Nàng nghe thấy giọng lão quản gia thông báo liền nhanh chân ra cổng đón Du Thiên Ân, nụ cười trên môi vừa nở rộ nay bỗng biến mất, nàng nhìn thấy Du Thiên Ân đang dìu Ngọc Tường Lam, còn người đi trước là bà thái hậu kia, bọn họ đi tới nàng vội trốn sang một bên.
Ba người đến phòng khách cùng nhau nói chuyện rôm rã, Ngọc Tường Lam hình như rất được lòng bà thái hậu kia, cuối cùng bọn họ đến phòng dùng điểm tâm, các món ăn nàng chính tay nàng làm để nàng và Du Thiên Ân dùng nay bọn họ ăn rất ngon lành, nàng nhìn mà đau lòng muốn chết, nhưng nàng thấy Du Thiên Ân cũng khó xử hơn mình nên cố gắng chịu đựng đến lúc bọn họ ra về, nhưng ngặt nổi bà thái hậu kia về rồi, sao cái con nhỏ Ngọc Tường Lam đó vẫn ở lì không chịu về.
Lại còn giống như con đĩa đu bám Du Thiên Ân như thê?
Nàng nhịn không nổi đành bước đến xô nàng ta ra. Ngọc Tường Lam bất mãn nhìn nàng.
-Nô tỳ chết tiệt ngươi đang làm gì thế hả?!
-Ta hỏi tiểu thư đang làm gì mới đúng, trời đã khuya như thế này còn ở nhà nam nhân không chịu về, da mặt của tiểu thư đúng thật rất dày! Nàng đứng chặn trước mặt Du Thiên Ân.
Ngọc Tường Lam nhìn nàng cười khinh bỉ.
-Còn tưởng là ai thì ra là ngươi, ngươi giả nam nhân cũng giống lắm đó nhưng rất tiếc dù ngươi là nữ nhân, nhưng ngươi cũng không làm được phúc tấn đâu ở đó mà đèo bồng!
-Phúc tấn hay gì đó ta không cần, dù gì ta cũng có được thứ tiểu thư không có đó là trái tim của nhị vương gia!! Nàng nói.
Ngọc Tường Lam nổi giận.
-Nực cười, chỉ một nữ nhân thấp kém là dám chống lại ta, trái tim của nhị vương gia chứ gì? Ta xem ngươi giữ được bao lâu, nói cho ngươi biết ngày mười thánh một năm sau ta và nhị vương gia sẽ thành thân, còn mười ngày nữa thôi ngươi cố mà giữ trái tim này cho tốt vào!!
Du Thiên Ân kéo nàng vào lòng, cái ôm thật chặt nàng muốn vùng vẫy cũng không được, nàng ấm ức òa khóc một hơi, Du Thiên Ân vỗ về nàng đến khi nàng bình tĩnh hắn mới nói:
-Nàng nhất định phải tin ta, chỉ cần cố gắng qua thời gian này chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi mà không có bất cứ ai ngăn cản.Nàng yên tâm cho dù Ngọc Tường Lam có làm phúc tấn cũng là hủ danh vô thực, người mà ta yêu thương vẫn là nàng.
Nghe xong nàng cười mấy tiếng.
-Du Thiên Ân, ta hỏi chàng một câu nhé!
-Được.
-Chàng có yêu ta không?!
Du Thiên Ân buông nàng ra, hắn nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, rồi hắn gật đầu.
-Được, chàng yêu ta, ta cũng yêu chàng, chúng ta điều muốn một cuộc sống bình yên bên nhau, vậy hà cớ gì chúng ta phải cuống theo mấy chuyện rắc rối này, chúng ta có thể cùng nhau trốn đi, đến nơi mà không ai biết chúng ta cả!
Du Thiên Ân thở dài.
-Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì ta đã dẫn nàng đi từ lâu rồi.
-Ta đói bụng rồi hay chúng ta đi ăn điểm tâm đi, chẳng phải hôm qua đã nói cùng nhau đón năm mới sao? Đi theo ta, ta có mua mức quả cho nàng đây! Mua rất nhiều đó nha! Du Thiên Ân cố làm ra khuôn mặt dễ thương để nịn nọt nàng.
Nàng lườm hắn, giọng đanh đá nói:
-Chàng đi mà ăn với Ngọc Tương Lam, cũng hẹn nàng ta mà đi đón giao thừa, dù gì hai người sắp thành thân rồi mà.
Du Thiên Ân cười khổ.
