Ép buộc nửa ngày trời, Phấn Mặc mới nhớ tới phải xem thử thuộc tính của Sâu Xanh, vì tâm trạng từ khi nhặt được Sâu Xanh quá kích động nên nhất thời không nhớ ra.
Mở bảng thuộc tính ra, quả nhiên thấy được thông tin của thú cưng nhà cậu:
Tên: Sâu Xanh
Giới tính: Đực
Trạng thái: Còn nhỏ
Chủng tộc: Băng tằm độc vương
Sức mạnh: 6
Thể chất: 6
Nhanh nhẹn: 6
Mị lực:? ( Không thể thêm)
Ngộ tính:? ( Không thể thêm)
May mắn:? ( Không thể thêm)
Độ no: 100%
Độ thân mật: 60%
Kỹ năng: Chưa có
Chỉ cần không phải là sâu xanh thì tốt rồi, Phấn Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng như sau cơn mưa trời lại sáng. Bất quá nhìn dáng vẻ của Sâu Xanh thì lại ủ rũ, tuy nó không phải là sâu xanh thật nhưng mà bề ngoài giống y hệt!
Dù sao, nếu như nó là tằm thì chắc là thích ăn lá dâu. Nhưng mà Phấn Mặc lục tung ngoài thành ra mà không hề tìm thấy được một cây dâu nào. Nhìn thấy độ no của Sâu Xanh liên tục giảm xuống, Phấn Mặc rất sốt ruột, quả nhiên là mới sinh nên rất mau đói! Phải nhanh chóng tìm đồ ăn cho nó!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Phấn Mặc đành phải chạy về chỗ ông cụ râu bạc giao nhiệm vụ, “Ông ơi, ông có biết tìm cây dâu ở đâu không?”
Ông lão vuốt râu cao thâm đáp, “Ôi nói đến cây dâu, chỉ có mỗi Táng Hồn Cốc mới có thôi, ngoài ra không có chỗ nào có được!”
“Táng Hồn Cốc ở đâu ạ?” Mặc kệ là ở đâu, cho dù phải đi đến chân trời góc bể cũng phải đi tìm, tuyệt đối không thể để Sâu Xanh chết đói được!
“Táng Hồn Cốc ở chân trời góc bể, chỉ cần có duyên, ắt sẽ tìm được.” Ông cụ râu bạc nói xong còn ngâm nga câu thơ, “Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giao sinh tử tương hứa?” [Hỏi thế gian tình là gì mà khiến đôi lứa hẹn thề sống chết?]
Bây giờ không phải là lúc biểu đạt tình cảm. Phấn Mặc gấp đến độ vò đầu, “Tại sao ở những nơi khác lại không có?” Nếu biết nguyên nhân có lẽ sẽ tìm được Táng Hồn Cốc.
“Chuyện này kể ra thì khá là dài. Nhớ năm đó khi Thái thượng hoàng còn trẻ, ở Giang Nam gặp gỡ một thôn nữ hái dâu ôn nhu xinh đẹp, hai người nảy sinh tình cảm. Khi hồi cung, Thái thượng hoàng mang theo thôn nữ đó về cung, hết sức sủng ái. Nhưng hoàng cung là nơi chốn ăn thịt người, mà nàng lại không quyền không thế, vì vậy mà chịu đủ khi dễ. Cho đến một lần Thái thượng hoàng đi tham gia tế điển, thôn nữ nọ bị các nương nương trong cung và các đại thần lấy lý do họa loạn triều cương, yêu nghiệt mị chủ mà ban cho ba thước bạch lăng.
Khi Thái thượng hoàng hồi cung, nhìn thấy thi thể lạnh như băng của ái nhân, vô cùng thương tâm, muốn đi theo nàng nhưng bị chúng thần ngăn cản. Thế là ngài mang ái nhân đến Táng Hồn Cốc mai táng.
Táng Hồn Cốc là nơi an táng tất thảy mọi sinh linh, có thể cho người được mai táng ở đây một giấc ngủ ngon, kiếp sau sẽ có được hạnh phúc.
