Hai người đang vừa đi vừa đùa giỡn thì tình cờ đụng mặt đoàn người của Cô Phong Tàn Tuyết. Kỳ quái, tại sao họ lại đến Ca Diệp Tự, hơn nữa lúc này Phấn Mặc mới để ý ở đây rất nhiều người chơi, các môn các phái đều đủ cả.

Phấn Mặc mỉm cười xem như chào hỏi Cô Phong Tàn Tuyết, không nghĩ tới Cô Phong Tàn Tuyết vừa nhìn thấy Phấn Mặc thì đôi mắt hơi lóe lên, quay lại nói với người trong bang của mình, “Mọi người vào trước đi!” Sau đó xoay người đi đến trước mặt Phấn Mặc, “Sao cậu lại đến đây, ở đây rất nguy hiểm!”  Ánh mắt lướt qua Huyết Sát đang đứng bên cạnh Phấn Mặc, khẽ cau mày.

Không lẽ ở đây đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết? “Có một vị đại sư mời tôi đến nghiên tập kinh văn!” Tuyệt đối không thể nói là đến coi nhân duyên, xấu hổ muốn chết!

Thấy Phấn Mặc quả thật không giống như đang nói dối, cũng không giống như là đến giúp vui, Cô Phong Tàn Tuyết mới nói. “Cậu phải cẩn thận, Ca Diệp Tự mới bị mất đồ nên rất là loạn!”

Không biết đã mất cái gì mà có thể khiến nhiều người chạy tới như vậy, xem ra là đồ tốt!

Thấy vẻ mặt lơ đễnh của Phấn Mặc, Cô Phong Tàn Tuyết nói tiếp, “Nghe nói bảo vật trấn tự của Ca Diệp Tự — “Dịch Cân Kinh” mất trộm nên triệu tập giang hồ bằng hữu đến hỗ trợ tìm giúp!”

Vừa nghe thấy là “Dịch Cân Kinh”, hai mắt Phấn Mặc sáng rực lên. Wow, cư nhiên là “Dịch Cân Kinh”, là đồ tốt.

Thấy Phấn Mặc tỏ ra rất hưng trí, Cô Phong Tàn Tuyết tiếp tục phỉnh phờ, “ Cậu đi với tôi, tôi nói cho mà nghe!”

Không đợi Phấn Mặc trả lời, Cô Phong Tàn Tuyết kéo tay Phấn Mặc đi nhưng bị Huyết Sát nắm tay kia của Phấn Mặc kéo về, ánh mắt lạnh như băng nhìn Cô Phong Tàn Tuyết chằm chằm.

Phấn Mặc bị hai người kẹp ở giữa rơi vào thế khó xử, không phải chỉ là nghe kể chuỵn thôi sao, cần gì căng thẳng như vậy?!

May mà cậu thông minh, nghĩ ra được biện pháp “tốt”, nói với Huyết Sát. “Hay là anh đi nghe với tôi!”

Huyết Sát ngàn vạn lần không muốn nhưng luôn lo lắng nhóc ngốc nhà mình bị cái tên chẳng biết giấu gì trong bụng kia lừa gạt đành phải đi theo.

Ba người đi đến phòng khách ở Ca Diệp Tự của Cô Phong Tàn Tuyết. Thật ra họ nãy giờ vẫn chưa hề nói gì, Phấn Mặc ngoan ngoãn ngồi uống nước chanh Cô Phong Tàn Tuyết đưa cho, còn hai người kia thì từ đầu tới cuối bao phủ một tầng áp suất thấp xung quanh, nhìn đối phương không vừa mắt. Chỉ cần ánh mắt thoáng chạm phải nhau là xẹt xẹt bắn lửa bốn phía, chẳng khác nào tình địch gặp nhau.

Phấn Mặc thấy cảnh đó thì thầm run sợ, không dám mở miệng hỏi chuyện “ Dịch Cân Kinh”, rủi mà lỡ lời thì tiêu!

Cuối cùng chịu không nổi không khí này, Phấn Mặc muốn đi về nếu không thì sẽ bị đông chết. Trước khi đi, Cô Phong Tàn Tuyết đưa cho cậu một bình nước chanh. “Cho cậu này!”

Nhìn bình nước chanh vàng óng, Phấn Mặc rất vui, “Cám ơn!”

