An Tử đứng kế bên người rung bần bật, Du Thiên Minh gọi hắn mới giật mình phản ứng chậm hết vài giây.
An Tử đưa tay vào vạt áo, lấy ra một bức vẽ, đưa đến tay Trương Tâm Quân.
-Ngươi nhìn cho kỹ, ngươi nói người kế bên là con gái duy nhất của ngươi vậy người trong bức vẽ này là ai?! Ngươi hôm nay phải nói cho rõ.
Nhìn bức vẽ là Trương Tâm Quân đoán ra hoàng thượng hiểu lầm, nhưng không thể nói hoàng thượng sai được, phải lựa lời, gần vua như gần hổ là ám chỉ việc lúc ý này.
-Khởi bẩm hoàng thượng con gái ruột thì có một nhưng nghĩa nữ thì có một người, còn nhớ cách đây mấy tháng Uyển Nhi vì bất cẩn bị ngã xuống sông cũng may nhờ Ngô Thanh Tâm tức người trong bức vẽ này cứu giúp, cứu tiểu nử của vi thần một mạng, vì mang ơn không biết báo đáp thế nào, nghe Thanh Tâm bảo nàng ta một thân một mình đi tìm phụ thân phụ mẫu thất lạc nhiều năm, vi thần liền nhận Thanh Tâm làm nghĩa nữ bầu bạn với Uyển Nhi, nhưng trước khi Uyển Nhi lên kinh thành, đột nhiên Thanh Tâm bỏ khỏi phủ, thần mới bảo gia nhân phát họa chân dung để thông báo với người trong thành tìm giúp, nhưng đến nay bạc vô âm tính, có lẽ cuộc sống trong phủ quá gò bó, Thanh Tâm cho rằng không thích hợp nên mới rời đi, cũng là do lỗi của vi thần không dặn gia nhân viết rõ ràng, vi thần xin nhận tội! Trương Tâm Nhân quỳ gộp đầu sát đất tỏ lòng thành kính.
Kế bênh, Uyển Nhi không ngừng khinh bỉ: cái gì để bầu bạn không phải vì thấy ta thân với Thanh Tâm nên bắt nàng ấy uy hiếp ta, bây giờ lại nói thận miệng như vậy, thật giống với năm xưa, nói dối không chớp mắt.
Du Thiên Minh nhìn Trương Tâm Quân, đắn đo suy nghĩ, lỗi cũng phải mình ông ta, chính hắn cũng có một chút ít, vì chưa tìm hiểu kỹ đã triệu nàng vào cung giờ lại xảy ra chuyện như thế này.
-Hai ngươi đứng lên đi, nay chuyện đã rõ một phần lỗi cũng do trẫm.
Không phải vì ngượng ngùng gì, chẳng qua khi nãy còn muốn hạ độc người ta giờ thấy hơi chột dạ.
Du Thiên Minh nói, giọng vẫn uy nghiêm không khác lúc nãy.
-Tuy là hiểu lầm mới đưa nàng vào cung, nhưng giờ nàng cũng là phi tần của trẫm nàng trẫm nhất định không để nàng chịu thiệt, còn về Trương Tâm Quân, ta cho ngươi thời hạn hai tháng nhất định phải tìm ra Ngô Thanh Tâm, nếu đến thời hạn vẫn không tìm được nàng lúc đó thưởng phạt phân minh!.
Du Thiên Minh dời bước hướng thẳng ra khỏi Uyển Tú Cung, hổ đi rồi Uyển Nhi và cha điều vô thức thở dài.
Trương Tâm Quân định nói với con gái vài lời nhưng Uyển Nhi thờ ơ lạnh nhạt đi về phòng, ông buồn bã nhìn con gái sau đó cũng rời đi.
Uyển Nhi như thế này cũng tại ông cả, điều ông có thể giúp nó là để cho nó được hưởng một cuộc sống bình an ấm no, vô lo vô nghĩ..
.............
Màng đêm đã bao trùm cả không gian, sương đã tí tách rơi trên những phiến lá, không khí có chút se lạnh.
Đối với một binh sĩ chinh chiến nơi sa trường thì lạnh một chút có thá gì, so với cái kia còn nhẹt nhàng quá.
-Phù...hừ..hừ, các ngươi còn không mau đến giúp ta..hừ..là người hay là trư tinh mà nặng vậy không biết...hừ.. số ta thật...hừ...khổ.
nhờ ánh sáng của đống lửa lớn, giờ đám người bọn họ mới nhìn rõ, thấy Nam Cung Việt đang cõng trên lưng cái gì đó.
Và cái gì đó không ai khác chính là nàng, một người ra giúp Nam Cung Việt bế nàng, Nam Cung Việt hắn ta nằm lăng ra đất thở dốc.
-Các ngươi...hừ..ta bảo các ngươi đợi ta đi giải quyết một lát, các ngươi nỡ lòng nào...bỏ đi xa như vậy...hại ta phải cõng nha đầu này mệt..mệt chết ta rồi...hừ hừ...còn định bảo các ngươi bắc bọn lâm tặc lập công nào ngờ ta chẳng nhìn thấy một bóng người.
