổ!

Nhìn lại bé Sâu Xanh đang bám trên áo, bé sâu đã trưởng thành rồi, mọc ra hai cái cánh bé tí xíu, mà thân hình thì quá béo nên nhìn hơi bị mất cân đối. Sâu ta đã có thể đưa thư, tiếc là chỉ có thể vận chuyển được những bức thư có hai chữ.

Phấn Mặc thử rất nhiều lần, chỉ cần thư viết quá hai chữ thì bé sâu đã bay không nổi, chỉ có thể nằm bẹp dưới đất mà không ngừng vỗ hai cái cánh bé xíu một cách đáng thương, mở đôi mắt to lấp lánh nhìn Phấn Mặc, quả thật chính là phế vật hạng nhất trong số thú cưng đưa thư.

Cũng may là sâu nhỏ còn biết nhả tơ, sợi tơ màu trắng, ánh mặt trời chiếu qua thì phát ra ánh sáng màu lam. Hơn nữa đặc tính rất tốt, dao cắt không đứt, lửa đốt không cháy, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, chỉ có điều số lượng quá ít!

Hồng Liên vẫn y như cũ, là một con rắn nhỏ chỉ biết ăn.

Phấn Mặc âu sầu bứt một túm cỏ, bỗng nhiên hai mắt cậu sáng lên vì cậu nhìn thấy một con thỏ nhỏ màu xám, lông xù lên như cục bông cực đáng yêu.

Vì thế liền đuổi theo, từ nhỏ Phấn Mặc luôn không có sức chống cự với những sinh vật nhỏ lông xù đáng yêu, cậu thích ôm chúng vào lòng mà hung hăng chà đạp. Hai con thú cưng của cậu tuyệt không đáng yêu, vừa lạnh vừa trơn, chẳng có cảm giác muốn sờ tí nào.

Thỏ con vẫn đáng yêu hơn, con thỏ nhỏ không ngừng nhảy qua trái, nhảy qua phải, băng băng chạy trốn. Phấn Mặc vẫn kiên trì theo sát phía sau nhưng không bắt được, rồi không biết con thỏ chạy đi đâu mà không thấy nữa……

Phấn Mặc tìm quanh quất nhưng không hề thấy bóng dáng của chú thỏ con đâu. Lúc này Phấn Mặc phát hiện ra vô tình cậu đã ra khỏi rừng, trước mắt là một cánh đồng rộng mênh mông, bát ngát.

Hơn nữa ở đây phần lớn là thảo dược khiến cho Phấn Mặc mừng rỡ mà càn quét, thuận tiện luyện chế thuốc, duy nhất chỉ có bóng dáng của Táng Hồn Cốc là không thấy đâu. Phấn Mặc lang thang bao nhiêu ngày trời, ngay cả một cái hang hốc nhỏ cậu cũng không tìm thấy.

Hôm nay, Phấn Mặc nằm trong bụi cỏ lười biếng, bất chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện, còn có tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu leng keng.

Phấn Mặc lên tinh thần, cẩn thận đi qua, vẹt bụi cỏ ra nhìn thì thấy trước mặt có một đám đánh nhau, rất đông người đang vây đánh một người, đao quang kiếm ảnh không ngừng lóe lên, máu thịt bay tứ tung khiến cho Phấn Mặc cũng phải sợ hãi.

Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó là từng thi thể mang đậm nét không cam lòng ngã xuống. Trong chớp mặt, đám người bao vây kia chỉ còn lại có năm, người áo đen đứng ở giữa hình như thể lực đã cạn, động tác trở nên nặng nề.

Năm người kia vẫn bao vây người áo đen nọ, trong số năm người đó có một cô gái, được giang hồ xưng là “Xích Luyện tiên tử”, mặc một bộ đồ đỏ rực bó sát người. Chỉ cần cô ta nhoẻn miệng cười thì liền đoạt mất hồn người khác. Người con gái khiến cho bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải quỳ gối đang giơ một ngón tay ngọc ra chỉ vào con mồi bị vây chính giữa. “Huyết Sát, tôi khuyên anh hãy giao Kiến thành lệnh ra đây, chúng tôi đông người như vậy, anh nghĩ mình có thể thoát được sao?”

Huyết sát, nghe đến cái tên này thì hai mắt Phấn Mặc sáng lên. Gã này không phải chính là kẻ đã đem cậu bán vào Lưu Luyến Các sao? Đánh đi, đánh đi, dù mấy người kia có chết cũng không sao, khi đó mình sẽ nhảy ra, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau!