Vừa muốn cất vào không gian trữ đồ của mình thì liền bị Huyết Sát cản lại, “Không được uống!”

Phấn Mặc nháy mắt mấy cái, “Nhưng mà tôi thích uống!”

Huyết Sát nghe Phấn Mặc trả lời như vậy, còn xem nước chanh như bảo bối mà cất, hừ lạnh một tiếng bỏ đi.

Thấy Huyết Sát bỏ đi, Phấn Mặc vội vàng chạy theo, tuy cậu không biết tại sao Huyết Sát lại nổi cáu nhưng tốt nhất cậu vẫn nên đi dỗ hắn!

Đi tới cửa thì ngừng lại, quay lại chào Cô Phong Tàn Tuyết “Tôi phải về, cám ơn anh…” Còn chưa nói xong thì đã bị Cô Phong Tàn Tuyết túm lại, sau đó bàn tay của hắn nhẹ lướt qua môi Phấn Mặc lau đi chỗ nước chanh còn dính lại. Rồi hai tay khẽ nhéo má Phấn Mặc, mỗi nơi bàn tay của Cô Phong Tàn Tuyết lướt qua đều để lại cảm xúc ấm áp.

Phấn Mặc bị sờ soạng một hồi mới phản ứng, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Cô Phong Tàn Tuyết, vội xô hắn ra và bỏ chạy.

Kỳ quái, tại sao tim cậu lại đập nhanh đến thế? Hơn nữa những nơi bị hắn chạm qua đều nóng bừng. Phấn Mặc lắc đầu, cố gắng hất đi cái cảm giác kỳ quái mới vừa chớm nở kia ra khỏi đầu.

Trở lại trong viện đến phòng của Huyết Sát, Huyết Sát không có ở đây. Khi Ca Diệp Tự xếp phòng thì hai người được an bài ở cùng một tiểu viện, phòng cạnh bên nhau.

Đã hơn nữa đêm không biết còn đi đâu. Hừ hừ, nói không chừng là ra ngoài làm chuyện xấu. Phấn Mặc đợi mãi mà vẫn không thấy Huyết Sát về khiến cho cậu cảm thấy rất cô đơn, tịch mịch. Một mình cậu lặng lẽ ngồi trên ghế đá trong sân ngắm trăng, gió thổi qua lạnh buốt!

Không biết là đang nghĩ cái gì.

Đột nhiên, Phấn Mặc thấy một cái bóng trắng lướt qua, cậu rất ngạc nhiên, ở đây là Ca Diệp Tự, tại sao lại có ai đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ mà ra ngoài chạy lung tung, đã vậy còn ngu ngốc đến độ mặc áo trắng mà hành động lén lén lút lút.

Phấn Mặc lặng lẽ bám theo, người áo trắng nọ còn khiêng trên vai một cái bao tải lớn có vẻ rất nặng, không biết trong đó có chứa thứ gì?

Đột nhiên, trước mặt người áo trắng xuất hiện mấy vị tăng sư của Ca Diệp Tự hét lớn với người áo trắng: “Kẻ nào dám ban đêm xông vào Ca Diệp Tự?”

Người áo trắng nọ thấy có kẻ chặn đường tiện tay ném pháo khói ra sau đó bỏ chạy. Khinh công của người áo trắng này rất tốt, lao đi vun vút như bay, may mà khinh công của Phấn Mặc không tồi nên luôn bám sát theo sau.

Trời sáng dần, Phấn Mặc nhận ra người áo trắng kia là một cô gái, trên vai khiêng một cái bao tải căng phồng. Lúc này cô gái áo trắng gọi ra một con ngựa rồi nhảy lên ngựa chạy như điên. Phấn Mặc dựa vào khinh công tốt cố gắng bám theo, một lòng muốn biết trong cái bao kia có chứa thứ gì?

Chạy cho đến trưa, cô gái áo trắng tìm một chỗ dựng lều, xong rồi vứt cái bao tải bỏ vào trong lều và đi ra ngoài hái cỏ cho ngựa ăn.

Nếu nói trong trò chơi này có thứ gì là kỳ quái nhất đó chính là ngựa tốt không bao giờ chịu ăn cỏ thông thường, tất cả những con ngựa nào được người chơi thu phục đều phải ăn loại cỏ tốt nhất do người chơi tự tay hái về, bằng không thà rằng nhịn đói mà chết.

