-Ngươi nghĩ xem ta có nên cho kẻ địch của mình có cơ hội lấy lòng tướng công của mình không? Nếu ngươi dám bước vào kiệu ta sẽ cho không cho kiệu đi tiếp, ngươi cũng biết tình hình nhị vương gia thế nào rồi đó.
-Ngươi nói chàng là tướng công của ngươi vậy chàng gặp nguy hiểm ngươi vẫn còn đùa với ta như vậy? Ngươi làm vậy không biết thẹn sao? Chàng là nhị vương gia nếu chàng có bề gì ngươi gánh nổi sao?
Ngọc Tường Lam nghe xong liền bậc cười.
-Ha ha xung quanh điều là người của ta thì ta sợ cái gì, cùng lắm là cho người giải quyết ngươi, còn tên nô tài võ mèo cào kia cũng chẳng làm được gì.
Nàng nhìn xung quanh hơn mười người mặy đồ đen, nhìn hình dáng hình như rất giỏi võ, nếu nàng còn đôi co e rằng nàng và A Triệu sẽ bỏ mạng tại đây.
Nàng nhìn Du Thiên Ân trong kiệu, có lẽ hắn mất dần ý thức rồi, nếu chậm trễ có thể hắn và nàng sẽ vĩnh viễn xa cách nhau, lần này để nàng ta đưa Du Thiên Ân đi trước nàng và A Triệu sẽ đuổi theo sau.
Nàng bước khỏi xe ngựa Ngọc Tường Lam vén rèm xuống rồi ra lệnh chạy đi, cổ xe ngựa nhỏ với ba con tuấn mã chạy nhanh phía trước trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
A Triệu thấy nàng khẩn trương như vậy chỉ biết thở dài, rồi ngăn cản nàng.
-Cô nương cứ yên tâm đợi chủ nhân về, với tốc độ đi của bọn họ chuẩn nhân sẽ nhanh chóng đến chỗ trụ trì, ở đó là nơi nữ nhi không được vào nên cô nương đừng lo, Ngọc tiểu thư cũng sẽ không vào được.
-Ta không lo việc nàng ta có ở cùng với Du Thiên Ân hay không ta chỉ lo cho sức khỏe của hắn thôi...mà phải rồi rốt cuộc vì sao độc trong người hắn phát tán?!
-Khi nãy bọn họ mang chủ nhân về gọi cho người gọi đại phu giỏi đến, đại phu đến Diệp gia cũng đến, đại phu chuẩn đoán là bị trúng xuân dược do...do xuân dược không được giải các kinh mạch trong người chủ nhân sẽ nổ tung.
Xuân dược? Cái tên này nghe...phải rồi xuân dược hình như là một loại gần giống như chất kích dục ở hiện đại, chẳng lẻ Ngọc Tường Lam lại đến nước hèn hạ như thế?
-Vậy cách giải như thế nào? Nàng hỏi.
A Triệu nghe thấy lúng túng gãi đầu, mặt tự dưng chuyển đỏ, nàng khó hiểu nhìn A Triệu.
A Triệu nói xong như trúc được gánh nặng, còn nàng vẫn chưa hiểu hết ý của A Triệu nhưng mà nói còn có cách cứu là nàng yên tâm rồi.
Đáng lẽ ra ngày đầu của năm là ngày vô cùng vui vẻ, nhưng mọi chuyện cứ không như ý muốn, đối với nàng thì là Du Thiên Ân gặp họa, còn với Du Thiên Vũ là biết được phu nhân mình có nhiều điểm nghi ngờ, hắn có đến địa điểm trong tờ giấy, đúng là phu nhân hắn có xuất hiện, còn có một nam nhân nữa, hai người nói chuyện qua lại, nhìn vẻ mặt phu nhân hắn rất khó chịu, hắn cũng không vội vàng chạy ra hỏi cho ra lẽ mà đứng đó quan sát bọn họ, tuy có động tay chân nhưng không đi quá lễ nghĩa, một lút phu nhân của hắn bỏ đi, còn nam nhân kia trên tay mang túi ngân lượng hướng về kỷ viện gần đó.