Huyết Sát lúc này đã mệt gần chết, dù là ai thì bị đuổi giết ba ngày ba đêm cũng không thể chịu nổi. Mà điên nhất là hắn không thể logout, thuốc hồi máu đã cạn sạch. Hừ, Huyết Sát, tên phản đồ, mày cứ cầu nguyện đi, trong tương lai mày sẽ còn thảm hại hơn tao. [Tên của người anh Sát mắng là 杀 chỉ có nghĩa là giếtcòn tên Huyết Sát của anh là血煞 , chữ Sát đây có thể hiểu là hung ác và cũng có nghĩa là giết]

Lại nhìn mấy người trước mặt, tâm trạng càng thêm không tốt, chẳng khác gì thấy sâu bọ, “Mấy người muốn thì cứ đến mà lấy!”

Những người kia thấy không thể đàm phán bèn liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại xông lên đánh thêm một lúc nữa. Năm người lúc này chỉ còn lại ba người, một người mặc áo trắng với thanh kiếm lưỡi dài như rắn, một người lùn cầm rìu và đương nhiên người cuối cũng là mỹ nhân như rắn rết.

Ba kẻ kia càng thêm cẩn thận, họ biết là phải sống mới có thể đoạt được Kiến thành lệnh. Động tác của Huyết Sát đã chậm, miệng vết thương trên người càng lúc càng nhiều. Ba người kia cũng dần dần thể hiện ra mâu thuẫn nội bộ, muốn hai người kia hy sinh để mình đoạt được Kiến thành lệnh.

Huyết Sát lúc này bị ba người bao vây, cố gắng nghĩ cách thoát thân nhưng vết thương quá nặng, động tác càng lúc càng chậm, chỉ có thể dùng kiếm mới trụ được thân thể, hung hăng nhìn ba kẻ kia rồi không cam lòng té xỉu.

Ba kẻ kia thấy Huyết Sát đã ngã xuống liền vui vẻ, bỗng nhiên mỹ nhân kia liền ra tay, “Đi chết đi!” Hai ám khí phóng ra, trúng thẳng mục tiêu!”

“Con, con đàn bà độc ác, tao liều mạng với mày!” Hai kẻ kia thấy cô gái đó muốn ăn mảnh một mình, lập tức không tiếc mạng mà tấn công cô ta. Chỉ tiếc bản thân họ tốc độ quá chậm không kịp ám toán kẻ khác.

Hai người chưa chạm được vào một sợi tóc của cô gái kia thì miệng đã sùi bọt mép, tứ chi run rẩy, ngã xuống chết.

Phấn Mặc cảm thấy ghê tởm, cố nhịn không nôn ra, nhất định phải nhịn xuống, nhịn xuống. Nếu để cho ả phù thủy kia phát hiện thì tiêu đời, chết kiểu này quá đáng sợ!

Cô gái đó mở đôi môi đỏ như hoa anh đào, nhìn hai thi thể mới được mình thêm vào, khinh bỉ phun ra hai chữ, “Phế thải!”

Cô ta cẩn thận đến gần Huyết Sát, vì an toàn, cô ả phóng một cái phi tiêu không có độc qua thì nghe thấy một tiếng rên nhẹ. Tốt lắm, chỉ cần không chết là được, nếu như lát nữa không tìm thấy Kiến thành lệnh thì còn có thể tra tấn bức cung. Ây, đây là chuyện mà ả thích nhất!

Ả yên tâm tiến lên, định lật người Huyết Sát lại để lục soát. Vì Kiến thành lệnh là thứ không thể bỏ vào túi trữ đồ mà chỉ có thể đeo trên người, bằng không thì Huyết Sát đâu đến nỗi bị hành cho thê thảm như vậy sau khi lấy được Kiến thành lệnh!

Bỗng nhiên động tác của ả ta khựng lại, cúi đầu nhìn thì thấy trên bụng đã cắm một thanh kiếm, kiếm đã cắm rất sâu vào trong thân thể. Lúc này, ả mới nhận ra mình đã bị ám toán, “ Huyết Sát……anh…..” Ả vốn định nói không phải hắn đã ngất rồi sao, nhưng tiếc là chưa kịp nói thì ả đã chết không nhắm mắt.

Huyết Sát rút phi tiêu trên người vứt đi, sau đó dùng kiếm chống đỡ thân thể đi được vài bước thì không trụ được nữa. Trước mắt tối sầm, rầm một tiếng ngã vật xuống đất.