Thấy cô gái kia đi ra ngoài cắt cỏ, Phấn Mặc liền biến thành một cái nấm tròn nhảy vào trong lều. Trong lều chỉ có một cái giường nhỏ, trên giường có một người, Phấn Mặc đi qua xem thử thì nhận ra là Cô Phong Tàn Tuyết!

Phấn Mặc vươn tay chọc chọc nhưng người vẫn không tỉnh, xem dấu hiệu thì không giống trúng độc, ừm, nhìn như đang ngủ, chắc hẳn là trúng phải thuốc mê rồi……

Phấn Mặc rót một ly nước hất lên mặt Cô Phong Tàn Tuyết, quả nhiên ngón tay của người nào đó giật giật, lông mi chớp chớp, sau đó mở to hai mắt hoàn toàn tỉnh lại.

Hắn mở mắt thì nhìn thấy Phấn Mặc, bèn nhìn quanh bốn phía. “Sao lại thế này?: Có thể là do vừa tỉnh nên giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ.

Hại tim Phấn Mặc đập thình thịch, “Anh bị một cô gái áo trắng bắt đến đây! Tôi bám theo cô ta!”

Phấn Mặc đang định đỡ Cô Phong Tàn Tuyết dậy thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Phấn Mặc rất khẩn trương, nếu như giờ không chạy sẽ không kịp, vội hỏi Cô Phong Tàn Tuyết. “ Anh có đi được không?”

Cô Phong Tàn Tuyết hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bèn nói với Phấn Mặc, “Cậu mau biến trở về đi!”

Phấn Mặc rất nghe lời, Cô Phong Tàn Tuyết chư dứt lời thì cậu đã biến thành một cây nấm nhỏ “Vút” một tiếng chui vào trong đất trốn.

Cô gái áo trắng đi vào trong lều thì thấy Cô Phong Tàn Tuyết đã tỉnh lại ngồi trên giường nhìn mình, thế là cô ta không chút do dự mà ném pháo khói ra rồi bỏ chạy.

Đợi sương khói dày đặc tan đi, Cô Phong Tàn Tuyết mới gọi Phấn Mặc. “Được rồi, xuất hiện đi!”

Phấn Mặc từ dưới đất chui lên, khẽ lắc mình cho rơi hết đất cát dính trên người rồi biến lại thành người. Thấy cô gái áo trắng nọ bỏ đi một cách dễ dàng như thế thì rất là kỳ quái. “Cô ta là ai vậy?”

Khóe miệng của Cô Phong Tàn Tuyết khẽ nhếch lên. “Sao, cậu chưa từng nghe qua à?”

Phấn Mặc lắc đầu, “Cô ta nổi tiếng lắm à?”

Vì thế Cô Phong Tàn Tuyết bắt đầu kể cho Phấn Mặc nghe về sự tích vĩ đại của cô gái đó. Cô ta tên là Bạch Phi Phi [白菲菲=> Phi ở đây là rau phỉ, củ cải], cũng là một nhân vật truyền kỳ trên giang hồ.

Khi cô mới rời khỏi tân thủ thôn thì cũng là một cô gái nhỏ đáng yêu, hiền lành, nhưng lại gặp phải người ngàn vạn lần không nên gặp.

Người nọ chính là Cung chủ của U Linh Cung — Bạch Tĩnh, lúc đó con gái đáng yêu của bà là Bạch Phi Phi [飞飞 => Phi ở đây là bay lượn] theo một tên đẹp mã chạy mất (trăm ngàn lần đừng nghĩ đến Võ Lâm Ngoại Sử nha, ha ha, mấy người có nghĩ thì tui cũng không có cách nào), vì thế bà sốt ruột chạy ngàn dặm tìm con nhưng mãi vẫn không tìm được con gái mình.

Rồi sau đó bà gặp phải Bạch Phi Phi, một cô gái xinh đẹp đáng yêu chẳng khác gì con gái bà, vì thế cô bị bà bắt đến U Linh Cung.

U Linh Cung này nằm trên núi U Linh, xung quanh được bao bọc bởi mê cung bát quái, nếu không được sự đồng ý của cung chủ thì đường xuống núi khó hơn lên trời.

