Khánh Thư nằm lăn lóc ở nhà, cô
đang buồn chán sắp chết đến nơi rồi đây, cái tên Khánh Du chết bằm đó
bảo với cô sẽ mua kem về ngay, thế mà giờ chẳng thấy bóng dáng ở đâu,
tức chết cô rồi. Giá chi có gia đình Tú Tuệ ở đây thì cô sẽ không chán
như thế này, cô có thể chơi với Khởi Phong, dẫn cậu bé đi ăn kem, vui
chơi trong công viên giải trí. Ấy thế mà…haizz, nếu như chẳng phải hôm
nay là Chủ Nhật thì cô đã chẳng phải như thế này, cái ngày Chủ Nhật đầu
tiên mà cô liệt vào danh sách đen, thật là quá chán.
- Khánh Thư!!!!!! Mở cửa mau lên, Khánh Thư!!!!!!
Ở bên ngoài, tiếng một chàng trai ầm ầm đập cửa, giọng nghe có vẻ rất gấp gáp và sợ hãi thứ gì đó, hình như ngoài tiếng đó ra cô còn nghe thấy
tiếng chó sủa, chắc không phải anh lại đi chọc con chó hàng xóm đấy chứ? Không đâu, Nam Khánh Du chẳng phải loại người điên đến mức đó lại đi
chọc con chó để bị đuổi thế, thôi cứ ra mở cửa trước vậy. Cô nhảy tọt
xuống sofa, thân thể nhanh nhẹn mới đây đã có mặt trước cửa chính nhìn
chàng trai với bộ dạng khổ sở đó, mới lúc nãy đi còn thấy có cái áo
khoác, bây giờ sao mất tiêu rồi? Đã vậy mồ hôi nhễ nhại, thê thảm thật.
- Anh đi tia gái hay gì giờ này mới về, đã một tiếng đồng hồ rồi đó, tiệm kem chỉ cách nhà có mười phút đi bộ. – Cô nhăn nhó cau có than phiền
- Mở..mở cửa ra mau lên!! Nó sắp đến rồi, mau mau mau!!!!! – Khánh Du thúc giục cô, đầu cứ quay lại phía sau nhìn thứ gì đó
- Chọc ghẹo cô nào nên người ta đem giày dí theo chứ gì, đồ dại gái. – Cô khoanh tay trước ngực ra vẻ giận dỗi
- Triệu Khánh Thư, con chó đến rồi, mau mở cửa đi!!!!!!!!!!!
Gâu gâu gâu…grrrr. Gâu gâu grr gâu!!
Từ xa có một con chó Becgie to lớn phóng như bay về phía bọn họ, cả người
Khánh Thư cứng đờ không tài nào nhúc nhích được, hai mắt cô cứ dán chặt
vào con chó đó, cứ ngỡ rằng nếu mình chớp mắt một cái là nó đã đứng ngay trước mắt, trong khi đó, người ở bên ngoài vô cùng nóng vội, hết sức
giục người bên trong bằng mọi cách đó thể, thậm chí là nhảy tọt lên
thanh cửa để tìm sự chú ý cho mình.
- Khánh Thư!!!!
- Hả?? Hả?? Ơ…ờ ờ.
May sao trong giờ phút cuối cùng chỉ chừng mười giây nữa là con chó đã cạp
vào mông Khánh Du thì cô đã thức tỉnh và kịp thời mở cửa cho anh vào bên trong, cả hai như mất hồn khi nhìn thấy con chó cứ gầm gừ kinh dị và
cái mặt của nó áp vào cửa sủa liên tục, lần đầu tiên trong cuộc đời anh
bị chó dí và lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp thế này.
Cả hai run lẩy bẩy đi vào trong nhà, như người mất hồn, bọn họ hoàn toàn không nói một câu nào với nhau mà chỉ vô thức nhìn xuống sàn nhà như
con búp bê hỏng.
- Nam Khánh Du, không ngờ anh lại bị chó đuổi
thế này, thật là nhục mặt mà. - Cô nói như đang trêu anh nhưng chất
giọng lại như vô hồn
- Ừ, anh không ngờ mình lại bị chó đuổi thế
này, thật là nhục!! Nhục hơn con cá nục!! Hờ hờ. – Khánh Du đáp trả,
giọng cười đó như thể anh cười cho có lệ
Ting… Một tin nhắn được
gửi đến cô trên mạng xã hội từ một người nào đó, nhưng trong tình trạng
bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào mà chat chít nữa, vừa xém bị con chó
Becgie xông vô táp, hồn còn chưa hoàn về đủ, tay chân mềm nhũn, không
tài nào di chuyển được. Khánh Du ngồi kế bên nghe được tiếng tin nhắn
liền quay đầu sang phía cô, vẻ mặt vẫn thất thần nói :
- Đứa nào nhắn tin cho em kìa.
