*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tải xuống 2

Bỗng nhiên Tom cảm giác được lễ Giáng Sinh với mình là ngày lễ mang điềm xấu.

Đó là sinh nhật của cậu, đúng vậy, thế nhưng với cậu mà nói, cái gọi là sinh nhật chẳng qua chỉ là ngày bị vứt bỏ hay sao?

Cậu tới tòa tháp cú mèo nhìn ra nơi xa. Mặc dù biết làm thế vẫn không nhìn thấy cái gì, nhưng cậu vẫn hi vọng bóng ngươi sâu thẳm choàng đen kia có thể xuất hiện từ nơi xa xôi ấy.

Severus.

Năm ngoái cậu từng diễn kịch trước mặt Severus, bày ra dáng vẻ bị vứt bỏ bị thương tổn làm nũng với hắn. Nhưng giờ khắc này cậu lại phát hiện, hành động của mình kỳ thực một chút cũng không tốt. Nếu Severus không thấy nữa, cậu sẽ không kích động náo loạn như năm ngoái.

Tom chỉ nghĩ rất lạnh mà thôi.

Không có uy hiếp, không có khóc nháo, không có xung động rời nhà trốn đi… cậu thấy lạnh thấu xương.

Vài ngày trước Severus có ra khỏi trường học một lần, cho tới bây giờ vẫn bặt vô âm tín. Tom đi tới hầm tìm hắn, thậm chí còn xin viện trưởng Slughorn về nhà xem một chút. Nhưng ngay khi cậu tới cửa, lại bất ngờ nghe được tiếng hiệu trưởng Armando cùng phó hiệu trưởng Dumbledore nói chuyện ở bên trong.

“…mất tích… lần đầu phát sinh…”

“… mau chóng… có lẽ… phải tìm một giáo sư PCNTHA mới…”

Tom Riddle lẳng lặng đứng ở cửa nghe, nghe ba người đàm luận về Severus Snape…Severus chỉ là giáo sư dạy ở Hogwarts, nhưng… đối với Tom chính là “toàn bộ” a… Thiếu một giáo sư PCNTHA có thể tìm người mới, nhưng người quan trọng nhất của Tom đi mất rồi, cậu phải làm sao bây giờ?

Người kia biến mất, hoàn toàn không thấy nữa.

Trên bục giảng PCNTHA vẫn không có một bóng người, học sinh đều tự mình tự học. Mỗi lần Tom nhìn thấy hình ảnh như vậy, đều nghĩ trong lồng ngực của mình hình như có khoảng trống thật lớn, có gió từ nơi nào thổi qua.

Cậu cảm thấy thật rét lạnh.

Thậm chí Tom bắt đầu hối hận mình đã từng quá tùy hứng.

Vì sao muốn làm kịch chứ, vì sao muốn làm bộ bị vứt bỏ chứ. Tất thảy đều ứng nghiệm vào hiện tại, biến vở kịch thành dự báo hoang đường. Năm ngoái Severus bỏ đi để cậu ở nhà một mình, cậu cũng không sợ hãi quá mức. Bởi vì khi đó mọi chuyện còn nắm trong tay mình, chính cậu cũng biết nguyên nhân Severus nổi giận bỏ đi. Thế nhưng bây giờ hoàn toàn khác, lần này không có nguyên nhân, không lý do gì, cứ như vậy từ không khí biến mất.

Lúc đó vì sao mình lại diễn kịch như vậy chứ?

Coi, tất cả của hôm nay đều phát triển theo cách mà cậu không hy vọng nhất.

Nghe nói Muggle có một loại đồ chơi tên là diều, bay trên bầu trời giống như không bị bắt giữ. Thế nhưng nó có thể vui vẻ bay, bởi vì ở dưới có người giữ dây a. Tom cho đến nay vẫn luôn hồ đồ mạnh miệng không hề sợ hãi, chỉ vì cậu biết dây diều đã được bảo vệ.

—— nhưng hiện tại người kia mất tích, dây diều chặt đứt.



Vào lúc gần lễ Giáng Sinh, Tom được phó hiệu trưởng Dumbledore gọi vào nói chuyện.

Dumbledore nói rất nhiều chuyện an ủi thoải mái cậu, nhưng cậu nghĩ nó chẳng hề có tác dụng. Cuối cùng phó hiệu trưởng Dumbledore nhắc tới <điều lệ bảo vệ phù thủy nhỏ cô nhi> của Bộ Pháp Thuật, ngay lúc đó, thiếu chút nữa Tom không khống chế được tâm tình của mình. Thiếu chút nữa Tom đứng lên rống to “Ta không phải cô nhi”, nhưng lập tức cậu hiểu rõ mình không thể không không chế như vậy. Severus đã mất, cậu không hề có quyền lợi tùy hứng hồ đồ.

Sau đó đâu?

Sau đó Tom Riddle thật sự rời đi.

Trước đây cậu nghĩ chuyện rời nhà trốn đi thật không có khả năng, nhưng khi thật sự làm, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Tuy rằng phù thủy vị thành niên đều phải học hành, thế nhưng từ khi biết đường nhỏ trong mật thất, từ Hogwarts chuồn ra ngoài thật không có vấn đề gì. Về phần quản chế của Bộ Pháp Thuật đối với đũa phép, chỉ cần cởi bỏ nó là được.

Tom không thể tưởng tượng tiếp tục sống cuộc sống ở Hogwarts… Cậu không thể dễ dàng tha thứ giáo sư PCNTHA, càng không thể tha thứ mình vì là phù thủy nhỏ phải được người giám hộ nào khác bảo hộ theo điều lệ.

Cậu không có tâm tình hài lòng học hành ở nơi này.

Severus biến mất, ngay cả rắn nhỏ Merlin cũng không biết chạy tới nơi nào. Trong vòng một đêm ấy, hai người thân quan trọng nhất của cậu đều không tiếng dộng biến mất.

Cậu đi tới Hẻm Xéo, hạ bỏ bảng hiệu “Nồi cùng bình thủy tinh”.

Sau đó cậu hướng tới những chủ cửa hàng mà mình quen biết hỏi một lần… phần lớn mọi người đều không có ấn tượng gì mấy, chỉ có vài người vừa lúc ở Hogsmeade nói hình như ở nơi ấy gặp qua.

Vì vậy đi Hogsmeade.

Rời trường học Hogwarts rất đơn giản, chỉ là dù đi đến đâu cũng không thấy Severus mà thôi. Tom rất buồn bực, một người làm sao có thể đột nhiên không tiếng động biến mất?

Cậu phát hiện mình thật sự không biết phải biết tìm từ nơi nào… Thoạt nhìn Severus giống người không có cha mẹ, chừa từng quen ai, không có quan hệ giữa người với người, sự xuất hiện của hắn cùng sự rời đi của hắn đều thần bí như vậy. Severus đã từng đáp ứng cậu sẽ kể những chuyện quá khứ, thế nhưng bây giờ còn chưa nói, cũng đã triệt để mất tích.

Đầu mối tại làng Hogsmeade bị cắt đứt.

Tom nghe nói Severus đã đến vào ngày đó, thế nhưng buổi chiều tối bỗng dưng không thấy.

Cậu đứng ở giữa ngã hẻm rộn ràng nhốn nháo của Hogsmeade, bỗng nhiên nghĩ bản thân phảng phất như lẻ loi một mình. Cậu muốn tìm người giám hộ của mình, thế nhưng người kia đã mất tích khó hiểu.

Thậm chí Tom tưởng muốn tìm con dao nào đó đâm mình một cái… Nếu mình bị thương, người kia hẳn sẽ trở về ha? Trước đó, hắn vẫn đều có thể chăm sóc bảo vệ cậu a…

Bỗng nhiên lơ đãng nhớ tới hồi còn bé, mình là một đứa bé tràn đầy sợ hãi thế giới bên ngoài, sau đó Severus với một thân áo choàng đen đứng chắn trước cậu. Trẻ con luôn xem mọi chuyện bằng ánh mắt tràn ngập tính chủ quan, cậu từng nghĩ hình bóng của Severus thật cao to, tràn đầy cảm giác an toàn cùng lực lượng. Hắn vươn tay với cậu: “Như vậy Tom Riddle, theo ta đi.”

Rõ ràng đã hứa hẹn lại bỏ rơi ta… cũng đã thề thốt… rõ ràng đã nói nguyện ý ở bên cạnh ta…

Tên lừa đảo.

Nếu hiện tại có thể thản nhiên rời đi như vậy, khi đó vì sao còn đáp ứng ta vĩnh viễn sẽ không rời đi?

Tên lừa đảo.



Cuối cùng Tom một lần nữa trở lại Hogwarts lặng lẽ hành động, từ đầu đến cuối đều không chào hỏi kẻ nào. Thiếu niên mười hai tuổi lặng lẽ đi qua bức họa Medusa, lần thứ hai đến mật thất thuộc về mình.

Tại nơi này sẽ không ai quấy rối, cậu vùi đầu thật sâu vào giữa đầu gối.

Không phải tiếng khóc nữ tính hóa yếu đuối, bé trai cúi đầu khóc nức nở, từ đầu đến cuối đều không phát ra âm thanh, nhưng toàn bộ thân thể đều run lên nhè nhẹ. Hầu như cậu nghĩ mình đã trúng mục tiêu định trước là kẻ bị vứt bỏ, chưa từng gặp gỡ người mẹ đã ném mình vào viện trẻ mồ côi, mà Severus cậu không gì sánh được tín nhiệm cũng rời đi quyết tuyệt triệt để.

—— muốn lực lượng.

—— muốn bắt Severus trở về.

Tom thoáng ngẩng đầu lên, hai tay ôm đầu gối ngơ ngác nhìn về phía trước.

Hận sao? Đương nhiên, không thể tha thứ người kia không từ mà biệt, nhất là khi hắn đã nghiêm túc thề thốt.

Như vậy… Nếu bắt được hắn về phải làm gì đây?

“Tuyệt đối không tha thứ… trừ phi hắn xin lỗi trước… đến lúc đó mình phải mạnh hơn Severus, sau đó bắt hắn trở về hỏi hắn vì sao bỏ rơi mình…” Thiếu niên hơi nghĩ một chút, sau đó lại nhỏ giọng nghiêm trị mình, “Không, cho dù hắn có xin lỗi cũng phải muốn cố ý không tha thứ hắn… Chờ hắn thừa nhận đã sai và hắn phải vĩnh viễn ở bên mình… Sau đó, mình sẽ cố vẻ tha thứ hắn một chút ha.”

Cậu cân nhắc tình cảnh ngày sau gặp lại, sau đó dùng mu bàn tay dùng sức lau nước mắt.

“Như vậy… Người thủ hộ mật thất a, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.” Tom đứng ở nơi sâu nhất của mật thất Slytherin, nơi trước đây cậu chưa từng tới. Cậu biết nơi này có xà quái ngàn năm, nhưng vì Severus phản cảm với rắn nhỏ Merlin, cậu nghĩ mình không nên tạo tội chọc xà quái mới tốt. Nhưng hiện tại không cần cố kỵ nữa, bởi vì “nhà” của cậu đã không còn tồn tại.

Cậu ngẩng đầu, trên môi hiển dáng cười mỏng.

“Làm ơn trở thành trợ lực của ta, với danh nghĩa Slytherin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play