Tên lão tam đứng hình, nàng nha nàng vừa làm việc rất chi mất mặt nha, cũng may chuyện xấu hổ này lại giúp được nàng.
Tên Lão Tam che mũi phất tay bảo nàng đi.
Tên lão đại liền quay đầu ngựa.
-Có chuyện gì vậy Lão Tam?
-Đại Ca, ta không hiểu nổi tại sao huynh lại vừa mắt chọn nha đầu thúi đó, vừa xấu lại vừa nhiều tật,khi nãy cô ta...hây da bỏ đi! Nói xong tên Lão Tam lại lấy tay che mũi.
Được một lúc lâu không thấy nàng quay lại tên Lão Tam phát bực.
Phải nói cái tên lâm tặc khốn kiếp này nữa, muốn bắt thì nhanh gọn lẹ đi cái kiểu mèo vờn chuột hại tim mạch lắm biết không.
Rốt cuộc nàng hết chịu nổi, định xong ra tự xác, nhưng chân vừa nhón lên bên kia lại có độnh tĩnh.
-Lão Đại không xong rồi!.
Tên Lão Đại không quan tâm lắm, hắn vẫn tiến đến phía sau cây cổ thụ, còn bốn bước chân là đến ngay luôn chỗ nàng trốn.
-Lão Đại chúng ta bị tấn công, kẻ địch rất nhiều người, nhìn bọn chúng hình như là cao thủ.
-Lẽ nào là quan binh? Tên Lão Tam lên tiếng.
-Tam gia, bọn chúng không giống quan binh, bọn chúng là người nhà của nha đầu kia, ta còn thấy hai nữ nhân lúc sáng.
-Ngươi sợ cái gì, làm lâm tặc cũng lâu rồi gan ngươi không to lên chút nào à, dù cho bọn chúng đông nhưng với sức mạnh của chúng ta thì coi như đồ bỏ thôi, trước tiên phải bắt nha đầu này đã.
Bị nhắc nhở nên phu quân của Lâm Xuyến, tức Triệu Long trở về dáng vẻ nghiêm túc.
-Chỉ cần đưa người trả lại đây, ta sẽ cân nhắc cho các ngươi một đường sống, nếu không thì đừng trách ta!!
-Phi...nực cười, giết hết bọn chúng cho ta!!
Tên Lão Tam ra lệnh tất cả điều liệu mạng tấn công.
Triệu Long đưa phu nhân sang bên an toàn, toàn bộ giao cho các thuộc hạ ra sức đánh lâm tặc.
Chỉ riêng hai tên Lão Đại và Lão Tam là khó đối phó, bọn chúng cũng khiến thuộc hạ của Triệu Long e sợ, nhưng phải nói Triệu Long rất thương phu nhân của mình.
Chỉ nghe tin Lâm Xuyến gặp nguy hiểm đã huy động hết lực lượng trong phủ, cũng trên dưới một trăm người, bọn họ có thể gọi là cao thủ cả, xem như hôm nay bọn lâm tặc ra đường ăn cướp không xem ngày.
Một thuộc hạ của Triệu Long lôi mộy tên cướp đang trốn trong bụi cây ra, hắn toàn thân run lên, mắt thì lắm lét nhìn Lâm Xuyến.
-Nếu ngươi chịu nói ta sẽ tha ngươi một mạng.
Tên cướp gập đầu xuống đất liên tục.
-Đa tạ phu nhân...đa tạ phu nhân...nha đầu...không không tiểu thư khi nãy lừa gạt tất chúng tôi bỏ chạy vào rừng rồi, đi tìm không thấy đâu cả.
-Ta biết muội sẽ an toàn mà, người đâu bắt hết bọn chúng lại giao nộp hết cho quan phủ.
Tên cướp đang quỳ dưới đất, vùng vẫy khỏi thuộc hạ của Triệu Long.
-Phu nhân người nói tha cho ta mà!!!
Lâm Xuyến nhếch miệng cười.
-Ta nói tha cho ngươi một mạng không có nói không dẫn ngươi giao cho quan phủ, dám chặn đường cướp của Lâm Xuyến ta ngươi chán sống rồi.
Người nào đó cả người toát lên uy quyền, hại người bên cạnh rùng mình.
Còn nàng, phải chăng nàng ông trời cảm động cho nàng năng lực tàn hình??
Nhưng nhìn cảnh này hoàng toàn không phải rồi.
Trở về tầm mười phút trước, khi đó chỉ còn mấy giây là bị tóm gọn rồi, nàng cảm thấy như một cơn gió thổi tới sau lưng, và sau đó...miệng bị một bàn tay bịt lại.
Nàng thở hắt ra, mà bà nó chứ tưởng thoát kiếp đen như nhọ nồi rồi chứ bây giờ tiến hóa thành đen như chó thui ấy, nàng từ nhỏ đến giờ sợ độ cao kia mà, lúc đi chơ công viên giả tris còn không dám chơi mấy trò về độ cao nữa là.
Từ trên cây cao như vậy, đầu óc nàng choáng váng, thấy mặt đất lên lên xuống xuống.