Phấn Mặc thấy trong tầm mắt không còn ai nữa mới run rẩy chui ra khỏi bụi cỏ, nhìn chiến trường kịch liệt vừa rồi, còn có mấy thi thể chưa được hệ thống làm mất đi, nằm rơi rụng trên đất khiến cậu không thể nhịn nổi mà ngồi bệt xuống đất nôn thốc nôn tháo.

Thật kinh khủng, đánh quái không hề có cảnh tượng đẫm máu như thế này. Trò chơi “Phong Vân Thiên Hạ” chỉ muốn người chơi đánh quái mà không giết người cho nên đánh quái chỉ phun ra tí máu, còn giết người thì khác hẳn, cảnh tượng sẽ rất kinh khủng, cho nên thường thì rất ít ai dám giết người.

Khi Phấn Mặc ói xong thì thi thể đã biến mất hết, chỉ còn lại vài trang bị sáng lấp lánh dưới đất. Phấn Mặc vội vội vàng vàng như ăn trộm mà hốt sạch, nhìn thấy người mặc áo đen đang nằm cách đó không xa thì càng thêm vui vẻ. Hừ, xem hắn sau này còn dám làm chuyện xấu nữa không?

Phấn Mặc chạy qua đi vòng vòng quanh người áo đen, dùng chân đá đá không thấy hắn có phản ứng mà chỉ có vài tiếng rên, không tỉnh lại.

Nhờ tên khốn này ban tặng mà lúc trước cậu phải ở Lưu Luyến Các gặm quá trời bánh bao khô và dưa muối, món nợ này phải tính cho rõ ràng.

Phấn Mặc lật người áo đen lại, quần áo của hắn đã rách nát gần hết, khó coi nhất là trên mặt còn mang theo một cái khăn đen. Cậu nhất định phải xem thử gương mặt của hắn, một kẻ xấu xa như vậy thì nhất định mặt mũi cũng chẳng đẹp đẽ gì, vì thế cậu xuống tay.

…… Phấn Mặc ngây người, tại sao người này lại đẹp đến thế, hắn muốn để cho những người đàn ông khác như mình sống sao nổi đây?

Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, gương mặt hoàn mỹ, mỗi một chi tiết nhỏ đều khiến cho người khác phải ghen tỵ. Phấn Mặc không xuống tay được, đành phải nhéo mấy cái lên bắp tay của Huyết Sát mới hết giận, bắt đầu công tác trị bệnh cứu người.

Trước cho hắn ăn một viên hồi máu, ừm, là nhét vào trong miệng, sau đó cởi quần áo của hắn ra. Trong ngực hắn rơi ra một cái lệnh bài màu đen nạm chữ vàng: Kiến thành lệnh. Đồ tốt nè, nhất định có thể bán được không ít tiền, tiếc là không bỏ vào vòng cổ trữ đồ được mà chỉ có thể để ở ngoài.

Cởi sạch quần áo của Huyết Sát, một khuôn ngực cường tráng lộ ra, thân hình hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng tắp khiến cho Phấn Mặc nước miếng chảy ròng ròng. Một người đàn ông chân chính phải trông như thế này, đương nhiên không có những vết thương trên người thì càng hoàn mỹ hơn.

Chùi nước miếng, xử lý miệng vết thương, bôi lên thuốc mỡ trị thương đích thân đặc chế. Thật ra trong trò chơi, bị thương dù không xử lý thì vài tiếng đồng hồ sau vết thương cũng mất, nhưng nếu có thuốc thì vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn. Đây chính là kinh nghiệm quý giá mà Phấn Mặc đúc kết từ chính thân thể của mình.

Bôi thuốc xong, Phấn Mặc quấn Huyết Sát lại như xác ướp. Huyết Sát vẫn chưa tỉnh, tranh thủ lúc này cậu mang Huyết Sát rời khỏi đây. Ở đây rất nguy hiểm, nếu như đám người kia quay lại thì càng thêm phiền toái. Người này không thể chết, có chết thì cũng phải do cậu ra tay.

Mất sức chín trâu hai hổ mới đỡ Huyết Sát đứng lên, cậu định cõng hắn nhưng mà Huyết Sát cao quá, lại nặng nữa. Phấn Mặc thử vài lần nhưng không thành công, ngược lại còn khiến cho người ta té ngã làm miệng vết thương lại nứt ra, mảnh băng gạc bị máu tươi nhuộm đỏ.

Không còn cách nào khác, Phấn Mặc đành phải vất vả làm một cái cáng rồi bỏ Huyết Sát lên mà kéo đi, nặng muốn chết! Đương nhiên ngoại trừ vài lần không cẩn thận hại người ta văng ra khỏi cáng bị thêm vài vết thương ra thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play