Du Thiên Vũ trở về phủ, đúng như lời phu nhân hắn nói, ngày hôm sau nàng ta trở về phủ, còn mang theo rất nhiều quà từ nhạc phụ của hắn, nhưng thực chất hôm qua nàng ta không có về nhà mẫu thân, rốt cuộc phu nhân hắn có gian díu với nam nhân kia như trong tờ giấy kia ám chỉ không?
-Tam vương gia có chuyện gì sao? Từ sáng chàng đã nhìn thiếp như vậy?
Dương Mỵ rót trà đưa cho Du Thiên Vũ.
,
Du Thiên Vũ cầm chén trà trong tay, do dự hồi lâu mới trả lời:
-Vì thấy sắc mặt của nàng không được tốt lắm, có phải mấy thang thuốc bổ ta đưa nàng không có hiệu quả hay không? Các thái y trong cung làm việc chẳng ra làm sao!
Dương Mỵ thoáng thấy ánh mắt của Du Thiên Vũ có điểm khác lạ, thấy không ổn nàng ta viện cớ mệt mỏi nên xin phép về phòng nghĩ ngơi.
Đợi một lúc sau Du Thiên Vũ cho họi hạ nhân đến, căn dặn bọn họ từ nay về sau theo dõi mọi hoạt động của phúc tấn rồi bẩm báo lại.
Ngay chiều hôm đó quản gia mang đến cho Du Thiên Vũ một bức thư, bên trong vẫn là nói hắn bị đội mũ xanh nhưng lại có một chuyện khác.
“Xem ra ngài đã biết cái mũ xanh trên đầu mình như thế nào rồi, vì ngài là tướng quân anh dũng mà ta ngưỡng mộ nhất, tôn trọng nhất, nên ta sẽ không ích kỷ mà giấu ngài sự thật mà ta biết nữa. Phúc tấn của ngài là đồ tiện nhân ti tiện, là đồ sát nhân xác hại hơn mười mấy mạnh người, trong đó có người mà ngài thương yêu.
Ngài muốn biết sự thật hãy đến chỗ thiếu phụ Phúc Hoa ở cuối ngõ phía Bắc kinh thành”
Hàng chân mày Du Thiên Vũ chau lại, đầu hắn căng hết cỡ, rốt cuộc lời trong bức thư này đúng được mấy phần? Nói phu nhân hắn gian díu với nam nhân thì còn có thế...nhưng đây là giết người, một nữ nhân yếu đuối như nàng ta thì giết được người khác?
Du Thiên Vũ cũng đã cho người đáng tin cạy đi theo dõi Dương Mỵ, chỉ cần điều này là sự thật thì...nhất định hắn sẽ không bỏ qua.
Định sẽ bỏ đứa nhỏ này nhưng Du Thiên Vũ lại rất thích, nếu có thêm một đứa thì chỗ đứng trong nhà này của nàng ta sẽ vững hơn, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là tên khốn kia, nhất định phải làm cho hắn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng hiện giờ nàng không thể tự mình xử lý được, tên khốn đó là con của quan thần trong triều, vẫn nên nhờ lão thái hậu kia giúp một tay.
Qua hôm sau nhân lúc Du Thiên Vũ dẫn binh ra ngoài thành tập luyện, Dương Mỵ liền đi vào trong cung, là phúc tấn của tam vương gia thì việc vào cung không khó khăn gì, nếu Du Thiên Vũ có hỏi chỉ cần nàng ta nói đi thỉnh an lão thái hậu là xong.
