Đây là một con ngựa cực tốt, màu lông trắng thuần khiết không hề bị tạp màu, thậm chí không cần phải điều khiển nó vẫn có thể tự tìm đường đi.

Phấn Mặc được Cô Phong Tàn Tuyết ôm vào trong lòng, hai người không nhanh không chậm đi về hướng Ca Diệp Tự.

“Đàng hoàng chút đi!”

Không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy bàn tay ôm ngang eo mình của Cô Phong Tàn Tuyết cứ sờ tới sờ lui, hơn nữa càng lúc càng có xu thế dịch chuyển xuống phía dưới.

Bị Phấn Mặc cảnh cáo, Cô Phong Tàn Tuyết tỏ ra thành thật hơn nhưng bàn tay to vẫn nắm chặt lấy tay Phấn Mặc mà đùa giỡn.

Tay Phấn Mặc được nắm chặt mang lại cảm giác ấm áp và yên tâm cho cậu, vì thế cậu không rút ra, hai người cứ như thế mà chậm rãi về đến Ca Diệp Tự.

Huyết Sát đang cau có đứng trước cổng chờ đợi, không biết vì sao chỉ mới nhìn thấy Huyết Sát thì Phấn Mặc lại thấy chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn!

Khi Huyết Sát nhìn thấy Phấn Mặc và Cô Phong Tàn Tuyết về cùng nhau, ánh mắt trở nên lạnh lùng, âm trầm quét thẳng qua người Cô Phong Tàn Tuyết. Có lẽ là hôm nay tâm trạng của Cô Phong Tàn Tuyết đang rất tốt nên hắn tỏ ra không thấy sự khiêu khích của ai kia, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ!

Ở trong mắt Huyết Sát thì đó là một nụ cười có chứa dao, Huyết Sát bèn chuyển ánh mắt sang Phấn Mặc nhưng đột nhiên nhìn thấy tay hai người kia còn đang nắm chặt, nhất thời hắn phát cáu, tức giận quát Phấn Mặc, “Đi, về với tôi!”

Lại thấy Phấn Mặc quay lại nhìn Cô Phong Tàn Tuyết trông có vẻ vô cùng quyến luyến khiến Huyết Sát càng nổi điên hơn, tóm lấy cánh tay kia của Phấn Mặc lôi về phía mình.

Không muốn Phấn Mặc bị xé ra làm hai, Cô Phong Tàn Tuyết đành thả tay ra, sau đó nhẹ nhàng nói với cậu, “Về đi!”

Phấn Mặc nghe lời gật đầu, rất ngoan ngoãn đi theo Huyết Sát, vừa vào đến trong viện, Huyết Sát không kéo Phấn Mặc nữa mà trực tiếp ôm ngang người cậu bế lên, đá văng cửa rồi ném Phấn Mặc lên giường.

Sau đó cả thân hình cao lớn cũng đè lên trên, hung ác hỏi Phấn Mặc, “Nói, tại sao cậu lại đi chung với anh ta?”

Cái miệng của hắn rất gần mặt Phấn Mặc, hơi thở nóng rực phả vào cổ cậu ngứa ngứa!

Nhìn đến ngọn lửa cháy hừng hực trong mắt Huyết Sát, Phấn Mặc sợ hãi đem hết đầu đuôi câu chuyện nói ra, đương nhiên cậu vẫn thông minh không đề cập đến mấy động tác thân mật của mình và Cô Phong Tàn Tuyết.

Huyết Sát vào lý do thoái thác của Phấn Mặc, nhưng chỉ cần nhớ đến động tác thân mật khi nãy cùng với ánh mắt đầy tình cảm của hai người kia thì hắn vẫn rất tức giận, uy hiếp, “Sau này cấm không được ở một mình với hắn!”

Thấy Phấn Mặc ngoan ngoãn gật đầu mới hài lòng, hôn lên đôi môi màu hồng nhạt.

Nụ hôn mạnh mẽ hạ xuống môi Phấn Mặc, hung hăng liếm cắn, đến khi cả hai cánh hoa màu hồng nhạt đều phủ đầy dấu vết của mình mới buông ra.

Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hơi hồng lên của Phấn Mặc, đôi mắt phủ một lớp sương mù mông lung và đôi môi căng mọng thì hắn không thể nhịn được mà lại hôn xuống.

Huyết Sát chà đạp bờ môi của Phấn Mặc một lúc mới hài lòng cạy mở hàm răng trắng noãn, ở bên trong công thành đoạt đất, không ngừng xâm phạm mỗi một góc nhỏ trong khoang miệng, đuổi theo cái lưỡi kia cùng khiêu vũ.