Vì thế Bạch Phi Phi bị ép gia nhập U Linh Cung. Đồng thời, Bạch Tĩnh rất căm hận gã đàn ông đã lừa gạt con gái bà nên hận luôn tất cả đàn ông trong thiên hạ.

Đến khi Bạch Phi Phi lên đến cấp 50 thì Bạch Tĩnh giao cho cô một nhiệm vụ là “Chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng”.

Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, mà hình thức biểu hiện tối cao của tình yêu chính là hôn nhân ( Đương nhiên ngoại trừ một số ngoại lệ). Vì thế nhiệm vụ của Bạch Phi Phi chính là kết hôn chín trăm chín mươi chín lần. [@_@ mố? ]

Bạch Phi Phi tất nhiên là mặc kệ không làm, nhưng sau đó cô phát hiện ra dù cô làm nhiệm vụ gì, giết bao nhiêu quái đều không có kinh nghiệm, dù cô cố gắng đến thế nào vẫn dừng lại ở cấp 50.

Thử nghĩ xem trong chốn giang hồ đầy rẫy cao thủ, cấp bậc của cô thấp như vậy thì sau khi lưu lạc giang hồ tuyệt đối bị khi dễ. Không còn cách nào khác, Bạch Phi Phi đành hạ quyết tâm xuống núi lừa gạt con trai nhà lành về kết hôn, quả nhiên điểm kinh nghiệm tăng…

Chỉ cần nếm được món ngon thì sẽ càng muốn ăn thêm, giống như đã nghiện rồi thì rất khó chữa, Bạch Phi Phi bắt đầu ra giang hồ lừa gạt đàn ông con trai về kết hôn.

Dần dần, ngoại trừ mấy người chơi mới bị cô tóm được thì trên giang hồ chỉ còn lại những người thông minh, vừa thấy cô thì đã chạy mất dép không cho cô có cơ hội xuống tay!

Thế là Bạch Phi Phi bắt đầu xông pha trên giang hồ săn đàn ông, rất nhiều người đàn ông tốt đều bất hạnh trúng phải độc thủ mà chôn mình trong phần mộ hôn nhân.

Hơn nữa, Bạch Phi Phi phát hiện ra người kết hôn với cô thực lực càng mạnh, cấp bậc càng cao thì kinh nghiệm cô có được càng nhiều. Chính vì vậy bàn tay ma quỷ của cô bắt đầu vươn ra với những người đứng đầu giang hồ.

Bạch Phi Phi chỉ học được ở Bạch Tĩnh vài ngón nghề như: Khinh công, thuốc mê, pháo khói, ngoài ra khi còn ở U Linh Cung, mỗi ngày Bạch Tĩnh đều bắt cô phải khiêng một tảng đá lớn chạy khắp núi, giờ ngẫm lại có lẽ là để dễ khiên đàn ông!

Có lúc Bạch Phi Phi ngẫm lại, tuy lúc trước Bạch Tĩnh bắt cô lên núi để hành hạ đàn ông trong thiên hạ, nhưng giờ đây có vẻ như cô càng chơi càng nghiện.

Đương nhiên những người đàn ông bị cô bắt về không phải ai cũng đều chịu kết hôn với cô, nhưng trong trò chơi này có hai chế độ hôn nhân, một loại là lưỡng tình tương duyệt, loại này chỉ cần đến nha môn đăng ký, có người đóng vai người chứng hôn thì có thể kết hôn.

Còn có một loại chính là cướp hôn, trong trường hợp có một bên không đồng ý thì bên kia có thể nhờ đương kim Hoàng thượng chủ hôn thì vẫn có thể kết thành vợ chồng.

Lại nói đến đương kim Hoàng thượng, người lập chí trở thành minh quân, ngoại trừ tận sức cho việc xây trường thành ra thì thú vui lớn nhất chính là tác hợp nhân duyên cho người ta, vì thế hầu hết những cuộc hôn nhân bất hạnh trong thiên hạ đều từ tay Hoàng thượng mà ra.