Bất quá Táng Hồn Cốc chỉ có duy nhất Thái thượng hoàng mới biết vị trí chính xác. Ngài trồng rất nhiều cây dâu ở trong cốc, thậm chí còn cho chặt hết mọi cây dâu trong thiên hạ. Mười lăm năm trước, Thái thượng hoàng truyền ngôi lại cho Hoàng thượng, sau đó một thân một mình đến Táng Hồn Cốc để ở bên cạnh ái nhân. Cho đến tận bây giờ, không có ai hay biết vị trí của Táng Hồn Cốc. Nhưng, tin chắc là người có duyên sẽ tìm được.”
Phấn Mặc nghĩ thầm đợi mình lao lực thiên tân vạn khổ tìm được thì Sâu Xanh đã sớm chết đói, nhưng cậu vẫn chưa bỏ cuộc. “Thật sự không có bất kỳ cây dâu nào ở bên ngoài sao? Ngay cả một cây nhỏ cũng không có ạ?”
Ông cụ vuốt râu. “Nhớ ngày đó người bạn già của ta cũng là một thôn nữ hái dâu. Sau khi cây dâu bị chặt, bà ấy rất đau lòng bèn dùng bí pháp tổ truyền lưu giữ ít lá dâu làm kỷ niệm. Ta có thể cho cậu chỗ lá đó nhưng sau này cậu nhất định phải trả lại cho ta một rổ dâu.”
“Cám ơn ông ạ, khi nào cháu tìm được cây dâu nhất định sẽ hái nhiều quả cho ông.”
“Để ta đi lấy cho cậu.” Khi ông trở về thì trong tay là một cái sọt lớn, bên trong đầy lá dâu tươi rất ngon miệng.
Còn có một cái cần câu, ông cụ cũng đưa cho Phấn Mặc, “Lần trước cậu đưa cá cho ta, ta vốn định làm cá khô để dành khi nào ra ngoài ăn dần, không ngờ lại bị chuột trộm mất, bất quá lũ chuột đó đã bi độc chết hết. Để cám ơn cậu, cần câu này tặng cho cậu.”
Phấn Mặc nhận cần câu xong liền cám ơn và rời đi. Cậu đưa một miếng lá đến bên miệng Sâu Xanh, nhưng Sâu Xanh chỉ le lưỡi liếm liếm rồi không thèm liếc mắt đến lá dâu một cái, có lẽ là không đói mấy!
Vẫn là tìm Táng Hồn Cốc trước, cái gọi là chân trời góc bể chính là lưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà. Xem ra Táng Hồn Cốc hẳn là ở thâm sơn cùng cốc, hơn nữa phải là những nơi càng bí mật mới càng có khả năng tìm được.
Phấn Mặc làm tốt công tác chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến. Cậu đi dạo hết một lượt các cửa hàng lớn bé trong thành, tìm một cửa hàng có giá cả ổn mà chất lượng hàng hóa tốt, bắt đầu gom hết một lượt hàng hóa của người ta. Đầu tiên bỏ ra 10 lượng bạc mua một cái lều nhỏ, chuẩn bị các nhu yếu phẩm cần thiết.
Trong một góc khuất cậu tìm được một quyển “Bản thảo cương mục” [đại loại là bách khoa toàn thư về các loại thực vật], bất quá là sách lậu. Thật ra chất lượng của sách lậu tốt hơn sách gốc nhiều, không sợ thấm nước, không sợ bị lửa đốt, chữ viết in rõ ràng, hình minh họa cũng rất rõ. Khuyết điểm duy nhất là thỉnh thoảng lại viết thiếu nét khiến cho đọc hơi bị khó khăn một chút.
Trong sách còn viết vài phương thức phối thuốc, ngoài ra còn có rất nhiều trang là giấy trắng. Đây là để cho khi mình học được phương thuốc mới thì phương thức sẽ tự động ghi lại trên này.