Mặc dù cô đã nghe thấy lời anh nói nhưng vẫn không buồn đáp trả, cái cảnh
con chó với bộ dạng trông vô cùng hung dữ đó cứ mãi xuất hiện trong đầu
cô, cô không thể xóa đi cái hình ảnh đó, tại sao ông Trời lại đối xử với cô như vậy?!!!! Trong thời gian cô vẫn cố gắng thoát khỏi cái hình ảnh
đó thì bên cạnh mình đã có một người tò mò táy máy cầm điện thoại đang
nằm lăn lốc trên bàn xem, cái gương mặt thất thần đó nhanh chóng bị cơn
điên lấn át, nhưng nhìn vậy chẳng phải lại nam tánh hơn à?
-
Honey? Honey là thằng nào? Sao nó chat với em…bảo show diễn của nó tốt
lắm, còn cảm ơn em vì đã đưa cho nó ý tưởng để làm việc. Rốt cuộc thằng
đó là thằng nào?
- Em…
Khánh Thư nhất thời bị hỏi dồn dập
cộng thêm cái gương mặt nổi điên của anh liền không thể trả lời, cái
hình ảnh này còn kinh dị hơn con chó kia, bộ hai bọn họ là bạn thân tri
kỉ ở kiếp trước hay gì lại giống nhau như thế, đều muốn bắt nạt cô, rốt
cuộc cô đã đắt tội gì với bọn họ!!!!!
- Là chị… - Vừa nói đến đó, cô đã nhanh chóng tự bịt miệng mình lại, vì sợ “thông tin mật” bị lộ
cho nên cả hai đã sử dụng cách đổi tên, thành ra khi mà nó chat với cô
sẽ hiển thị Honey, thật là dễ gây hiểu lầm, mà nghe Khánh Du nói thì hẳn là nó đã trên máy bay rồi nhỉ.
- Quéo queo quèo, anh đã biết rồi thì thôi vậy. Nick đó là của anh đẹp trai em quen khi tiếp khách ở công ty, đã quen được một năm rồi, lần trước có buổi trình diễn do anh ấy
đảm nhiệm nên em giúp một tí ấy mà, nói cho anh nghe, anh ấy còn cầu hôn với em.
- Không được nhận!!!
Khánh Du bỗng dưng nổi cơn
điên đập bàn một cái rất mạnh, tưởng chừng chiếc bàn vô tội mém nữa là
sập đến nơi. Khánh Thư đơ mặt nhìn anh như “sinh vật lạ”, thật ra trong
lòng cô cũng có chút gọi là rung động, tự dưng lại đập bàn lại nổi cáu,
có phải anh ấy đang..ghen?
- Anh bị điên hả? Lỡ sập bàn rồi ai
đền? Anh không nghĩ cho mình cũng nghĩ cho em chứ, em ở ké nhà Lục Gia
bốn năm trời rồi, giờ làm sập bàn họ còn ra thể thống gì nữa, chắc anh
muốn em bị đuổi ra đường ở hả? Ờ giỡn vui đó.
Khánh Du định mở
miệng đáp trả nhưng bị cô ra hiệu im lặng, cô là đang có điện thoại từ
bà chị, nghe điện thoại trước rồi nói chuyện với nhau sau.
- Khánh Thư nghe.
“- Khánh Thư, em bật tivi lên đi, kênh thời trang ấy.”
- Em biết rồi. Ầy biết rồi mà, rồi rồi, tạm biệt.
Cô cúp máy rồi với tay lấy remote mở tivi làm theo lời của Tú Tuệ, chẳng
biết có gì ở kênh đó mà nghe giọng vừa gấp gáp vừa hớn hở thế kia nhỉ.
Kênh chưa hiện ra đã nghe thấy hỗn loạn, hình như là có người nổi tiếng
đến dự buổi biểu diễn thời trang hay sao mà trước bốn con mắt chỉ toàn
thấy một đám đông nhốn nháo trước cổng show diễn, uầy, bọn họ còn cầm cả băng rôn giơ cao rồi la hét um sùm nữa, còn bông hoa, thú bông đồ, nhân vật nổi tiếng này quả thật có rất nhiều fan.
- Em xem cái quái gì vậy? – Anh thắc mắc hỏi
Khánh Thư chỉ lắc đầu vô tội, cả hai cứ thế mà theo dõi suốt mười lăm phút.
Ngay sau đó đoàn quay phim mới quay cận cảnh những dòng chữ trên mấy cái băng rôn đó, nó ghi là : “Give It Your Best Shot!” “Keep Up The Good
Work!” “Anna Lewis, I Love You!!”
- Anna Lewis? Tuyết Nhi!!! – Cả hai người cùng đồng thanh
Họ không nhìn nhầm chứ, dòng chữ trên băng rôn ghi rành rành tên của nó
bên Mỹ kia kìa, Anna Lewis. Phóng viên bảo rằng đây là tường thuật tại
show diễn thời trang Thu – Đông KAT, hiện tại họ đang ở bên ngoài cửa ra vào và các fan của Anna Lewis đang đứng chen lấn nhau tại đây. Khánh
Thư và Khánh Du nghe thế liền mắt chữ A miệng chữ O, bọn họ không nghe
lầm đấy chứ? Đây là Lục Tuyết Nhi bọn họ quen sao? Không ngờ chỉ sau hai năm mà nó đã có một đống fan hùng hậu như thế, thật lợi hại. Cũng ở
kênh này, tại vài nơi nào đó cũng có người đang chăm chú xem phóng viên
tường thuật lại buổi biểu diễn này. Ông bà Lục, ông nội, Minh Tuấn và Tú Tuệ, gia đình hắn, gia đình nhỏ và anh ta, ngay cả ông ta cũng đang
xem, và điều đặc biệt hơn là hai người kia cũng xem…
“Lục Tuyết Nhi, tại sao qua bên đó còn không chịu an phận? Cứ mãi xuất hiện trước mặt tôi. Cô thật đáng ghê tởm!!”
Nhỏ tức giận bóp chặt cái ly sứ trong tay, Hạ Băng ngồi kế bên thấy Mẹ mình như thế liền lên tiếng hỏi, vẻ mặt ngây thơ đó thật khiến người ta yêu.
- Mẹ, sao Mẹ lại cầm cái ly chặt thế ạ?
- Không mượn con nói!!! Đi vào phòng!!!!!
- Phương Thy, sao con lại quát con bé như thế, nó còn là con nít, không hiểu chuyện, có gì từ từ nói. – Bà Hoàng lên tiếng
- Cũng tại Mẹ nuông chiều nó! Bực mình quá!
Nhỏ hầm hầm đặt cái ly lên bàn một cái mạnh đến nỗi cái ly nứt vài đường,
nhỏ bỏ vào trong phòng đóng cửa phòng thật mạnh rồi từ bên trong vọng ra là tiếng hét long trời của nhỏ. Ông Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó liền
nhìn hai Mẹ con anh ta mắng :
- Mẹ con hai người thấy chưa! Có
mặt Ba Mẹ, anh hai nó ở đây nó còn dám la lối như thế, ra đường dân
chúng cười cho. Con gái con lứa, mất dạy!!
[…]
Trong quãng thời gian dài trên máy bay cuối cùng nó cũng đặt chân được xuống nền
đất Mỹ, hiện tại thì nó đang bắt taxi về nhà, chắc có lẽ mất thêm nửa
tiếng nữa mới tới nhà, bây giờ hãy gọi điện đặt vé trước đã, được thời
gian nào hay thời gian ấy.
- I want to book two tickets to . (Tôi muốn đặt hai vé đến Việt )
“- You want carriages often or V.I.P?” (Bạn muốn toa thường hay V.I.P ạ?)
- V.I.P. Help me book flights as soon as possible. (Giúp tôi đặt vé chuyến bay càng sớm càng tốt)
“-Your flight will take off at 10o'clock, please come before half an hour to
check everything. Thank you!” (Chuyến bay của bạn sẽ cất cánh lúc 10:00, xin vui lòng đến trước nửa giờ để kiểm tra tất cả mọi thứ. Cảm ơn!)
Nó cúp máy rồi cất điện thoại vào giỏ, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút chờ về tới nhà.
Bụp bụp bụp bụp…ầm!
- Niece, niece. (Cháu gái, cháu gái)
- Hử?
Nó mơ màng mở mắt ra nhìn, xung quanh có hơi mờ ảo nhưng sau đó lại trở
nên rõ ràng trước mắt nó. Ông tài xế lão niên nhìn nó mỉm cười hiền hậu, gật gù nói :
- Bother niece other ride. (Làm phiền cháu gái đi xe khác)
- Why? (Tại sao ạ?)
- Vehicles have to problem, granddaughter. (Xe có vấn đề, cháu gái)
Nó mệt mỏi gật đầu rồi mở cửa xe đi ra, ở trước mắt là ông tài xế lão niên đang xem xét tình hình chiếc xe, nó không hề cảm thấy bực mình mà ngược lại nó lại cảm thấy tội nghiệp cho ông, tuổi của ông ấy có thể nói là
ngang ngửa ông nội nó mà còn phải làm việc vất vả thế này, nói thật ở
Mỹ, đây là lần đầu tiên nó thấy cảnh này.
- He called vehicles… (Ông gọi xe…)
- No no no no no. Not Mr, I will walk. Give me send money, thank you!
(Không. Đừng ông, cháu sẽ đi bộ. Cho cháu gửi tiền, cảm ơn ạ)
Sau khi đưa tiền cho ông tài xế, nó rảo bước đi trên con đường nắng chói
chang, không quên ngoái đầu lại nhìn ông lão tội nghiệp, giữa trời nắng
chói mà vẫn còn đứng đó sửa xe thì thật là, haizz.
Bíp…bíp…
- Hey girl. Anna Lewis, I love you. Pặc pặc!!
Nó quay đầu sang nhìn tên điên nào la hét giữa trời nắng gắt thế này, ra
là có một tên “biến thái”, một tên “biến thái” đặc biệt quen.
- Dương Hạo, anh biến thái quá đi. – Nó vừa nói vừa cười
- Anh biến thái chỗ nào chứ, ai là fan em đều biến thái hết sao? – Anh mở cửa ra khỏi xe, đi đến phía nó hỏi : - Đi đâu đấy?
- Em mới từ bay về Mỹ, giờ đang về nhà mà giữa đường xe hư nên thành ra đi bộ giảm cân. – Nó nói đùa
- Giảm cân? Thôi đi cô hai, người như vậy là được rồi, anh còn thích cô
nào hơi tròn tròn cơ, ôm mới ấm. Mà show diễn của em thành công lắm đấy, anh cũng được khen lây, hì hì. – Anh gãi đầu cười cười
- Dương Hạo, em nhờ anh chuyện này nhé? Anh thấy ông tài xế đằng kia không? Anh giúp…
- Tìm việc cho ông chứ gì? Anh biết thừa nhé, cũn vừa hên, công ty anh
đang tuyền bảo vệ giữ xe, có chỗ cho ông ấy, ăn uống bao tất, nếu ai
không có chỗ ở cũng có thể ở lại, lương cao! – Anh nhấn mạnh hai chữ
cuối
Nó nghe thấy thế liền mỉm cười vui vẻ. Dương Hạo là người
bạn cũng như người anh thân thiết hay giúp đỡ nó trong lúc khó khăn suốt bốn năm trời, ở đây nhờ có anh mà mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, nó thực
không biết làm sao để trả ân tình này cho anh ấy.
- Phải rồi
Khánh Ly, con mèo cưng Karry của em đang hồi phục rất tốt, có thể đem về rồi đấy. Nhớ đừng để nó cắn lộn với mấy con chó nữa, mèo gì mà dữ thấy
phát sợ, ở tận hai tuần lễ mà vẫn còn hung dữ, lần trước nó còn cào anh, đau muốn chết. – Anh che mặt lại, hít hít mũi giả bộ đáng thương
- Anh trai này, đã quá già với việc mè nheo rồi nhé. Em sẽ mời anh ăn coi như phần thưởng được không? Nhưng mà em nghĩ anh đợi sẽ hơi lâu bởi vì
em có chuyến bay về Việt , chín giờ ba mươi em phải có mặt tại sân bay. Em nghĩ đã đến lúc về nước gặp mọi người. – Nó thoáng buồn đan xen vào cảm giác có lỗi
- Em về Việt ? Đúng lúc anh cũng có công tác tại đó một tháng.
Vẻ mặt Dương Hạo mừng rỡ, còn đôi mắt nó thì sáng như trăng rằm, nhìn cái
nụ cười tươi rói vui mừng đó cũng biết nó vui đến thế nào. Thử hỏi xem,
một người bạn kiêm luôn anh trai ở bên nó suốt bốn năm, giờ lại còn cùng nó về nước, không vui sao được.
- Thật ạ? Thế thì hay quá, em sẽ giới thiệu anh với mọi người anh chính là bạn trai em, hí hí hí.