Từ khi bước khỏi cổng một gia nhân trong nhà bám theo sau Dương Mỵ, thấy nàng ta tiến vào cung không còn cách nào khác đành quay trở về, đúng lúc Du Thiên Vũ vừa về đến, sáng nay nói là đưa binh lính đi luyện tập một phần là lừa Dương Mỵ, sắp xếp cho bọn họ tập luyện hắn liền quay về, cũng không ngoài dự đoán của hắn Dương Mỵ sẽ nhân cơ hội ra ngoài, nhưng lại không biết vì sao lại vào cung?
Du Thiên Vũ cũng vào hoàng cung, trên đường có hỏi một vài thái giám, biết được Dương Mỵ đi đến gặp thái hậu, hắn liền nhanh chân đến đó, trong lòng hắn tự nhiên nổi lên một chút cảm giác nghi ngờ.
Không để thái giám thấy mình,Du Thiên Vũ đạp đất nhảy mái nhà, nhẹ nhàng tiếng đến phòng của thái hậu, lấy một viên ngói nhỏ sang một bên vừa vặn thấy được toàn cảnh bên trong.
Một điều rất lạ bình thường cung nữ, thái giám hậu hạ thái hậi trên dưới mười người, nhưng trong phòng chỉ có thái giám Nam Giang, thái hậu cùng với phu nhân của hắn, hắn tập trung nghe bọn họ nói chuyện.
Phía trong phòng Dương Mỵ không hay biết, nên không cần giả vờ, có chuyện gì điều noai thẳng với Mộc Linh Đan. Nghe Dương Mỵ nói rõ, Mộc Linh Đan cười một tiếng, bỏ chuỗi phật lên bàn, hai tay để lên bàn, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén như dao.
-Gan của ngươi quả là không nhỏ, ngươi biết Thư Duy là con của ai không?
-Đương nhiên là thần thiếp biết, cho nên mới nhờ người giải quyết giúp, tên khốn đó cũng chỉ là con vợ lẻ, lại không được phan đại nhân coi trọng, trước đây là thần thiếp ngu dại mới đâm đầu vào hắn, cũng vì có dính đến quan trong triều nên thần thiếp không tiện ra tay! Dương Mỵ nói.
-Được lần này ai gia sẽ giúp ngươi, nhưng việc ta giao cho ngươi hình như dạo ngươi hơi lơ là thì phải?
Dương Mỵ mừng thầm.
-Bẩm thái hậu vì thần thiếp đang mang thai nên tam vương gia ngày đêm ở cạnh, cũng như mọi khi ngài là một lòng trung thành với hoàng thượng, ngài không có mối quan hệ nào mờ ám cả.
Mọi việc đã xong Dương Mỵ lập tức xin rời khỏi cung, vì sợ Du Thiên Vũ về sớm sẽ bi nghi ngờ, nhưng nàng ta lại không hay biết, toàn bộ không thiếu một chữ Du Thiên Vũ điều nghe thấy.
Thái giám Nam Giang trong lòng có một chút thắc mắc bèn hỏi Mộc Linh Đan.
-Thái hậu nô tài ngu mụi vẫn không hiểu vì sao người phải tốn công sắp đặt cho Dương Mỵ ở cạnh tam vương gia như vậy? Tính tình của tam vương gia người cũng biết là rất thương yêu người thân hay sao?
-Nam Giang ngươi ở cạnh ai gia rất lâu rồi, cũng ở trong cung rất lâu ngươi còn không hiểu lý do ta làm vậy sao?
-Nếu trong tay ngươi nắm hơn một nữa số binh quyền của cả nước, cũng xem như là đứng dưới một người trên vạn người, dù nhân cách ngươi tốt đến mấy nhưng bị tác động lâu dài thì chắc gì lòng tham của ngươi không nổi dậy? Cho nên ai gia phải đề phòng trước để sau này không phải nhọc lòng.
Chưa bao giờ Du Thiên Vũ câm phẫn như lúc này, xưa đánh giặc nghe tin toàn bộ quân bị thua trận hắn còn không lung lay, nay sóng lưng hắn trở nên lạnh buốt.