-Được rồi ta xin lỗi mà, nàng đừng giận nữa, người ta muốn thành thân chỉ có duy nhất là nàng! Du Thiên Ân thành khẩn.
Có một đứa nhỏ quần áo lấm lem chặn đường Du Thiên Vũ, hắn cứ nghĩ đứa nhỏ này muốn xin tiền nên mở túi vải đưa cho nó một lượng, nhưng nó lắc đầu rồi đưa một tờ giấy cho Du Thiên Vũ rồi chạy mất, Du Thiên Vũ vội để Tiểu Hạo xuống mở tở giấy ra xem, mặt hắn bắt đầu chuyển sắc.
Du Thiên Vũ vội cất tờ giấy vào trong tay áo, sau đó dẫn Tiểu Hạo về phủ, sau khi đưa Tiểu Hạo cho các bà vú trông trừng còn hắn cho gọi quản gia.
-Ngươi thấy phúc tấn gần đây có gì lạ không? Du Thiên Vũ trầm ngâm.
Lão quan gia suy nghĩ một lát rồi nói:
-Bẩm tam vương gia phúc tấn vẫn bình thường như mọi khi nhưng có điều…
-Điều gì mau nói!
Lão quản gia hơi lo sợ, ấp úng một lát rồi nói:
-Bẩm, theo như nô tài suy đoán phúc tấn hình như không thích đứa trẻ trong bụng, người vẫn đích thân ra ngoài mua đồ cần dùng ngoài chợ, trước đây đại phu có đặt biệt căn dặn phúc tấn đừng vận động nhiều nhưng phúc tấn lại không nghe theo..còn có thuốc bổ người ban, thức ăn tẩm bổ phúc tấn không chịu dùng toàn là dùng những món có hại cho..đứa bé trong bụng.
Du Thiên Vũ cho lão quản gia lui ra ngoài, hắn lấy tờ giấy khi nãy ra đọc một lần nữa.
“Tam vương gia tiếng tâm lừng lẫy, không ngờ có ngày cái mũ màu xanh trên đầu càng ngày càng to, thật khiến người ta tội nghiệp. Muốn biết sự thật đầu giờ Dậu đến ngôi đền bỏ hoang phía nam sẽ rõ”
Chỏ có vỏn vẹn mấy câu này, Du Thiên Vũ nhiều năm nơi xa trường mưu sâu kế độc điều nếm trãi, chỉ là một vài câu mà lừa được hắn sao? Cuối cùng hắn ném tờ giấy sang một bên, ra ngoài sân luyện võ.
Còn một khắc là đến giờ Dậu, đám nha hoàng gọi Du Thiên Vũ vào dùng bữa, hắn tranh thủ tắm một cái rồi qua chỗ Tiểu Hạo, nhưng vô tình nghe mấy bà vú nói chuyện với nhau, bọn họ đề cập đến phu nhân của hắn, không phải mấy lời khen ngợi như trước mặt hắn mà là mấy lời trách mắng.
-Bà xem thiếu gia nhìn dễ thương, còn rất lễ phép như vậy mà có người mẫu thân như nàng ta đúng là…
-Ngươi bé bé cái miệng lại, trong phủ toàn là người của phúc tấn, ngươi muốn chết hay sao?
-Xì, nàng ta thử đụng vào ta thử xem ta sẽ nói với tam vương gia những chuyện mà nàng ta đã làm với Thanh Tâm, nhắc đến nha đầu đó ta lại thấy thương tiếc.
-Haizz, đúng vậy phận làm nô tỳ mấy khi được chủ nhân để ý, mà ngươi có nói với tam vương gia chắc gì ngài ấy đã chịu tin, thôi xem như chẳng biết gì để còn sống yên ổn.
Du Thiên Vũ như chết lặng rốt cuộc chuyện mà hắn không biết tại sao lại nhiều như vậy, Thanh Tâm ở nhà bị ức hiếp tại sao không một ai nói với hắn? Thật ra phu nhân của hắn là người như thế nào?
Du Thiên Vũ lập tức lấy ngựa và phi thẳng ra ngoài phủ.
………
Nàng ngồi trong phòng xụ mặt xuống, rủa thầm cái tên chết tiệt nào đó dám thất hứa với nàng rõ ràng nói sẽ về sớm nhưng giờ này tính theo giờ hiện đại gần mười tám giờ rồi còn gì, lần này nàng giận thật cho biết mặt, hừ!
-Tiểu thư ơi tiểu thư!!
Bên ngoài có giọng nha hoàng gọi nàng, nàng đi đến mở cửa ra xem, ủa sao nha hoàng này lạ mặt thế?