ღ Mỹ mãn ღ

Vương quốc Hà Lan nằm ở Tây Bắc Châu Âu, và một số đảo ở vùng biển Caribe. Quốc gia này nổi tiếng với những con đê, cối xoay gió, hoa tulip, mái ngói đỏ hồng cổ xưa, tràn đầy mảnh yên tĩnh ấm áp.

Ngôi nhà nhỏ ở ngã tư đường Locker, trong khung cửa sổ hiện lên hình ảnh hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau, cùng tập trung tinh thần phác họa bản vẽ. Điều thú vị chính là, người nam nhân cao lớn cường tráng đang thiết kế trang phục nhu nhã, mà người nam nhân gây yếu ngược lại đang vẽ bản thiết kế của một ngôi nhà theo phong cách cổ điển.

Qua một lúc lâu, hai người khi thì nhíu mày, khi thì chán nản gãi đầu, nhưng vẫn tập trung làm việc. Cho đến khi nam nhân gầy yếu ho nhẹ hai tiếng, người nam nhân cao lớn lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng rời đi, khoảng năm phút đồng hồ sau đã trở lại, trước tiên hắn đem một tách trà nóng đặt trước mặt người kia, sao đó lấy áo khoác phủ lên bờ vai của người nam nhân gầy yếu.

“Muốn nghỉ ngơi uống tách trà nóng một chút không?”

Nam nhân gầy yếu ngẩng đầu, cảm kích mỉm cười.

“Cám ơn anh, Dương.”

Cừu Chấn Dương ngồi xuống bên cạnh nhìn Mạnh Dật Nguyệt bưng tách trà lên uống, hai hàng chân mày nhíu lại.

“Nguyệt, anh nghĩ đã nhiều năm rồi, thân thể của em vì sao vẫn không tốt? Có thể vì ở đây nhiệt độ quá thấp? Hay chúng ta dời đến địa phương khác có khí hậu dễ chịu hơn đi?”

Mạnh Dật Nguyệt thú vị bật cười.

“Tiểu Nho không nói anh điên mới lạ, hiện tại nó không muốn rời đi đâu! Anh không biết nó đã có bạn gái sao?”

Cừu Chấn Dương không hề quan tâm, “Biết, tại sao lại không biết! Thằng nhóc quỷ kia, mới mười bốn tuổi lại bày đặt quen bạn gái!”

“Như thế nào?” Mạnh Dật Nguyệt vui vẻ nhìn hắn, “Không phải do anh dạy nó sao?”

“Ách? Anh? A.....” Cừu Chấn Dương xấu hổ cười gượng hai tiếng, “Này.... Hắc hắc! Anh chỉ là......Ách! Cái kia.... Muốn đi ra ngoài dạo một chút không?”

Mạnh Dật Nguyệt lại bật cười, “Anh đáng trống lãng cái gì! Có gan làm, nhưng không có gan nhận sao?”

Nhìn thấy y vui vẻ cười đùa, khuôn mặt thanh tú toát ra nét hạnh phúc, Cừu Chấn Dương bất giác ngây người.

“Nguyệt, anh.....Anh thật sự rất rất yêu em!”

Tươi cười ngừng lại, hai gò má ửng đỏ, Mạnh Dật Nguyệt thâm tình nhìn hắn.

“Em cũng yêu anh.”

Nhoài người về phía trước, Cừu Chấn Dương nhẹ nhàng chế trụ thân thể Mạnh Dật Nguyệt, áp lên mặt y một nụ hôn đầy nhu tình. Nhưng mà, nguyên bản tưởng có thể ngừng, ai ngờ diễn biến thành ra muốn ngừng như không ngừng được, đột nhiên Cừu Chấn Dương giơ hai tay đem Mạnh Dật Nguyệt bế lên, sau đó đi vào phòng ngủ.

“Anh muốn làm gì?”

“Yêu em.”

“Anh điên rồi, hiện tại giữa ban ngày ban mặt mà!”

“Cũng không phải lần đầu!”

“Anh.....”

“Ba ba, thúc thúc!”

Cừu Chấn Dương ngừng lại, Mạnh Tinh Nho khỏe mạnh lôi kéo cô gái bước vào, ánh mắt hai người đều mang theo tia nhìn tăm tối, tươi cười đầy ghê tởm.

Không biết có phải vì hiện tại thức ăn dinh dưỡng thật sự quá phong phú hay không mà Mạnh Tinh Nho mới mười bốn tuổi đã cao gần bằng phụ thân nó, hơn nữa thân thể khỏe mạnh rắn chắc, cá tính kiên cường, trừ bỏ cha con bọn họ giống nhau vẻ bề ngoài, còn khí chất bên trong lại như Cừu Chấn Dương.

“Ba ba, thúc thúc, nàng tên là Mã Đỗ Na, là bạn gái của con.... Mã Đỗ Na, người bị ôm chính là ba ba của anh, còn người ôm chính là thúc thúc. Thực chịu không nổi, đã kết hôn nhiều năm vậy mà vẫn thân thiết như thế, thật sự ghê tởm!”

Mã Đỗ Na buột miệng cười, “Ba mẹ em kết hôn hai mươi ba năm, vẫn còn ghê tởm như vậy đấy thôi!”

Mạnh Dật Nguyệt thẹn thùng muốn chui ra, ai ngờ Cừu Chấn Dương không hề buông, y lặng lẽ giãy dụa, Cừu Chấn Dương lại càng ôm chặt hơn.

“Tiểu quỷ!” Cừu Chấn Dương la mắng, “Thúc với ba ba con thân thiết mắc mớ gì tới con! Đừng quên gọi điện thoại lại cho ông bà nội, bọn họ muốn con nghĩ hè liền đến thăm họ.”

“Lại muốn cướp người!” Mạnh Tinh Nho khoa trương thở dài một tiếng, “Nói muốn tới Mĩ thì bà nội mất hứng, nói muốn qua Pháp thì ông nội lại không vui, thúc thúc, thúc thật gian xảo! Tránh né ở đây cùng ba ba “vui vẻ”, không thèm để ý đến con một chút!”

“Chuyện của con!” Cừu Chấn Dương dè bỉu, “Tự mình trả lời với bọn họ!”

“Tự trả lời thì tự trả lời!” Mạnh Tinh Nho trừng mắt nhìn, “Được rồi! Vậy ba ba với thúc thúc, mời hai người trở về phòng rồi muốn thân thiết sao cũng được! Để cho con với Mã Đỗ Na cũng phải làm một chút ghê tởm chứ!”

Mạnh Dật Nguyệt vừa nghe thấy, nhất thời thốt lên một tiếng hét kinh hãi.

“A! Tiểu Nho, con muốn làm gì? Con còn nhỏ, không thể.....”

“Được rồi, được rồi,” Cừu Chấn Dương không có hứng thú nghe y kháng nghị, ôm y xoay người lại đi vào phòng ngủ, “Cho bọn nó hôn nhau một chút cũng không sao, Tiểu Nho sẽ biết chừng mực!”

“Nhưng mà......”

“Nó đã mười bốn tuổi, biết bản thân đang làm cái gì, em vẫn nên tự lo lắng cho chính mình đi!”

“Em?”

“Đúng vậy!” Vẻ mặt Cừu Chấn Dương tà ác nở nụ cười *** đãng, “Còn em? Hắc hắc! Anh đang tính làm cho em ngày mai nằm trên giường không đi được.......”

TOÀN VĂN HOÀN

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play