Một quyển sách dày cộp mà chỉ có giá 10 lượng vàng thật là quá lời. Phấn Mặc vừa nhìn thấy quyển sách này thì hai mắt đã dán chặt vào. Nếu mua về thì mình có thể tự chế thuốc, tiết kiệm được rất nhiều tiền.
May mắn là sách lậu chứ nếu là chính bản thì phải tốn đến cả 500 lượng. Lúc trước khi sách lậu đang chuẩn bị tung ra thị trường thì đột nhiên bị quan phủ niêm phong. Trong đêm hôm đó toàn bộ sách lậu và dụng cụ chế tác đều bị thiêu rụi, chỉ có duy nhất quyển này được giấu trong quần áo của một đứa bé mới thoát nạn. Từ hôm đó nó liền bị nhét vào trong một góc tối của tiệm tạp hóa này cho đến nay mà không thấy được ánh mặt trời.
Bị ông chủ nói đến động lòng, Phấn Mặc cẩn thận kiểm kê lại gia sản, chỉ có 1 lượng vàng, 5 lượng bạc và 89 đồng. Chưa từ bỏ ý định lại đếm thêm một lần nhưng cũng chỉ có nhiêu đó.
“Ông chủ ơi, có cho thiếu không? Tôi không có nhiều tiền như vậy.” Phấn Mặc tỏ ra đáng thương nói.
Ông chủ hiệu khẽ cắn môi, “Xem cậu có thành ý như vậy thì 9 lượng vàng, không giảm được nữa đâu.” Như vậy đã lỗ vốn rồi, nhớ ngày hôm đó ông mạo hiểm suýt phải ngồi tù mới giữ lại được quyển này, nhưng vẫn không có ai chịu mua ( Ông giấu trong kẹt tủ thế thì ai mà thấy).
“Vậy ông có thể chờ thêm mấy ngày nữa vì tôi không có nhiều tiền như vậy.” Phấn Mặc cảm thấy mình thật đáng thương, ngay cả một quyển sách lậu cũng không mua nổi!
“Được rồi, bất quá ta chỉ chờ cậu được ba ngày, nếu quá ba ngày mà cậu không đến thì ta sẽ bán cho người khác.” (Đó là trường hợp có người đến mua)
Sau khi Phấn Mặc rời khỏi tiệm thì suy nghĩ mãi về việc làm sao kiếm được tiền. Cậu lang thang ra khỏi thành, điên cuồng săn chó hoang lợn rừng, ngay cả thi thể cũng không tha, thu gom sạch sẽ.
Đãnh mãi cho đến trưa mà chẳng được mấy đông, vì thế Phấn Mặc quyết định đem những thứ trong vòng cổ trữ đồ dọn dẹp lại xem thử có thứ gì mình không cần mà có thể bán được không.
Đầu tiên là lấy cái thùng gỗ ở Lưu Luyến Các ra, sau đó rút đao chém vào rương liên tục, cuối cùng cũng chọc được một cái lỗ, thì ra là một cái đỉnh nhỏ, trên mặt có khắc hoa văn cây cỏ gì đó. Không biết thứ này dùng để làm gì, ngay cả thuật giám định cũng bó tay, bất quá hẳn là có thể dùng để luyện thuốc, cái này giữ lại.
Còn có một mớ da lông linh tinh của động vật, ngoài ra còn có cả một đống cá, bất quá tiếc là chúng đều nhiễm độc không thể bán. Chỗ trai thì hẳn có thể bán được, nhìn đám trai béo, Phấn Mặc liền cảm thấy đói bụng, giờ đã giữa trưa rồi.
Vì thế, Phấn Mặc quyết định làm món hến hầm thịt heo rừng. Cậu lựa mấy con trai béo nhất, rồi tách vỏ moi thịt trai ra chuẩn bị đem đi rửa.
