Có ai nói giải thích cho nàng biết, tại sao cái con người biến thái, cuồng xanh đó lại chuyển đến đây ở không? Dù nhà hắn cháy, thì quán trọ, hoàng cung vẫn có chỗ chứa hắn kia mà?!
Nàng đứng đó nhìn gia đinh bận rộn mang vật dụng vào trong phủ, kể cũng lạ chỉ đến ở tạm khi phủ được xây lại, mà Du Thiên Ân hắn, mang rất nhiều đồ, nếu không biết người ta còn nghĩ hắn chuyển nhà.hay đi tị nạn gì đấy.
Nàng chau mày đăm chiêu nhìn bọn họ, mãi suy nghĩ mà không để ý quản gia đang đứng kế và nói chuyện với nàng, đến khi lão quản gia vỗ vào vai nàng, nàng mới giật mình.
-Quản gia có chuyện gì không?
-Ngươi đó, chú ý một chút, ta gọi ngươi ba lần ngươi mới nghe thấy, ngươi mau đến phòng đã chuẩn bị cho nhị vương gia lau dọn, bên đấy đang thiếu người!.
Lật đật chạy đến giúp, hỗi ơi, sàn nhà lau đến bóng loáng, hắn còn bắt lau lại ba lần, và mọi ngóc ngách điều không có một hạt bụi, nàng lau sàn đến nổi tay bị đau luôn, tên hắc ám này rốt cuộc hắn mắc bao nhiêu bệnh đây, biến thái, cuồng xanh lại ưa sạch sẽ, tức chết nàng mà.
Đến lúc xong việc, hắn bảo nô tỳ lui ra hết, nàng lủi thủidra nhưng bị hắn kêu lại, đang bực trong người, nằng dùng ánh mắt viên đạn nhìn hắn.
-Có chuyện gì?!
Thái độ vô phép này của nàng, không phải Du Thiên Ân chưa nhìn thấy, có điều mỗi lần nàng vô lễ như vậy hắn lại thấy có gì đó vui vui, không giống với những người khác, trước mặt thì lễ phép kính cẩn, sau mặt thì lời ra tiếng vào.
-Ngươi có nhầm không vậy?!! Ta, ta là một phụ bếp, ta chỉ đến phụ mấy nô tỳ kia một tay,lakhông phải hạ nhân của ngươi cớ gì ngươi bảo ta pha nước cho ngươi tắm?!
Du Thiên Ân cười như không cười,hắn lại làm động tác thưởng trà quen thuộc, sau đó trả lời nàng.
-Dù khác nhau công việc, nhưng chức vụ điều như nhau, không phải sao?
Phải cái con khỉ ấy.
-Cho dù đúng như ngươi nói, nhưng ta là hạ nhân Uy Vũ phủ, không phải hạ nhân của ngươi, căn bản ngươi không có quyền ra lệnh, có thể nói người có thể ra lệnh cho ta là tam vương gia thôi!
Đấy muốn nàng hậu hạ hắn sao? Kiếp sau nhé bé, nàng không tin dù hắn là anh trai là hắn có thể lọng quyền ép nàng được!
Thoáng thấy hàng chân mày Du Thiên Ân nhíu lại.
-Ngô Thanh Tâm, ngươi biết không bây giờ ngươi là người mà hoàng thượng truy nã, dù không dán cáo thị rầm rộ, dù cho nhan sắc ngươi thay đổi thì cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, và nó sẽ lòi ra nhanh hơn nếu có người dùng tay đẫy.
Nói đến đây, nàng mới hiểu ý của hắn, hắn đang uy hiếp nàng.
Lần trước nàng nhờ A Triệu đọc bức thư, cũng xem như hiểu phần nào, nếu bây giờ mọi chuyện đến tai ông hoàng thượng gì đó, e rằng Uyển Nhi tỷ và gia đình tỷ ấy sẽ gặp họa, dù mới quen không bao lâu tỷ ấy lại tình nghĩa với nàng như vậy, nay vì nàng mà tỷ ấy gặp họa nàng sẽ an lòng được sao?
Lại nói cái tên Du Thiên Ân này, cùng là người với nhau, nếu đã có ý giúp nàng che giấu, nhưng nay lại dùng việc này uy hiếp nàng, tiểu nhân!
-Ngươi có phải quân tử hay không, dùng chuyện này uy hiếp cô nương thân cô thế cô như ta, ngươi không sợ người đời chế cười ngươi, gọi ngươi là tiểu nhân hay sao?
Mới dùng bữa xong Uyển Nhi đi dạo trong cung của mình, dạo này ăn rồi nghỉ ngơi hình như béo lên một chút, nên chăm đi dạo một chút nếu không thì đi không nổi mất.
Đấy vừa nhắc ai kia, ai kia xuất hiện rồi, thái giám vào bẩm báo có Lâm Phi nương nương đến, Uyển Nhi kêu thái giám đi báo lại, là mình không được khỏe không tiện tiếp khách.
Nhưng bây giờ Lâm Phi ỷ mang long thai không nể nang ai hết, chưa được sự cho phép đã xong vào, đi theo sao là mười tỳ nữa, mười thái giám, mang thai chưa được một tháng mà giống như sắp sinh đến nơi không bằng, người dìu kẻ đỡ.