Nàng vừa nói vừa lườm ai kia đối diện, nhưng hắn chả có gì gọi là nhột cả, vẫn đang thưởng thức chè ngon.
Lão bà nghe nàng than thấy tội nghiệp, nên vỗ vỗ vào vai an ủi nàng.
-Khổ cho ngươi rồi, phận làm tôi tớ là thế con cố gắng chăm chỉ, khi nào chúng ta có chút tiền để giành sẽ chuộc thân cho ngươi, đúng rồi A Ngưu nhà ta cũng sắp làm đồng về rồi hay là...
Lão bá ở đâu xuất hiện che miệng lão bà lại, lão bá cười trừ bắt sang chuyện khác, hỏi người đi chung với nàng là ai sao thấy mặt lạ quá.
Hắn là hoàng thân, ít người thấy mặt nên lạ là chuyện đương nhiên rồi, dù có ra ngoài nhưng mấy lần nàng thấy hắn điều không nói ra thân phân vậy nàng cũng theo ý hắn vậy che dấu giúp hắn.
-Dạ, đây là thái giám mới đến làm trong phủ.
*phụt* những hạt đậu đỏ rơi trên bàn, kéo theo một tràn ho sặc sụa của ai kia.
Lão bà nhìn nàng kiến nghị.
-Thanh Tâm ngươi khi nói những chuyện riêng tư này thì nói nhỏ một chút, khi nãy giọng ngươi có hơi lớn.
Nàng dạ dạ vâng vâng, mà không để ý mặt người kia đã đen lên như nhọ nồi.
Lúc ra về hai vợ chồng già cười với nàng rất tươi, trong hai người họ rất hạnh phúc, tuy cuộc sống khổ cực nhưng hai người họ vẫn bên nhau đến găng long đầu bạc.
Du Thiên Ân hắn chưa chịu về phủ, bảo vừa ăn rất no nên muốn đi dạo một vòng nữa, nhìn mặt hắn hiện lên chức ác ôn rất rõ, rốt cuộc nàng đã làm gì nên tội!
Đang đi trên đường, nàng nhìn phí trước chợt thấy dáng người quen quen, nhìn kỹ hơn một chút thì mố biết là Nam Cung Việt, nàng cất tiếng gọi.
-Nam Cung Việt!! Vừa gọi nàng còn vẫy tay.
Gọi hau ba lần thì Nam Cung Viẻt nghe thấy, hắn xoay người lại tìm người gọi mình, chợt nhìn thấy ai đó quen thuộc.
Nàng thấy Nam Cung Việt quay người lại, nàng càng vẫy tay nhiều hơn, cứ tưởng hắn đi về quê hay đi du lịch gì rồi, thì ra là còn ở kinh thành.
Nhưng mà nàng thấy kì lạ quá, vừa thấy nàng mặt Nam Cung Việt chuyển sắc liên tục, khuôn mặt toát lên vẻ thốn khổ đau khổ lắm, rồi hắn bỏ chạy, thoáng chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Nàng ngẩn người khó hiểu, chỉ nghe giọng Du Thiên Ân kế bên có vẻ rất vui.
-Xem ra mấy năm nữa hắn mới dám gặp ngươi, nhưng lúc đó cũng muộn rồi!
Người cổ đại thật khó hiểu!
Nàng cảm thán vài câu, sau đó lại cùng Du Thiên Ân đi dạo cho tiêu hóa chè đậu, ở phía xa xa có tiếng trẻ con cười nói vui vẻ, lại gần mới biết là Tiểu Hạo đang chơi.
Nhưng mà không đúng nó đang nhìn mấy đứa trẻ khác chơi thôi.
-Thiếu gia được đi chơi mà sao mặt ỉu xìu thế này.
Tiểu Hạo gập ngừng muốn kể, nhưng lại dè chừng nhìn sang Du Thiên Ân.
Nàng thấy thế dẫn nó sang một bên nói chuyện.
-Giờ thiếu gia nói đi, đừng có lo, nhị vương gia không nghe thấy đâu.
-Nô tỳ tỷ tỷ, bọ Tiểu Lam, Tiểu Anh không thèm cho đệ chơi chung,mấy ngày trước còn chơi vui lắm, nhưng mà mẫu thân bảo sợ đệ bị thương nên cho gia đinh đi theo bảo vệ.
Nàng nhìn sang, đi chơi thôi mà bị hai mươi người dám sát thì chịu gì thấu.
-Thôi thiếu gia đừng buồn nữa để ta nghĩ cách.