-Tướng quân đâu có dư thời gian để đợi ngươi hay bắt lâm tặc, việc đó để sau nếu không kịp về kinh thành có khi phải chịu tội, ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi!
Một người lại chen vào.
-phải đó, ngươi nhìn ngươi xem không bị tướng quân phạt là may mắn lắm rồi.
Cái người bế nàng, hắn đặt nàng xuống tấm da thú trãi dưới nền đất, bên cạnh đống lữa, hắn còn đắp cho nàng thêm một tấm da khác lên người, rồi hắn đến chỗ của Nam Cung Việt giọng tràn ngập ý trêu chọc.
-Nam Cung Việt, ta đây thật lòng bội phục ngươi, ngươi chỉ cần đi nhà xí nữa canh giờ thôi mà sẵng tiện đem cô nương nhà người ta bắt về, lại phải nói khẩu vị của ngươi cũng rất lạ haha.
-Tô Cảnh ta nói ngươi bớt điên lại đi, khẩu vị gì mà khẩu vị, nha đầu đó trong lúc ta đi nhà xí vừa kịp thấy bị một đám lâm tặc đuổi bắt, không nhờ khinh công lợi hại của ta xem ra nha đầu này không toàn mạng mà chết ở trong rừng rồi.
-Ngươi đã lợi hại như vậy sao không tiện tay bắt hết bọn chúng để lập công, tìm bọn ta làm gì?
Nam Cung Việt bật dậy, chỉ vào người vừa nói.
-Ý ngươi chê ta kém coi sao hả? Ngươi lại đây chúng ta đấu một trận.
-Được rồi là bọn ta sai, võ công ngươi là lợi hại nhất, chuyện bây giờ là cô nương kia tính làm sao đây?
Chiếc giường hôm nay cũng lạ quá, mẹ nàng đổi thành giường mát xa khi nào thế, nó cứ giật giật lên xuống ấy.
Nàng mở mắt ra nhìn, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt là bầu trời trong xanh buổi sáng.
Nàng bật dậy thì bị dọa cho hết hồn, nàng đang ngồi trên...gạo? Là ngồi trên mấy bao gạo được chất trên chiếc xe ngựa, nàng vỗ trán, bảo sao không giật lên xuống được.
-Nếu cô nương không có việt gì nữa...chẳng qua chúng ta là quan binh, lại toàn là nam nhân chỉ sợ cô nương sẽ thiệt thòi, chẳng hay nhà cô nương ở nơi nào, ta sẽ bảo Cung Việt hộ tống cô nương về đến nơi.
Đấy, biết ngay là đuổi nàng đi mà, cái này còn là đuổi khéo nữa, không được nếu bỏ nàng giữ đường như thế này là chết chắt hay sao.
Lại động não, nghĩ đến nghĩ lui, nàng thầm xin lỗi hai bậc tiền bối ở nhà, vì cuộc sống ở đây đành đắc tội với hai người, nàng hứa với lòng khi nào trở về nhất định nàng sẽ đối xử tốt hơn nữa, hiếu thảo hơn nữa với hai vị ấy.
-Tiểu nữ xin nói thật với tướng quân, tiểu nữ phận mồ coi một mình sinh sống ở nơi rất xa, dạo trước nghe được tin cha mẹ mình còn sống và hiện đang ở Thiên Long Quốc, nên một mình không ngại khó khăn tìm lại cha mẹ,nào ngờ đến nơi song thân điều đã qua đời...trên đường trở về thì gặp bọn lâm tặc, chúng cướp hết số bạc còn lại trên người, cũng may là có đại hiệp đây cứu giúp...cho nên bây giờ tiểu nữ không còn chốn để nương thân.
-Nam Cung Việt ngươi tuổi cũng không còn nhỏ đến lúc yên bề gia thất rồi, hay ngươi chê diện mạo cô nương nhà người ta, không ngờ ngươi là người trọng vẻ bề ngoài như vậy.
Nam Cung Việt bối rối, hết nhìn nàng rồi lại lườm Tô Cảnh, xong quay sang cầu cứu tướng quân.
-Cô nương ý cô nương là thế nào?
Cho xin đi, nàng đường đường là một người hiện đại, nàng không suy nghĩ thiển cận như vậy đâu, chỉ vì cứu giúp một chuyện liền lấy bản thân ra đem cho người ta, với cái tên giống Đại Nam này...chê nàng xấu sao? Tuy nàng không phải xinh như hoa hậu nhưng được hưởng gen từ mẹ cũng xinh chẳng kém ai đâu.
-Tiểu nữ không có ý đó, tiểu nữ chỉ muốn được đi nhờ đến kinh thành, sau đó tiểu nữ sẽ tìm việc gì đó kiếm sống, sẽ không làm phiền tướng quân và đại hiệp, còn việc cứu giúp tiểu nữ, tiểu nữ xin nghi nhớ, đại hiệp chỉ cần nói tiểu nữ sẽ cố gắng trả cho đại hiệp.