Lúc này đầu óc của Phấn Mặc đã trở thành tương hồ rồi, trước mắt mờ mịt, toàn thân mềm nhũn hoàn toàn mất hết lực phản kháng, chỉ có thể ngây ngô mặc cho Huyết Sát không ngừng xâm chiếm khoang miệng của mình.

Cuối cùng, ngay khi Phấn Mặc sắp hít thở không thông mà chết thì Huyết Sát mới chịu thả ra, đôi môi của Phấn Mặc rốt cục cũng được trả tự do, không ngừng thở hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy xuân sắc.

Huyết Sát nhìn Phấn Mặc, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn thật đáng yêu, thật muốn ăn sạch cậu nhưng nhất thời sợ làm quá mức thì sẽ dọa cậu chạy mất đành phải cố nhịn.

Nhìn xuống hai quầng thâm nhạt dưới mắt Phấn Mặc thì càng thêm đau lòng, vươn tay ôm Phấn Mặc vào lòng, “Ngủ!”

Kỳ thật chính Huyết Sát cũng cả đêm không ngủ, đêm qua ra ngoài làm việc, ban ngày thì chờ đợi nhóc ngốc nên có hơi mệt.

Phấn Mặc được Huyết Sát ôm vào trong lòng, cảm thấy thật thoải mái… cậu quả thật rất mệt, xoay người cọ cọ trong lòng Huyết Sát tìm một tư thế thoải mái rồi ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Khi Phấn Mặc mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau, không ngờ bản thân lại ngủ lâu như vậy, đưa tay sờ bên người, hở? Huyết Sát đâu?

Tại sao lại không thấy? Phấn Mặc ngay lập tức tỉnh táo lại vội vàng ngồi dậy, nhưng vừa nhấc đầu thì thấy Huyết Sát đang ngồi đọc sách ở bên kia.

Không nghĩ người như Huyết Sát còn có thể ngồi đọc sách chăm chú, Phấn Mặc hơi nổi da gà, cậu xuống giường chạy qua hỏi, “Anh đọc sách gì thế?!” Huyết Sát đọc chăm chú như vậy thì nhất định không phải là sách đàng hoàng rồi!

Huyết Sát trực tiếp chỉ tên quyển sách cho Phấn Mặc xem: Dịch Cân Kinh.

Phấn Mặc vừa đọc được vài từ kia thì hai mắt tròn xoe, kích động giật lấy quyển sách. “Tại sao nó lại ở trong tay anh?” Không phải Dịch Cân Kinh bị trộm rồi sao?

Ngẫm lại, đừng nói chính Huyết Sát đã tiện tay chôm Dịch Cân Kinh của người ta chứ?!

Huyết Sát vừa thấy sắc mặt của Phấn Mặc thì thừa biết cậu đang nghĩ cái gì, cuộn kinh thư lại gõ lên đầu Phấn Mặc một cái, “Nghĩ bậy bạ gì đó? Đêm hôm qua tôi cướp được của tên trộm thật sự đấy!”

Thấy vẻ mặt chân thành của Huyết Sát, Phấn Mặc nghĩ chắc là mình hiểu nhầm người ta nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Ngẫm lại cũng đúng, suốt thời gian qua Huyết Sát luôn ở cùng cậu, đâu có khả năng là Huyết Sát trộm.

Nhớ đến Dịch Cân Kinh là tuyệt học võ lâm, Phấn Mặc rất muốn xem thử, không đợi cậu mở miệng thì Huyết Sát đã đưa kinh thư cho cậu

Phấn Mặc lật kinh thư xem thử thì trên đó đều là hình vẽ kinh mạch, xem không hiểu, hơn nữa những chú giải trong đó quá thâm ảo, phỏng chừng cậu sẽ không thể nào học được!

Cậu đành trả kinh thư lại cho Huyết Sát nhưng không nghĩ tới Huyết Sát lại không lấy. “Nếu cậu không thích thì trả lại cho Ca Diệp Tự đi!”

Phấn Mặc chớp chớp mắt. “Tại sao anh không trả?” Dịch Cân Kinh là do Huyết Sát tìm về mà!

“Tôi học rồi, nếu tự tay trả về cho người ta thì phiền lắm!”

Vừa nghe thấy Huyết Sát bảo mình đã học xong Dịch Cân Kinh thì Phấn Mặc rất kích động, bàn tay run rẩy chỉ vào Huyết Sát, “Anh học xong…chỉ trong một đêm?”

