Chẳng có gì xảy ra cả, sau khi cô đã tìm được quần áo nhưng chưa kịp mặc vào thì lại bị Cự Tàn Tôn kéo ngã lại ra giường, anh nhướn mày hỏi cô ;
-Có vẻ em rất vội.
-À, à, … em … - Hữu Túc mặt đỏ bừng nhìn anh.
Cự Tàn Tôn cúi đầu xuống định hôn cô thì Hữu Túc đưa tay che miệng lại và nói :
-Hôn nhau vào buổi sáng sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề sau đó …
Hiểu là cô đang muốn nói gì, nhưng anh không quan tâm, đưa tay kéo tay cô xuống rồi lại hôn như cướp đất, dày vò đôi môi của cô chính là sở thích tao nhã của Cự Tàn Tôn anh thì phải, Hữu Túc cũng choàng tay qua cổ anh mà đáp lại nụ hôn của anh, đúng là tuổi trẻ của cô bị anh thâu tóm thật rồi. Gần 9h sáng thì anh và cô mới về đến tiệm, Y Cược và Lam Bá đang ngồi đợi 2 người họ, Cự Tàn Tôn nhìn sang Hữu Túc và nói :
-Em thay đồ đi, hành lí của em đã chuẩn bị rồi.
-Chúng ta đi đâu ? – Hữu Túc hỏi.
-Nhật Bản. – Anh đáp.
Hoa anh đào, Hữu Túc cười tít cả mắt, thế là cô nhanh chóng thay đồ rồi cùng anh đi ra xe, Lam Bá và Y Cược kéo hành lí đặt lên chiếc xe phía sau rồi Y Cược hỏi :
-Tiểu thư, cô có vẻ hào hứng ?
Hữu Túc dĩ nhiên vui rồi, lần đầu tiên cô được đi xa cùng anh thì không mừng mới lạ :
-Tôi rất vui.
Đang định đùa thêm thì cô bị Cự Tàn Tôn khoác vai và lôi cô đi về phía xe của anh, anh hôn vào vành tai cô rồi nói :
-Em đúng là như con thằn lằn ấy, chẳng bao giờ đứng yên cả.
Về phía Tồn Thị ...
Tư Nghiêm lúc này vẫn chưa có hành động gì, hắn đang xem Đại Âu rốt cuộc còn muốn diễn hài tới bao giờ, Lục Nghị vừa đặt súng vào thắt lưng vừa nói :
-Tư Ca, thằng nhãi ranh đó nên làm gì ?
-Đến « tâm tình » với hắn một chút. – Tư Nghiêm cười nhếch môi.
Bước chân rất nhanh, ai thấy hắn cũng cúi đầu chào kính cẩn, Lục Nghị đi phía sau hắn và đám thuộc hạ, vài chiếc xe dừng lại đồng loạt thành 1 hàng, tài xế của chiếc xe dẫn đầu vội nhanh chóng mở cửa xe khi vừa thấy bóng Tư Lư đi tới, Tư Lư bước vào xe và quay sang nói với Lục Nghị :
-Dẫn đường.
-Vâng, Tư Ca. – Lục Nghị đáp rồi nhanh chân ngồi vào hàng ghế phụ phía trước.
Tư Lư dựa tay vào thành cửa xe và trầm ngâm, đêm qua bên Đại Âu có mật thư từ gián điệp, không biết có vấn đề gì mà Nhất Gia đã cử Cự Tàn Tôn đến Nhật, là nội vụ bí mật sao, hắn không đoán được ý đồ của Cự Tàn Tôn nên không thể lường trước được chuyện quái quỷ sắp xảy đến, tuy nhiên thì trong tay hắn đang nắm một quân cờ khá tốt, nếu bắt cả Hữu Túc thì nhất định sẽ khiến Cự Tàn Tôn chùn tay, đúng là một ý tưởng hay nhưng hắn đột nhiên không muốn thương hại gì đến Hữu Túc cả, hắn có chút thích thú với cô. Xe dừng lại ở một bến cảng đã cũ, Lục Nghị nhanh chóng mở cửa xe cho Tư Lư bước xuống, hắn đưa tay dẫn hướng đi cho Tư Lư về phía con tàu cũ đang được sữa chữa gần đó, hắn bước vào trong cùng vài tên thuộc hạ, quan sát bên trong trước rồi mới ra hiệu cho Tư Lư bước xuống, là một thang máy đã cũ, di chuyển xuống dưới đáy con tàu, quả là một nơi nhốt con tin lý tưởng, bên ngoài nhìn vào không thể đoán ra được, Vương Bảo đang ngồi trong góc, khi thấy Tư Lư bước vào thì cậu đứng dậy ngay, nhìn chằm chằm vào hắn, là người đã xuất hiện đồng thời cùng với cậu ở tiệm bánh của Hữu Túc và cũng chính là người đã nói những chuyện tang thương về gia đình cậu mà không ai hay biết :
-Là anh …
-Bất ngờ à, thấy thú vị không ? – Tư Lư nhìn Vương Bảo rồi cười nhếch môi mộ chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT