ღ Nhất kiến chung tình ღ
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng pha chế rượu trong quầy bar, một dòng điện đột nhiên chạy xoẹt qua từ đầu đến chân, loại cảm giác đau lòng xa lạ này làm cho hắn cực kì kinh ngạc, cơ thể mãnh liệt rung động khiến cho hắn không thể nào tin được rằng chính hắn cũng có lúc sẽ cảm thấy được loại xúc cảm dữ dội như thế.
Hắn lúc nào cũng tự tin rằng bản thân luôn giữ được bình tĩnh, tự chủ rất tốt, nhưng mà chỉ khoảng khắc này là hắn không thể nào dời tầm mắt, không thể khôi phục nhịp thở bình thường, trong một phút này, ý thức của hắn mông lung, âm nhạc điếc tai nhức óc cùng đám đông chen chúc hỗn loạn dường như biến mất, không gian mờ mịt chỉ còn lại hai người.
“Lấy cho tôi một chai bia.” Hắn ngoài ý muốn cảm thấy buồn cười khi phát hiện lời nói của mình lại run nhè nhẹ.
Người đàn ông đứng trong quầy bar chậm rãi đem bia chuyển qua, đây là giây phút mà Cừu Chấn Dương cùng người vợ lãnh đạm của hắn lần đầu tiên gặp mặt, hắn phút chốc cắn môi dưới, cố nén tâm tư xúc động muốn tiến lên ôm chằm lấy y.
Chưa bao giờ nhìn thấy qua một đôi mắt u sầu đau thương đến thế, khuôn mặt nhã nhặn tinh tế tràn ngập một loại biểu tình mệt mỏi, buồn bã, nhìn qua tuổi cũng không lớn, nhiều lắm là tròn hai mươi, vóc người cân đối một mét bảy mươi, bờ vai đơn bạc gầy yếu phảng phất như đang gánh vác một gánh nặng vô hình, tựa hồ lúc nào cũng có thể làm cho thân thể gầy gò kia suy sụp, vỡ vụn, trận gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã y.
Ngay cả như vậy nhưng trên mặt y lúc nào cũng lộ ra vẻ ôn nhu tươi cười đối với mỗi một vị khách ra vào quán, bao gồm cả những người đàn bà đứng tuổi lớn mật trêu ghẹo y, những người đàn ông uống rượu say điên loạn, cố ý tình gây sự.....
Duy chỉ có Cừu Chấn Dương nhìn ra được, đằng sau tươi cười kia là bao nhiêu chua xót khổ sở, sinh mệnh bị thống thổ dày vò tàn phá. Có lẽ những người khác cũng nhìn ra được, nhưng không đáng để họ chú ý, bọn họ tới đây để tìm niềm vui, không phải đến để lắng nghe tâm sự hay an ủi người khác.
Uống mấy chai bia, trừ bỏ khi ngủ mới yên tĩnh mà bây giờ Cừu Chấn Dương liền như vậy lẳng lặng ngồi bên quầy bar, chăm chú quan sát người đàn ông đau khổ kia. Từng trận cười đùa cũng không làm cho y cảm thấy vui vẻ. Trong đám đông náo nhiệt này, y lại chìm mình trong góc phòng cô độc bất lực.
Mùi rượu chua xót cay nồng, giọt mồ hôi vất vả rơi từng giây từng phút, rốt cuộc, người đàn ông cô đơn kia cũng được nghỉ ngơi, đêm khuya yên tĩnh, mọi người bắt đầu giải tán, Cừu Chấn Dương thân hình cao lớn đứng trước cửa câu lạc bộ chờ đợi.
Một lát sau, thân ảnh phong phanh gầy yếu chậm rãi xuất hiện, Cừu Chấn Dương vội vàng bước từng bước dài đi đến phía trước đỡ lấy thân thể sắp ngã của y, người kia tựa hồ có chút..... ngoài ý muốn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt đen bóng dịu dàng nói chuyện cùng y.
“Anh tên là Cừu Chấn Dương, đang là sinh viên năm nhất, còn em chắc là học sinh vừa đi học vừa đi làm?” Cừu Chấn Dương nghiêm túc hỏi: “Anh có thể biết tên em là gì không? Đang học trường nào?”
Hai tròng mắt chớp chớp, con ngươi thoáng hiện một nét cười thản nhiên, y khẽ cười khúc khích, na na, dù chỉ là nụ cười nhẹ nhưng cũng là cười thật sự a. Vì vậy làm cho Cừu Chấn Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên la hét, hắn thật sự quá vĩ đại, có thể nói mấy câu mà làm cho người chưa từng cười thật sự lại mỉm cười, tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm đối phương rốt cuộc vì sao nghe xong câu hỏi lại buồn cười.
Ngay sau đó, y mềm nhẹ nói ra câu trả lời làm cho hắn suýt nữa té xỉu ngoài đường.
“Tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, em trai.”
Nói giỡn?! Hai mươi tám tuổi?!
Cừu Chấn Dương nhất thời cứng họng đứng ngây ngốc tại chỗ.
Gạt người!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT