Hữu Túc quay đầu lại nhìn anh, anh vừa mới đồng ý cho cô đi theo anh, có nghe lầm không nhỉ, nhìn vẻ mặt hoài nghi của cô thì anh nói tiếp :

-Em có thể đi với tôi, nhưng Y Cược và Lam Bá sẽ theo sát em.

-Vậy buổi tối em có thể gặp anh chứ ? – Hữu Túc vừa ôm lấy anh vừa hỏi, xài chiêu này là chắc nhất.

Cự Tàn Tôn trầm ngâm một chút rồi đưa tay đẩy nhẹ cô rời khỏi người anh và nói :

-Để xem thái độ hợp tác của em thế nào đã ?

-Nói vậy là ý gì chứ ? – Hữu Túc nhìn anh rồi hỏi.

Không giải thích gì thêm, Cự Tàn Tôn im lặng, anh ôm lấy cô rồi nâng mặt cô lên gần sát mặt anh rồi hôn nhẹ vào trán cô, đúng là khiến cô thẹn không còn gì để nói mà. Sau khi thay đồ thì Hữu Túc đi ra ngoài khu ăn uống cùng anh, toàn những món ăn địa phương đặc trưng, nhìn bắt mắt thật, Cự Tàn Tôn đưa gấp và đĩa cho cô rồi nói :

-Em chọn cả phần của tôi, tôi dị ứng lạc.

Hạ lệnh xong thì anh cũng quay bước về phía chiếc bàn ở góc trái nhà hàng, cái tên này, hết thứ dị ứng sao lại dị ứng với lạc, đúng là quái nhân mà. Trong lúc cô chọn món thì lâu lâu cũng liếc mắt sang nhìn Cự Tàn Tôn, wow, không cần bàn cãi về mức độ phóng tia điện của Cự Tàn Tôn, phái đẹp không biết ở hướng mà cứ nườm nợp kéo lại ngồi ở những chiếc bàn trống bên cạnh bàn của anh và cô, tại sao lúc nào anh cũng thu hút phái đẹp vậy chứ, Hữu Túc muốn cắn nát chiếc dĩa trong tay quá, hu hu.

Lúc về phòng ngủ, Cự Tàn Tôn mang một ít rượu vào, anh đưa lên trước mặt Hữu Túc và nói :

-Uống không, một chút thì đối với em chắc không sao ?

-Có vẻ hay đấy. – Hữu Túc chưa từng uống rượu nên cô cũng muốn thử, còn say hay không thì chưa biết.

Đúng ra là không nên uống mới đúng, sau khi cô được Cự Tàn Tôn đưa cho 2 ly thì cô bắt đầu có biểu hiện say sỉn rồi, mặt càng ngày càng ửng hồng lên, tay thì cứ huơ qua huơ lại trước mặt anh, miệng thì lẩm bẩm vài câu như là đang mắng anh thì phải, Cự Tàn Tôn nhìn cô mà bật cười :

-Em say rồi đấy.

Hữu Túc nhìn anh rồi cười hì hì, sao lại nói cô say chứ :

-Em không … không có … say, chỉ là em hơi bất ngờ …

Vừa say vừa nấc cụt, đúng là đáng yêu đến chết thật, Cự Tàn Tôn kéo cô ngồi lại gần anh và nói :

-Thế tôi tên gì ?

-Cự … à, là Cự Tàn Tôn, tên khốn kiếp nhà anh … - Rượu vào thì lời ra, chửi bậy cũng không hề nể nang ai, đúng là Hữu Túc.

Cư nhiên lại mắng anh, nhưng anh có chút tò mò, nên hỏi tiếp :

-Em có biết đang mắng ai không ?

Hữu Túc đưa tay sờ soạng khắp mặt anh rồi lại cười và nói :

-Trông anh thấy quen quá … hình như lúc trước anh đi với chị cúp A+ ấy nhỉ …

-À, ừ, rồi sao nữa ? – Cự Tàn Tôn vừa nhìn cô vừa cười.

-Sao nữa ư ? Lúc đó … lúc đó hắn ta chạy xe làm văng nước bẩn vào tôi … tên khốn kiếp đó … - Hữu Túc nói trong cơn giận.

Cự Tàn Tôn bây giờ mới hiểu lí do tại vì sao cô lại cào nát thân xe anh, vậy ra anh là người có lỗi trước, chả trách cô hậm hực như thế, Hữu Túc lại dời những ngón tay nhỏ nhắn của cô xuống môi anh :

-Anh có đôi môi giống hắn quá … anh cũng rất đẹp … ha ha.

Cự Tàn Tôn có chút thỏa mãn, anh đưa tay giữ lấy cằm của cô và nói :

-Tôi là Cự Tàn Tôn.

-Anh … Cự Tàn Tôn không dịu dàng đâu … Anh dễ thương hơn … - Nói sai quá nhiều rồi Hữu Túc ạ.

Càng nói càng làm anh mặt mày u ám hơn, thế là Cự Tàn Tôn nhấc cô lên vai rồi đi về giường, thế này là cô hết lải nhải, Hữu Túc chóng mặt quá, cô hét khá to :

-ANH ĐƯA TÔI ĐI ĐÂU, TÊN CHẾT TIỆT NHÀ ANH …

Lần đầu tiên nghe cô lớn tiếng, Cự Tàn Tôn đặt cô nằm xuống giường rồi nói :

-Đi ngủ, ngày mai tôi tính sổ với em sau.

Nói rồi anh đưa tay tắt bớt đèn rồi quay sang ăn thua đủ với cô một lúc rồi mới để cho cô ngủ yên. Và hiển nhiên, buổi sáng hôm sau, Hữu Túc lơ mơ dậy trước anh, cô đưa tay ra mò tìm quần áo mà lúc tôi bị anh vứt lung tung, chẳng nhớ lúc tối khi uống rượu xong thì cô có nói gì không đúng với anh không nữa, nếu mà có nói bậy thì nhất định hôm nay cô sẽ nhận được một cơn thịnh nộ từ Cự Tàn Tôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play