Được câu trả lời khẳng định của Huyết Sát khiến Phấn Mặc vô cùng ủ rũ, bàn tay càng run rẩy lợi hại. Thì ra mình quả thật rất ngốc, học một bộ võ công mà lâu như vậy trong khi người ta học võ công thượng đẳng chỉ trong một đêm. Tại sao làm người lại chênh lệch đến vậy?

“Tôi biết cậu không ngốc!” Huyết Sát thấy vẻ mặt đáng thương của Phấn Mặc thì xoa đầu cậu an ủi mà không hề lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa khiến Phấn Mặc rất cảm động.

Cuối cùng, hai người cơm nước xong thì đi tìm đại sư của Ca Diệp Tự trả sách.

“A di đà Phật, đa tạ tiểu thí chủ đã tìm được bảo vật trấn tự “Dịch Cân Kinh”, tiểu thí chủ tâm địa thiện lương, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn!” Vị cao tăng nhận lấy kinh thư trong tay Phấn Mặc xong rồi liền khen cậu nức nở.

Phấn Mặc trả lại kinh thư nên được thưởng điểm kinh nghiệm cả đống, còn được tặng một bộ tăng y và mõ của Ca Diệp Tự. [Mõ là cái đồ mấy ông thầy chùa hay gõ lóc cóc á]

Phấn Mặc nhận lấy xong thì quyết định chạy lấy người, nơi này không thể ở được nữa, quà tặng kiểu gì vậy chứ, chẳng có tác dụng gì cả. Nếu còn ở thêm nữa nói không chừng họ sẽ bắt mình đi tu luôn.

Trở về thành Tê Phượng, gặp lại ông của Tiểu Dực, ông cụ vừa nhìn thấy Phấn Mặc thì lệ tuôn trào, khóc thất thanh, “Đứa nhỏ này cuối cùng cũng về!” Cứ tưởng cậu bị sói tha mất rồi!

Phấn Mặc gãi mũi xấu hổ, lên núi chặt mấy cây ngô đồng mà lặn luôn một hơi hại ông cụ lo lắng.

Phấn Mặc giao gỗ ngô đồng cho ông cụ, còn tặng cho ông một mớ quà cáp linh tinh thu thập được trên đường, sau đó về cửa hàng của mình. Mấy ngày sau Tiểu Dực mang đến cho Phấn Mặc một cây đàn mới.

Phấn Mặc và Huyết Sát liền ngâm mình trong cửa hàng. Mỗi ngày Phấn Mặc đều dùng cây đàn để luyện thủ khúc “Quảng Lăng Tán” duy nhất mà mình đạt được, đến nỗi Huyết Sát nghe đến hai lỗ tai mọc kén.

Trong lúc đó trên giang hồ xảy ra một chuyện lớn, Đương kim Hoàng thượng hạ chỉ bắt Cô Phong Tàn Tuyết đổi tên “Hoàng Thành”.

Lại nói khi họ mới dựng thành đi đăng ký tên thì đụng phải một cô bé gái, thấy trước mặt toàn thanh niên tài tuấn nên nhất thời lóa mắt không để ý đến tên thành của họ, thế là sơ suất cho họ đăng ký.

Lúc ấy danh tiếng của Hoàng Thành chưa lớn, nhưng giờ danh tiếng đã lớn, tên tuổi vang đến bên tai Hoàng đế, Đương kim Hoàng thượng tuy rằng là minh quân nhưng không thể cho phép có kẻ công khai tạo phản ngay dưới mi mắt mình.

Hoàng Thành, đây là nơi nào? Từ xưa đến nay chỉ có nơi Hoàng đế ở mới được gọi là hoàng thành. Nơi Cô Phong TànTuyết ở dám đặt tên là Hoàng Thành nghĩa là ý gì? Đây rõ ràng là tạo phản.

Vì thế hạ chỉ: Trong vòng ba ngày phải sửa lại tên thành, bằng không xử theo tội mưu phản.

Khi mọi người trong Hoàng Thành nhận được thánh chỉ thì đều sợ ngây người, lúc trước dựng thành không phải nói đặt tên gì cũng được, giờ bảo tạo phản là tạo phản thế nào?

Không còn cách nào khác mọi người trong Hoàng Thành chỉ còn cách chạy khắp thế giới kiếm Dịch thành lệnh. Kiến thành cần phải có Kiến thành lệnh, công thành cần Công thành lệnh thì muốn đổi tên đương nhiên phải có Dịch thành lệnh. Nhưng Dịch thành lệnh này toàn giang hồ chưa từng nghe thấy thông tin. Ngay trước khi nhận được thánh chỉ thì họ cũng không hề nghe nói gì cả, không ngờ đổi tên thành mà lại phiền toái như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play