Hơn nữa kết hôn thì dễ chứ ly hôn thì khó. Kết hôn bình thường chỉ cần qua một tháng trăng mật sau tân hôn thì có thể đến chỗ quan phủ xin ly hôn. Nhưng những người bị buộc kết hôn thì rất thảm vì họ không có quyền ly hôn, muốn ly hôn thì phải là do đối phương bỏ họ mới được. Mà bỏ chồng bỏ vợ không phải muốn bỏ là bỏ, phải đủ một tháng sau mới được.

Nếu kẻ ép hôn kia không đồng ý bỏ vợ/chồng thì người bị hại chỉ có thể sau tháng trăng mật tìm quan phủ giúp đỡ, giao ra chi phí cầu cứu kếch xù mới lấy được thân tự do.

Nhưng dù hôn đã ly thì trong mắt người khác, lý lịch của bạn đã không còn trong sạch nữa, trong mắt người ta, bạn là người đã từng kết hôn.

Vì thế hiện tại, người chơi nam đều cảm thấy rất bất an, nghe nói không ai dám ngủ một mình. Hơn nữa Bạch Phi Phi chưa bao giờ ham chiến đấu, thất thủ thì sẽ bỏ chạy ngay nên trên giang hồ chưa có ai bắt được cô.

Thì ra là như vậy, Phấn Mặc cảm thấy may mắn vì không bị nhắm trúng. Bất quá ngẫm lại thì cô gái này cũng thật đáng thương! Bắt đủ chín trăm chín mươi chín người đàn ông không phải là nhiệm vụ dễ dàng!

Phấn Mặc rất ngạc nhiên, “Mà sao anh lại bị bắt?”

“Tôi cố ý!”

Mặc dù Cô Phong Tàn Tuyết trả lời rất thản nhiên nhưng Phấn Mặc vẫn rất hoài nghi, biểu hiện lúc tỉnh dậy của anh ta đâu có giống như là cố ý!

“Thật sao?” Phấn Mặc chọc chọc trước ngực Cô Phong Tàn Tuyết, nháy mắt cậu ngớ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lựng, cố gắng giãy khỏi cái ôm của Cô Phong Tàn Tuyết.

Cậu không biết từ khi nào hai người lại biến thành tư thế như thế này, lúc này cậu đang ngồi trên đùi của Cô Phong Tàn Tuyết, nghiêng nửa người bị Cô Phong Tàn Tuyết ôm vào trong lòng.

Phấn Mặc bất an xoay người nhưng không thể giãy ra khỏi hai cánh tay cứng như thép, cậu bĩu môi, khẽ gắt Cô Phong Tàn Tuyết, “Thả ra!”

Cô Phong Tàn Tuyết cấu nhẹ lên cái mông căng tròn của Phấn Mặc “Ngoan ngoãn đi!”

Giọng nói đầy từ tính quanh quẩn bên tai cùng với hơi ấm từ lồng ngực kia truyền đến, Phấn Mặc vô thức áp sát vào nơi ấm áp kia hơn.

Cuối cùng không biết như thế nào lại biến thành Phấn Mặc ngồi trong lòng Cô Phong Tàn Tuyết vừa nghe hắn kể chuyện, vừa ăn hạch đào hắn đút cho.

Hạch đào rất thơm rất ngon nên Phấn Mặc rất thích. Hơn nữa nội lực của Cô Phong Tàn Tuyết rất cao, chỉ cần dùng sức nắm chặt là đã có thể bóp nát hạch đào, sau đó cẩn thận lấy thịt ra đút cho Phấn Mặc ăn.

Hai người cứ ôm nhau thật lâu, cho đến khi Phấn Mặc nhận được tin nhắn của Huyết Sát thì mới nhận ra đã giữa trưa rồi.

Vì thế hai người quyết định quay về Ca Diệp Tự, trước khi đi, Cô Phong Tàn Tuyết lấy một gói hạch đào thật to ra, “Cho cậu này!”

Nhìn hạch đào, Phấn Mặc thiếu điều chảy nước miếng đầm đìa, “Cho tôi hết sao?” Trong trò chơi này cậu chưa từng thấy có chỗ nào bán hạch đào, đột nhiên thấy nhiều hạch đào như vậy không khỏi trở nên quá khích.

“Đều là của cậu!” Cô Phong Tàn Tuyết cưng chiều mà xoa nắn cái mũi nhỏ của Phấn Mặc, sau đó gọi ngựa ra bế Phấn Mặc lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play