- Vinh hạnh cho người anh này quá, thế bây giờ chúng ta mau về thôi, còn thu xếp đồ đạc, đi.
- Vâng!
[…]
Bà ta đang ở trong nhà nấu nướng một vài thứ chuẩn bị cho bữa ăn sáng, bởi vì mấy hôm nay không có nó ở nhà cho nên việc bà dậy sớm cũng đã hoãn
lại, nó không ở nhà thì cứ chậm rãi làm từ từ cũng được, không quá vội
vàng dậy sớm làm gì. Bà đang nấu một nồi cháo tôm nóng hổi nhưng chưa
chín và chuẩn bị chín trong vòng mười phút nữa, trong quãng thời gian
hết sức ngắn ngủi ấy bà đã lên phòng khách bật tivi xem một vài tin tức, trong đám tin tức đó nổi bật nhất chính là show diễn thời trang Thu –
Đông KAT chiếm hết một nửa, một nửa này đều là lời khen có cánh dành cho nó, bà ngồi xem tivi, nhìn thấy con gái mình được nhiều người khen
tặng, mến mộ như thế cũng hết sức vui lòng.
- Không biết khi nào
con bé mới về nhà, chắc là sáng mai. Cũng không gấp gì, cứ để nó chơi
vài hôm ở đó cho thư giãn đầu óc, suốt hai năm làm việc con bé cũng
chẳng nghỉ ngơi, thật vất vả. Nhìn thấy nó thành công như thế trong lòng mình cũng yên tâm.
Ding dong… Ding dong… Ding dong…
- Ai đấy? Tôi ra ngay đây, gấp gáp thế không biết.
Bà nhanh chóng chạy ra mở cửa, bà nghĩ chắc cũng là mấy bà hàng xóm như
mọi hôm, nhưng không! Hôm nay không có một bà hàng xóm nào, mà là một
anh chàng, chàng trai chuyển hàng.
- Dear madam, a gift from her fans Anna Lewis. (Thưa bà, một món quà từ người hâm mộ của cô Anna Lewis)
- Thank you.
Ngay sau khi anh chàng rời khỏi thì có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng
đỗ ngay trước nhà nó, và không ai khác đó chính là nó và Dương Hạo.
- Chào bác gái. Bác khỏe không ạ?
- Cảm ơn con, bác khỏe lắm. Khánh Ly, sao con về sớm vậy, mau vào nhà
nghỉ mệt đi. Mẹ có nấu cháo, cũng vừa mới chín, hai đứa vào ăn luôn cho
nóng.
- Tuyệt vời! Nói thật với bác là sáng giờ con chưa ăn gì, giờ đã được lắp đầy bụng rồi, ha ha ha ha.
- Mau vào đi, anh không sợ nắng chết à? Đi đi đi.
Dương Hạo vừa cầm vali của cô gái bên cạnh lên thì đã bị chính cô gái ấy đẩy
vào bên trong, ở bên ngoài chỉ còn nó và bà ta đứng đó, bà nhìn nó trìu
mến, nó mỉm cười nhìn bà rồi tiến về phía bà dịu dàng nói :
- Tôi đã đặt vé máy bay, một lát nữa ba chúng ta sẽ ra sân bay về Việt .
- Gì? Con..con về Việt , gấp thế sao? – Vẻ mặt bà lo lắng hỏi nó
- Có vấn đề…
- Khánh Ly, Mẹ có thể không đi được không?
- Tại sao? – Nó nhíu mày thắc mắc, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của bà
- Mẹ sợ sẽ khiến con khó xử…, bọn họ chưa tha thứ cho Mẹ đâu.
Bà đan hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt thật sự rất lo lắng, nó nhìn thấy thế
cũng hiểu được phần nào. Khoảng thời gian nó sống với bà ta, nó chắc
chắn rằng bà đã thay đổi rất nhiều, không còn là con người như trước
nữa, và câu chuyện bà kể với nó nó hoàn toàn tin tưởng nhưng những điều
nó thấy bọn họ đều không thể thấy, cho nên việc này chắc cũng khó. Nó
nhẹ nhàng nắm tay bà ta, điều này khiến bà thật rất bất ngờ nhưng cũng
rất vui mừng, nó chưa từng làm như thế trong suốt bốn năm trời sống
chung.
- Trong suốt quãng thời gian ở với nhau, con biết Mẹ đã
thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi nhưng điều này chỉ có mình con biết,
bọn họ…chắc chắn sẽ không hiểu, nhưng con nhất định sẽ thay Mẹ nói với
bọn họ, Mẹ chỉ việc như thế này khi về nước là được. Cho nên, Mẹ, hãy về với con nhé?
Hai hàng nước mắt của bà vì những câu nói của nó mà cứ mãi lăn trên gò má không ngừng, bà đưa tay sờ gương mặt nó, tiếng Mẹ này làm bà ấm lòng biết bao nhiêu bây giờ cũng đã nghe được rồi, bà
không còn gì để hối hận nữa, rốt cuộc ông Trời cũng không phụ lòng bà.
- Mẹ…Mẹ về, Mẹ đi với con. Khánh Ly..con gái.
- Cháo khét rồi nhe, hí hí hí.
Dương Hạo đứng núp sau bức tường từ nãy giờ, mọi thứ họ nói anh đều nghe, chỉ đợi đến thời cơ này để nhào ra thôi, đương nhiên nồi cháo cũng tắt rồi, anh không thể để thức ăn của mình khét lẹt được. Nó và bà nghe thấy câu đó liền phì cười rồi đóng cửa đi vào nhà. Chuyến bay về Việt chắc chắn sẽ là ba người.
Thời gian vui vẻ đó cứ thế thấm thoát trôi qua, nó mới xuống sân bay bây giờ lại đang có mặt tại sân bay thêm một lần nữa, nói đúng hơn là trên máy
bay và máy bay đang bay. Cả ba người nhìn từ trên xuống đều là một màu
đen như đáy giếng, cặp mắt kính đen che gần hết khuôn mặt cộng thêm trên gương mặt không có chút gì gọi là cảm xúc, chỉ thấy một thứ gọi là
“băng lãnh”, người khác nhìn vào cứ tưởng bọn họ chính là xã hội đen hay mấy tên khủng bố từ đâu đến khiến tất cả đều không dám đến gần, thậm
chí đáng sợ đến nỗi con nít nhìn thấy đều nép sát vào người nhà và mếu
máo. Chỉ vì không muốn người khác nhìn ra mà quất luôn cây đen khiến mấy đứa con nít phải sợ hãi thế này, nghĩ lại thật là tội lỗi quá.
- Khánh Ly, em và bác về đó sẽ ở khách sạn sao? – Dương Hạo thì thầm, cứ tưởng sẽ có người nghe thấy
- Không ạ, em có nhà ở Việt mà, còn anh?
- Ờ ha, anh quên mất. Anh nghĩ là anh sẽ ở khách sạn, anh có ý định sẽ ở lại Việt luôn nên anh sẽ mua nhà ở đó luôn.
Hai Mẹ con nó gật gù đồng ý rồi cả ba tiếp tục thời gian im lặng kéo dài.
Sau một lúc lâu nhắm mắt im lặng như tượng thì cuối cùng Dương Hạo cũng
mò dậy xem phim trên cái tivi được bắt cao trong máy bay, nó thì tận
dụng thời gian ngồi chơi game, khi ở Mỹ nó toàn chú tâm vào công việc
nên chẳng có nhiều thời gian thư giãn thế này, dù sao chuyến bay lúc nãy nó cũng đã ngủ nên sức lực vẫn còn đầy, còn bà ta thì đã ngủ rồi. Và
mọi thứ cứ như thế cho đến khi đến nơi.
[…]
Nó, bà ta và
Dương Hạo đang có mặt tại một nhà hàng gần sân bay, cuối cùng sau một
chuyến bay dài mất hơn tám tiếng thì bọn họ cũng đã về được Việt Nam,
bây giờ điều quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi một tí, nạp đồ ăn thức
uống một tí và làm vài chuyện một tí rồi mới di chuyển về nhà họ Lục.
Ngay trong lúc đó ở nhà họ Lục, cả thảy tất cả những người ở đó đều đang vui mừng khi nhận được tin tức từ Khánh Thư rằng nó đã về Việt Nam
trong mười phút trước, điều này khiến họ rất hạnh phúc vì sau bao nhiêu
năm ròng rã không gặp thì rốt cuộc cũng đã có thể gặp nhưng điều bất ngờ hơn chính là khi nó bảo hãy gọi cho hắn, nhỏ và anh ta đến đó và nhất
định phải dẫn theo Hạ Băng. Nó còn dặn riêng với Khánh Thư rằng hãy
chuẩn bị tất cả mọi thứ, ngày hôm nay sẽ ngày “tận thế”!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT