Cổ xe ngựa chậm trãi tiến về phía hoàng cung, trái với vẻ nhộn nhịp bên ngoài, bên trong xe ngựa hai người ngồi cùng nhau nhưng tuyệt nhiên không hé nữa lời với nhau, nói cách khác người kia căm ghét người nọ đến nổi muốn đâm mấy nhát dao.
-Vào đến hoàng cung nhớ làm theo những lời ta dặn, nếu ngươi muốn làm phản hãy nghĩ đến hài tử, trên dưới của Dương gia đang nằm trong tay ta!
Dương Mỵ tức giận đến nổi trán nổi đầy gân xanh, nàng ta chẳng thể ngờ một ngày bản thân lại ra nông nổi thế này, mất đi đứa con trong bụng, cả quyền lực trong tay không còn, bị chà đạp sĩ nhục không bằng một con chó.
Du Thiên Vũ ơi Du Thiên Vũ, ta đúng là có mắt như mù, trước đây sao lại nhìn ra ngươi là một quân tử, bộ mặt thật của ngươi đúng là, đáng sợ hơn ma quỷ! Dương Mỵ trong lòng đầy chua xót.
Cổ xe ngựa đến cửa dừng lại, nô tài ở ngoài thông báo đã đến hoàng cung, Du Thiên Vũ bước xuống trước, sau đó vẫn cử chỉ chiều chuộng như trước đây mà dìu Dương Mỵ xuống, người ngoài nhìn vào thì thấy một tam vương gia yêu thương phúc tấn, một phúc tấn thật tốt số. Còn việc nhìn ra vẻ mặt của phúc tấn rất tiều tụy cho dù mặt đã trang điểm lớp phấn rất dày là do biết được phúc tấn của tam vương gia vừa bị mất tiểu hài tử, đau buồn quá độ nên mới ra nông nổi này.
Du Thiên Vũ bề ngoài tận tình đưa Dương Mỵ đến chỗ thái hậu, nhưng thật ra là cố ý đi giám sát không cho Dương Mỵ nói những chuyện không nên nói.
Thái giám thông báo, Du Thiên Vũ đứng bên ngoài chờ Du Thiên Minh gọi vào, nhưng mà rất kỳ lạ, vừa nghe có tam vương gia đến là tiếng cười bên trong liền im lặng.
-Khụ...hoàng đệ mau vào đây! Du Thiên Minh lên tiếng.
Du Thiên Vũ sau đó liền đi vào trong, bên trong có cả Hà Phi nữa, ba người ngồi chơi cái gì đó rất cổ quái trên bàn.
-Nếu nói là nhà thì ta chẳng còn nhà để về thăm, gia gia của ta chết lúc ta mười bốn tuổi khi đó ta mới bị ép đến Trương gia chưa đến một năm thì gia gia lâm bệnh rồi chết, gia gia là người thân còn lại của ta người mất thì ta cũng chẳng còn nhà.
-Ta thì tính gì nữa cứ thế mà ở trong cung làm sâu gạo thôi, dù gì cũng mang tiếng là phi tầng của hoàng thượng chẳng nhẽ bọn họ không phát cơm cho ta à!
Nàng thấy Uyển Nhi đáng thương quá, chẳng nhẽ lại cô độc như vậy đến cuối đời luôn sao.
-Hay tỷ tối nay đi cùng bọn muội đi, chỉ cần đi xa nơi này đến nơi nào đó không ai biết chúng ta! Nàng đề nghị.
Uyển Nhi bật cười.
-Ha ha muội ngốc quá, đi cùng muội để làm phiền hai người sao, đừng có lo cho ta muội cứ yên tâm mà sống hạnh phúc bên nhị vương gia đi.
Nàng nghĩ mãi cũng chẳng còn lý do nào phù hợp để thuyết phục Uyển Nhi đi cùng, vì thời đại này đã là vợ vua thì chết cũng là vợ vua, nếu bỏ trốn chỉ có đường chết, còn liên lụy cả dòng họ. Ngoài miệng nói không cần người cha như Trương lão gia, nhưng thật sự lại lo tính mạng của ông ta, Uyển Nhi thật sự là cô gái rất tốt, chỉ trách tên A Tài đó có mắt như mù.
Khoảng một giờ sau Du Thiên Vũ cũng ra về, Du Thiên Minh cùng Hà Thu Nguyệt đi ngắm hoa, còn Uyển Nhi thì tranh thủ ngủ trưa một giấc chỉ còn một mình nàng ngồi chờ, nàng sắp xếp đồ vào túi vải trước, đến lương khô cũng đem một mớ chỉ cần Du Thiên Ân đến đón là có thể xuất phát ngay.
Đầu giờ Dậu tức hơn mười sáu giờ tối, Du Thiên Ân đi vào cung, nhân lúc bọn nô tỳ và thái giám không để ý liền đến Uyển Tú Cung đón nàng.
Du Thiên Ân gật đầu, sao đó dùng dây cương vẫy một cái vào lưng hai con ngựa, ngay lập tức xe ngựa lăn bánh.
Nàng không ngờ Du Thiên Ân còn làm được việc này, nàng tự hỏi rốt cuộc con người này còn bao nhiêu việc nàng không biết nữa.
-Nàng cảm thấy đối bụng không, ta có mang theo điểm tâm cho nàng, nàng kéo mảnh gỗ dưới chân là thấy.
Đói thì không đói lắm, nhưng có cái ăn cho đỡ buồn miệng cũng được, cái người này còn biết lo nàng đói, đáng ghét thế chứ lị.
Nàng mở ra liền thấy đĩa điểm tâm còn ấm, đưa vào miệng cắn một miếng, sao đó đến gần đưa tay ra trước đút cho Du Thiên Ân một miếng, hắn cũng ăn một cách tự nhiên và ngon lành.
Nhìn qua lại nàng mới phát hiện còn một túi vải bên trong, nàng tò mò lấy ra xem, thì ra là dụng cụ vẽ của Du Thiên Ân, bút lớn nhỏ điều có cả, còn có một hai bộ đồ, hai bức tranh….hình như là đồ hắn chuẩn bị.
Nhưng mà...nàng thấy thiếu thiếu gì đó, tiền là tiền đó, bên trong túi vải chẳng có một xu,nàng cứ nghĩ là chuyến đi xa hắn cũng chuẩn bị thật nhiều tiền chứ, nàng bàng hoàng nhìn Du Thiên Ân.
-Đ..Đồ trong túi vải là tất cả nhưng gì chàng mang theo hả?
Du Thiên Ân nghiên đầu về sau một chút rồi trả lời nàng.
-Đúng thế, ta lựa cả buổi mới chọn được nhưng đồ cần thiết, hai bộ y phục ta thích nhất, bộ bút vẻ ta thích nhất, còn hai bức tranh chân dung của nàng mà ta ưng ý nhất!