*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

PG_Horz_1_tcm13-13130

Vào một ngày nghỉ, Severus Snape tới làng Hogdmeade.

Hắn nghĩ mình hẳn nên tặng cho Tom món quà nào đó.

Tính tính, mỗi lần Severus thu được những món quà nhỏ đều có thái độ như có như không… Hắn đang suy nghĩ, hay là năm nay đáp lễ cái gì đó mới tốt? Huống hồ sinh nhật Tom ở cuối năm, lễ Noel cùng sinh nhật tính chung, nếu không có quà thật không tốt chút nào.

Mỗi lần vào lễ Giáng Sinh, Tom đều tìm quà tặng Severus. Lần đầu tiên là dơi gỗ tự làm, sau lại là đồ thủ công cắt giấy…

Lần ngoại lệ duy nhất dường như chỉ có năm ngoái —— lễ Noel năm ngoái Severus không về nhà, vì vậy quà thu được chỉ có một lần rời nhà trốn đi.

Tom kiên trì hàng năm tự tay làm món quà nào đó, nguyên nhân rất đơn giản —— bởi vì khi cậu còn bé, Severus đã từng nói ý nghĩa lễ Giáng Sinh. “Đây là ngày lễ những người thân trong gia đình cùng nhau trải qua.” Lúc đó Severus khô khan nói ý nghĩa trên sách vở. “Mọi người ở cùng nhau, trao đổi quà.”

—— ở bên người thân, trao đổi quà.

Tom Riddle nhớ kỹ những lời này, sau đó hàng năm tặng lễ cho người thân nhất của mình, Severus.

Vì thế lúc này đây, Severus Snape đang đứng trước quầy hàng rực rỡ muôn màu, tự hỏi mình nên mua cái gì.

Dụng cụ làm bếp phải loại… Đứa bé Tom này sở thích nấu nướng đã quá khác người thường rồi, không cần cổ vũ thêm cho cậu phát triển phương diện này. Nếu tặng đồ chơi hoặc kẹo các loại, lại có vẻ quá ngây thơ. Mà người tại phương diện độc dược cường thế không gì sánh được, lúc này đụng phải vấn đề “chọn quà” thuộc diện xã giao thường nhật, quả thực hắn là người cực kỳ vô dụng.

Cuối cùng, Severus chọn bộ đũa phép ánh sáng.

Bộ đũa phép ánh sáng này được hoan nghênh ở các cấp Hogwarts, tính thực dụng lại tốt đẹp vẹn toàn. Nhất là trước đó Tom từng xem qua mấy quyển sách về quyết đấu phù thủy, Severus nghĩ có thể cậu sẽ thích món quà này.

“Thế này… hẳn có thể ha…” Hắn đứng ở quầy hàng thật lâu, trong lòng nghĩ Tom nhận được quà sẽ có phản ứng gì.

Severus vẫn luôn cho rằng mình không có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ nhỏ, mà đứa bé Tom này chính cậu lại không bình thường. Nhưng giờ nghĩ đến, những… này… cũng chỉ là lý do hắn trốn tránh Tom mà thôi.

Hắn nghĩ mình hẳn học cách nói chuyện bình thản với Tom, giống như những người giám hộ bình thường khác vẫn trò chuyện với trẻ nhỏ. Hắn dùng cả chiều tại làng Hogsmeade để tìm quà, đóng gói, hắn nghĩ đây có thể là một mở đầu tốt đẹp.

Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên giọng nói của cô gái.

“Ngài quỷ hút máu, ta có việc muốn nói với ngươi.” Phirluty Thrye nhẹ giọng nói.

“Chẳng phải tôn trọng giáo sư trường học là lễ tiết cơ bản hay sao? —— còn có, làm sao ngươi có thể chuồn tới Hogsmeade?”

Severus bản năng trả lời.

Phản ứng đầu tiên của hắn là hôm nay không phải ngày học sinh tới thăm Hogsmeade, trừ giáo viên công chức trường học, vốn không có học sinh tới đây. Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ tình huống không bình thường.

Hôm nay Phirluty không ở bên Eileen, với phương thức lặng yên xuất hiện, giống như u linh. Hơn nữa, quỷ quái nhất là —— nàng vốn là học sinh năm nhất, đến tột cùng có bản lĩnh gì chạy ra khỏi thành Hogwarts?

Severus từ trên cao nhìn xuống xem kỹ thiếu nữ che mặt, thấy nàng bỗng dưng nở nụ cười không báo trước:

“Còn hơn cái này, tựa hồ giáo sư Snape ngài “làm thế nào đến thời đại này” mới càng khiến người ta chú ý ha. —— ngươi không phải người thuộc thời đại này.” Thiếu nữ đơn giản nói một câu, lại đâm trúng bí mật căn bản nhất.

“Ngươi biết đến điều gì?”

“Muốn biết hãy đi theo ta a, ngài quỷ hút máu.” Chờ Severus phản ứng chuyện gì đã xảy ra, cô nàng Phirluty đã như con nai con chạy thật xa.

“…”

Severus trước đây từng hoài nghi cô bé này không bình thường, hiện giờ xem chừng, vấn đề của nàng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.

Phirluty này rất có thể đến từ tương lai, hoặc lý giải chút ít tin tức về tương lai.

Mà cô ngương có tư duy đường về quỷ dị như vậy… cư nhiên vẫn ngụy trang thành dáng vẻ ngay thơ rực rỡ ở bên người Eileen!

Cái gọi là quan tâm sẽ loạn, hắn lập tức theo cô nàng Phirluty rời đường chính. Hắn chạy tới rừng cây nhỏ cạnh Hogsmeade, đũa phép trong tay đã chuẩn bị sẵn chú đánh xỉu cùng cấm cố.

Nhưng đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên tối sầm.

Hiện tại vốn nên là hoàng hôn, nhưng bỗng nhiên mây đen dầy đặc bao phủ bầu trời, màn đêm với phương thức quỷ dị như vậy nháy mắt phủ xuống. Trong khoảng khắc ngắn, rừng cây xung quanh bỗng chốc trở nên trầm mặc quỷ dị…

Lại qua vài giây, Severus mới ý thức được không phải là “mây đen”…

Mà là… che đầy bầu trời… Giám ngục…

Đúng vậy, che phủ cả bầu trời không phải mây a… có lẽ là hơn mười con, có khi là trăm con… những… con quái vật yên lặng mấy năm đã phản bội công tác giờ khắc này tập thể xuất hiện, ngay trên bầu trời Hogsmeade đông nghìn nghịt từng mảnh.

Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên trong bóng đêm: “Làm không tồi, Phirluty.”

“Dựa theo lời tiên sinh, Phirluty đã thành công đưa hắn đến nơi này nga.” Trong lời nói thiếu nữ có sự hưng phấn, giống như đứa trẻ được khích lệ.

Lúc này Severus Snape mới dần dần thích ứng tia sáng hiện tại… Hắn thấy Giám ngục đột kích, xuất hiện ở chỗ này là một người đàn ông anh tuấn cao gầy với mái tóc vàng. Người đàn ông ấy tùy ý nghiêng người đứng, còn Phirluty cung kính khoanh tay đứng ở bên. Mái tóc vàng của hắn xõa tung gém sau đầu, trong bóng đêm như cây uất kim hương diễm lệ tử vong.

Tại giờ khắc này Severus mới ý thức được, người đến từ tương lai không phải Phirluty kia, mà là người đàn ông đến từ Đức cực độ nguy hiểm kia. Ngay từ đầu hắn đã đoán sai, cho tới nay đều đánh giá thấp đối thủ.

“Nhận thức một chút, ta là Gellert Grindewald.” Người đàn ông tóc vàng tự giới thiệu, “Mà hai chúng ta cũng thật có duyên ha, vì ta cùng ngươi đều từ một nơi đến đây… Chúng ta đều gặp tên khốn Merlin tại thời không lệch lạc, Minh Hà.”



“Trời sao lại tối?” Tom Riddle tại tòa thành Hogwarts ngẩng đầu lên.

Cậu thông qua cửa sổ nhìn cách nơi này không xa, sau đó lắc đầu cười thầm mình mẫn cảm. “Có lẽ bởi bì ban ngày tương đối ngắn ha… Tới mùa đông, buổi tối bao giờ cũng càng ngày càng dài…”

Cậu gác đầu nhỏ úp sấp trên bệ cửa sổ, nghiêm túc suy đoán buổi tối hôm nay mấy giờ Severus trở về. Thế nhưng lúc này thiếu niên còn không biết, sau đó có một đoạn thời gian rất dài, rất rất dài… cậu không có khả năng nhìn thấy người kia nữa.

Mà trong rừng cây đen sẫm ở Hogsmeade, tất cả đã khôi phục yên lặng.

Giám ngục đã rời đi, mà Severus cùng Gellert Grindelwald đã không còn hình bóng. Xung quanh tĩnh lặng, không người biết đã xảy ra chuyện gì. Mặt cỏ lộn xộn, chỉ lưu lại món quà chưa từng mở ra.

Đó là món quà Severus Snape vừa mua ở trong cửa hàng, chọn mãi cuối cùng mới tìm được.

Đó là món quà lễ Giáng Sinh không bao giờ có cơ hội tặng cho Tom.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play