Bỗng nhiên Phấn Mặc giật mình, trái tim đập điên cuồng, hô hấp cũng ngừng lại, bàn tay run rẩy nhặt thứ mình vừa nhìn thấy lên… là một viên ngọc trai trắng ngần. Phấn Mặc sung sướng cười ha hả đến suýt bị sặc nước miếng.
Giờ cậu không còn tâm trạng ăn uống gì nữa mà cầm viên ngọc trai thi triển khinh công kích động chạy thẳng về cửa hiệu kia. Trong mắt những người đi đường thì họ chỉ kịp thấy một cái bóng lướt qua, chưa kịp nhận ra đó là gì thì không còn nhìn thấy gì cả.
Phấn Mặc dùng tốc độ như gió cuốn mà xông thẳng vào trong cửa hiệu, người chưa thấy đâu mà tiếng đã tới trước, “Ông chủ, lấy cái này đổi được không?”
Ông chủ vừa nhìn thấy viên ngọc trai sáng lấp lánh thì hai mắt cũng sáng lóe theo, “Được được được!”
Vội vàng đưa cuốn “ Bản thảo cương mục ” đưa cho Phấn Mặc, còn sợ Phấn Mặc đổi ý mà tặng thêm cả đống thuốc hồi máu, sau đó đạp cậu ra ngoài cửa rồi đóng sập cửa hiệu lại.
Quá trình trao đổi diễn ra trong nháy mắt, khi Phấn Mặc hồi hồn thì đã thấy mình đứng giữa đường, bởi vậy có thể thấy được, viên ngọc trai đó quý đến cỡ nào.
Phấn Mặc chớp chớp mắt, ngẫm lại mình có tới năm chum nuôi trai. Ôi, vậy thì sẽ gom được bao nhiêu viên ngọc đây. May mà mình đã nuôi chúng, cuối cùng thì mình cũng trở thành kẻ có tiền……
Phấn Mặc nhảy chân sáo ra khỏi thành, miệng nghêu ngao hát, bây giờ mọi vấn đề đã được giải quyết, không có gì cần phải sốt ruột nữa. Cậu vừa đánh quái, vừa xài thuật giám định với đám cây cỏ ven đường. Tuy không tìm được thảo dược nhưng lại tìm được cả mớ rau dại. Tính của Phấn Mặc vốn hay tiếc của, nếu mặc đám rau dại mà không hái thì cả người đều ngứa ngáy, không bước đi nổi.
Vì thế Phấn Mặc vui tươi hớn hở hái rau dại, sau đó nấu nột tô canh rau dại và thịt heo rồi sung sướng thưởng thức. Ăn đến cả tay và miệng đều dính mỡ. Canh rau dại thật là ngon, thịt heo rừng rất béo rất thơm…
Phấn Mặc no nê rồi mới nhớ đến bé Sâu Xanh đáng thương vẫn luôn bám trên áo mình chưa có gì vào bụng. Cậu mở bảng thuộc tính ra thì thấy độ no của Sâu Xanh đã giảm xuống chỉ còn 78% nhưng nó nhất quyết không chịu ăn lá dâu, làm sao bây giờ? Lúc trước Hồng Liên cũng vậy, đút cái gì cũng không ăn, may mà sau đó nghĩ ra cách cho nó ăn trái cây…… độc……
Một tia sáng lóe lên trong đầu Phấn Mặc, cậu nhanh chóng biến thành một cây nấm mập mập tròn tròn, lăn một vòng trong nước rồi lấy nước đó vẩy lên lá dâu, quả nhiên đã giải quyết xong vấn đề ăn uống của Sâu Xanh.
Cơm nước xong, Phấn Mặc tiếp tục lên đường. Để tìm được Táng Hồn Cốc, cậu quyết định phải đến những nơi nguy hiểm, những nơi chưa có ai đến, con đường trước mắt dù cho có gian khổ cũng không cản được ý chí đang cháy hừng hực của Phấn Mặc ( Bởi vì nhất thời có nhiều ngọc trai nên hưng phấn quá độ, đầu óc chưa trở lại bình thường).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT