“- Anna, she has call from director of the company KAQ” (Anna, chị có cuộc gọi từ Giám Đốc của công ty KAQ)
- I know, thank you. (Chị biết rồi, cảm ơn em.)
~~~
“- Anna, hello. I’m Joke, director KAQ. She remember me?” (Cô Anna, xin chào. Tôi là Joke, Giám Đốc KAQ. Cô nhớ tôi không?)
- Of course. How are you? (Dĩ nhiên. Anh khỏe không?)
“- I’m fine, thank you! I need to talk to her about fashion show in , she have time?” (Tôi cần phải nói chuyện với cô về show trình diễn thời trang ở , cô có thời gian?)
- We met at Lemon Jello Coffee. Okay, thank you. Bye bye! (Chúng ta gặp nhau ở Lemon Jello cà phê nhé. OK cảm ơn anh. Tạm biệt!)
Cô gái đó gác máy rồi loay hoay làm tiếp công việc của mình, cô thiết nghĩ quãng đường từ công ty KAQ đến quán coffe là nửa tiếng đồng hồ, mà quán coffe đó lại khá gần với công ty cô đang làm việc, chỉ cần mất mười
phút là tới nơi, chắc chắn sẽ không để người đó đợi mình, dù gì thì đống tài liệu này cô đều đọc qua cả rồi, thời gian dư lại thêm dư, không cần quá gấp gáp. Cô đưa tay nhấn một con số trên điện thoại bàn rồi lấy tập tài liệu kế bên mở ra xem qua một chút.
“- Director” (Giám Đốc)
- Flynn, she sampling design show of copy out another copy, I'm needed urgently. (Flynn, cô lấy mẫu thiết kế show của sao chép ra một bản sao khác, tôi đang cần gấp)
“- Okay”
Chỉ một vài phút sau đó đã có một cô váy hồng gõ cửa phòng, cô gái đó mở
cửa bước vào khi nghe được “lệnh cho phép”, cô tiến đến bàn làm việc của cấp trên, trên môi ngự trị một nụ cười tươi như ánh nắng ban mai, đặt
tập kẹp tài liệu lên bàn, lùi ra sau một bước rồi cúi đầu nói :
- Director, copies of the designs here. (Giám đốc, các bản sao của các mẫu thiết kế ở đây ạ)
- Thank you. I have to go out for a moment, if anyone came to the call on me. (Cảm ơn cô. Tôi phải đi ra ngoài một lúc, nếu có ai đến thì gọi cho tôi)
- Yes. (Vâng)
Cô cầm tập kẹp tài liệu lên rồi rời
khỏi phòng, không quên mỉm cười chào nhân viên. Ngay sau khi Giám Đốc
rời khỏi, cô nhân viên đó mới táy máy tay chân, cầm khung ảnh đặt trên
bàn của Giám Đốc lên xem, là bức ảnh gia đình chụp chung, ngoài ra còn
có những khung hình được bày trí xung quanh rất đẹp mắt, xem ra vị Giám
Đốc đáng kính này đã có bạn trai rồi nhỉ.
- She's so good, a director twenty one age, admire truth! (Cô ấy rất tốt, một giám đốc hai mươi mốt tuổi, ngưỡng mộ thật)
Cô nhân viên cảm thán một câu rồi đặt khung hình trở về vị trí, dọn dẹp
bàn làm việc của Giám Đốc một chút rồi quay lưng rời khỏi đó. Trên chiếc bàn bằng gỗ sang trọng kia có một chồng tập tài liệu, những khung ảnh,
chiếc laptop và vài thứ linh tinh khác, đặc biệt ngay phía trên cùng ở
giữa chiếc bàn có một bảng tên chức danh : Giám Đốc – Anna Lewis (Trần
Khánh Ly).
[…]
Nó ngồi trên bàn làm việc trong căn phòng
của mình, nó cần phải xem lại hết tất cả những thứ liên quan đến show
diễn thời trang tại Paris, show diễn này thật sự rất quan trọng đối với
công ty của hai bên, trách nhiệm cao cả này lại được Chủ Tịch hai bên
giao cho hai Giám Đốc, tức là nó và anh chàng Joke hồi chiều nó gặp. Nếu như lần này mà bị gì ngoài ý muốn chắc chắn sẽ bị đuổi việc, bọn họ tốn biết bao nhiêu tiền để đầu tư vào show diễn lần này, chắc chắn không
được làm mọi người thất vọng, nếu không danh tiếng và sự nghiệp mà nó
theo đuổi bấy lâu nay đều bỏ sông bỏ biển cả, như thế hoàn toàn không
được.
Cốc…cốc…cốc… Ba tiếng gõ cửa vang lên trong bầu không gian
yên tĩnh kèm theo sau đó là tiếng mở cửa, bà ta bước vào phòng, trên
tay bưng một ly sữa lắc socola tiến đến bàn làm việc của nó rồi đặt
xuống, bà kéo ghế đối diện rồi ngồi xuống, ôn nhu nhìn nó, hỏi :
- Khánh Ly, khi nào con mới quay về Việt ? Đã bốn năm rồi con à.
Nó đang chú tâm kiểm tra lại tất cả mọi thứ nhưng sau khi nghe thấy câu
hỏi đó nó liền dừng mọi hoạt động lại, cái vấn đề này nó đã nghĩ qua
nhưng chưa tìm được thời điểm thích hợp, năm nay nó đã sắp đến hai mươi
mốt tuổi, có phải còn hơi sớm nếu nó trở về Việt Nam?
- Khánh Ly, dạo này Mẹ xem tin tức và đọc báo đều thấy con xuất hiện trên đó, con nghĩ ở Việt , bọn họ có biết hay không?
- Nếu như nó hot thì chắc bọn họ đều biết, mà nó hot lắm à? – Nó nhíu mày hỏi lại
- Đương nhiên rồi, con nghĩ xem Mẹ tự hào thế nào khi mỗi lần xem tin tức đều thấy con xuất hiện với một hình ảnh mà hàng triệu cô gái ao ước,
một cô Giám Đốc sắp bước sang tuổi hai mươi hai, lại tài giỏi xinh đẹp,
cái này gọi là tuổi trẻ tài cao. Con xem xem, trong tủ kính của con có
biết bao nhiêu giải thưởng, với lại con rất nổi tiếng đấy con biết
không? Ngày nào Mẹ cũng nghe mấy nhà bên cạnh nói tốt về con, Mẹ vui
lắm. – Bà ta hãnh diện nói
- Hình như Khánh Thư từng nói qua
chuyện này, cô ấy bảo ở nhà ai cũng yên tâm khi thấy tôi khỏe mạnh ở Mỹ, còn nói rất hãnh diện khi nhìn thấy tôi như thế. À đúng rồi, cuối tuần
đây tôi có show diễn tại Paris nên phải bay vào tối mai, ở đó hai ngày, ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận.
- Gấp như thế…, con nhớ giữ sức khỏe nhé, trời đang lạnh lắm đấy, cẩn thận bị cảm ho.
Nó cau mày nhìn ly sữa lắc tươi mát lạnh kia, trời đang lạnh lắm đấy, cẩn
thận bị cảm ho. Giỡn gì chứ, ly sữa này rất lạnh đấy, uống ly này mà
không bị ho thì cũng sắp ho.
- Đây là sữa lắc socola, nó lạnh.
- Bởi vì con thích nên Mẹ mới làm. Ngủ sớm nhé!
Bà mỉm cười nhìn nó rồi rời khỏi phòng, nó sau đó cũng buông bút xuống, nó đang nghĩ đến hắn. Bốn năm trước Khánh Thư từng nói với nó khi cả hai
đang chat trên mạng, cô nói Tú Tuệ đã sinh được một đứa con trai tên là
Khởi Phong, và… nhỏ đã sinh một đứa gái đặt tên là Hạ Băng, tính đến nay hai đứa cũng đã sắp bốn tuổi nhưng mà đến tận bây giờ hắn vẫn chưa chịu cưới nhỏ, thời gian dài như thế thì hẳn là hắn phải mệt mỏi thế nào, nó thầm nghĩ có phải chuyện này nên kết thúc rồi hay không? Lời bà ta nói
lúc nãy cũng thật khiến nó phải suy nghĩ, nếu như nó đã xuất hiện trên
tivi ầm ĩ như thế mà lại im ắng như thế thì nói ra cũng nghi ngờ, chẳng
lẽ ông ta đã từ bỏ cái kế hoạch đó trong khi đều có tất cả thông tin địa chỉ nơi làm việc của nó? Cũng chẳng biết được ông ta đã sang Mỹ hay còn ở lại Việt cho nên nếu nó chắc chắn về nước thì hẳn sẽ phải
cẩn thận trước ông ta, không thể chắc rằng bọn họ sẽ ra tay lúc nào,
nhưng trong khoảng thời gian bốn năm lại quá sức im ắng thì rất kì lạ.
Ting… Một tin nhắn được gửi đến nó, ngoài Khánh Thư ra thì còn ai nữa. Nó mở
màn hình laptop lên, click chuột một cái rồi đọc nội dung tin nhắn.
[Chị khi nào về nước thế, em sắp điên với Hoàng Phương Thy rồi.]
- Xảy ra chuyện gì sao?
[Cũng không hẳn, chỉ là cô ta cứ lên mặt, chị cũng biết đấy, mặc dù Thiên Vũ
không cưới cô ta thì Ba Mẹ anh ấy cũng thương cháu mình nên đối xử với
cô ta không tệ, những lúc đó cô ta thường lên mặt với em và còn sỉ nhục
chị. Những thứ liên quan đến chị cô ta đều bắt anh ấy đem vứt hoặc đốt
hết, tội cho anh ấy lắm. Em thật muốn nói hết sự thật giữ suốt bốn năm
trời ra hết cho xong, chứ kiểu này thế nào em cũng vào nhà thương điên
với anh ấy. Mà Tuyết Nhi này, chuyện là Hạ Băng ấy, con bé nó khá thân
với em nhưng có một điều em khá thắc mắc, mỗi lần em chơi với con bé mà
nhắc đến cô ta thì nó rất sợ hãi, với lại trên người nó cũng có vài vết
thương để lại, hình như là bị đánh, bầm tím hết cả lên, em nghĩ có khi
nào là do cô ta?]
- Không đâu, nếu con bé thật là con của cô ấy
thì cô ấy sẽ không đánh đâu, nếu như không phải thì em nghĩ cô ấy ngu
sao mà lại để lộ thương tích ra chứ? Với lại những gì em nói thì chắc
chắn sẽ không để Hạ Băng chơi chung với em, không phải sao?
[Nhưng mà bọn em là lén lút gặp nhau đấy! Đã từng có vài lần cô ta bắt gặp bọn em đi chung với nhau và cô ta đã lôi kéo con bé rất mạnh bạo về nhà, kể từ thời gian đó con bé cứ gặp mặt em là tránh né, khó khăn lắm em mới
làm lành được với nó đấy.]
- Khánh Thư, chị nghĩ đã đến lúc kết thúc mọi việc rồi!
[…]
Mười tám giờ tại . Nó đang kiểm tra những thứ tại show diễn lần cuối, chỉ còn nửa tiếng
đồng hồ nữa là bắt đầu trình diễn, không thể để sơ sót thứ gì được.
- Jack, this flower pot moved down a little. (Jack, chậu hoa này di chuyển xuống một chút)
- Emily, pumping a few balls away, the red. (Emily, bơm một vài quả bóng đi, màu đỏ)
- Anna, everything was ready? Guests are coming, very crowded! Two
presidents are plied they in the living room. (Anna, mọi thứ đã sẵn
sàng chưa? Khách đang đến, rất đông người! Hai Chủ tịch đang tiếp đãi họ trong phòng khách) – Vị Giám Đốc bên KAQ hối thúc nó, vẻ mặt xem ra rất gấp gáp, nhưng mà anh ta bảo rằng khách đang đến, tức nghĩa là chưa đến hết, với lại chưa đến giờ bắt đầu, lo gì chứ.
- Everything will
be done if you give me ten more minutes, okay? (Tất cả mọi thứ sẽ được
thực hiện nếu anh cho tôi hơn mười phút, được không?) – Nó cười cười vỗ
vai anh ta nhằm giảm đi sự lo lắng của anh
- Do not let me wait too long, okay? (Đừng để tôi chờ đợi quá lâu, được chứ?)
- Okay.
Anh cười vỗ vào ngực mình tượng trưng cho sự tin tưởng của anh cho nó rồi
đi khỏi, nó quay sang tiếp tục xem xét lại mọi thứ rồi nhìn vào đồng hồ
đeo tay, chỉ còn hai mươi phút nữa là mọi thứ bắt đầu, nó cũng nên vào
trong xem những người mẫu kia thay trang phục thế nào rồi mau chóng cho
khách mời vào trong đây thôi. Hai mươi phút cứ thế trôi qua, tất cả các
khách mời đều có mặt tại đây, máy quay, chụp hình đều sẵn sàng cho lên
sóng trực tiếp, chỉ còn chờ MC ra giới thiệu một chút là sẵn sàng.
- Hello everyone who is in here and those who are watching live. I was
the MC of today - Amy. The theme of show today is the autumn and winter
by the two sides company KAQ and KT production cooperation. Do not beat
around the bush anymore, we get together to admire the collection
autumn and winter KAT. (Xin chào tất cả mọi người là người ở đây và
những người được xem trực tiếp. Tôi là MC của ngày hôm nay - Amy. Chủ đề của chương trình hôm nay là mùa thu và mùa đông của hai bên công ty KAQ và KT hợp tác sản xuất. Đừng vòng vo nữa, chúng ta cùng nhau chiêm
ngưỡng bộ sưu tập mùa thu và mùa đông KAT.)
MC Amy nói xong liền
lui vào trong phòng chờ, ánh đèn lớn vụt tắt, chỉ còn lại ánh đèn soi
sáng sàn catwalk. Những cô người mẫu lần lượt từng người bước ra sàn
diễn, những bước đi chuyên nghiệp mang một thần thái cao sang và quý
phái, cô đi đến đâu có tiếng nói theo đến đó, một là lời khen tặng cho
người thiết kế, hai là dành cho người mẫu ngày hôm nay, bọn họ rất
chuyên nghiệp, công ty nào có được họ quả nhiên là món lời.
Hiện
giờ tất cả đang có mặt trong buổi tiệc đêm ngay sau khi show diễn kết
thúc, nó đang được tất cả những nhà báo vây quanh để hỏi một số chuyện
liên quan và ngoài lề khác, nó mất gần một tiếng đồng hồ để trả lời
phỏng vấn. Sau khi kết thúc liền bị công ty “bắt lại” nói chuyện luyên
thuyên.
- Anna, she very good job in today, we are very proud of
her! (Anna, cô làm rất tốt trong ngày hôm nay, chúng tôi rất tự hào về
cô)
Chủ Tịch KAQ hết lời ca ngợi nó, ông còn nói vị Chủ Tịch kia
thật sự rất may mắn khi có được nó, nói chung nguyên một ngày hôm nay
đều là những lời khen có cánh dành cho nó, nó cảm thấy rất vui, ai mà
lại không vui chứ.
- Anna, so thank she has responsibility help
me, I almost did not do anything. (Anna, rất cảm ơn cô đã chịu trách
nhiệm giúp đỡ tôi, tôi gần như đã không làm bất cứ điều gì) – Joke tỏ vẻ biết ơn nhìn nó
- No problem. (Không vấn đề gì) – Nó mỉm cười đáp trả
- President Williams and Anna kept talking, we ask for permission. (Chủ
Tịch Williams và Anna tiếp tục nói chuyện, chúng tôi xin phép)
Sau khi hai người họ đi khỏi nó liền quay sang Chủ Tịch xin phép rời khỏi
công ty, ông rất bất ngờ trước quyết định của nó nhưng không thể làm gì
hơn, mãi đến khi nó bảo phải quay về Việt sắc mặt ông mới đỡ hơn.
- Anna, if possible, I hope she will continue to be the director for my company in . (Anna, nếu có thể, tôi hy vọng cô sẽ tiếp tục là giám đốc cho công ty của tôi ở Việt )
- President says really? (Chủ Tịch nói thật sao?) – Vẻ mặt nó hớn hở mừng rỡ thấy rõ. - Thank you, so thank you. I will try to do good job. I ask for permission, thank you! (Tôi xin phép, cảm ơn ông!)
Nó rời đi khi nhận được cái gật đầu vui vẻ của ngài Chủ Tịch, nó phải ra sân bay
để về Mỹ cho kịp giờ, còn rất nhiều thứ nó phải xử lý ở đó mới có thể về nước được. Đến khi nó về nước chắc chắn sẽ có điều bất ngờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT