Ly Thu tỉnh, tuy là y không mở mắt, tuy là y vờ rằng đang hôn mê.
Nhưng thật là y đã tỉnh, lại chính tai nghe thấy hết thảy.
Ấy, là tiếng thở gấp quen thuộc vô cùng.
“Hỉ nhi, đừng ở trong này…” Chỉ vậy rồi Hoàng Phủ Kỳ không còn nói gì nữa.
Bởi Hỉ nhi đã chủ động dâng lên đôi môi, nên hắn cũng chẳng còn rảnh rang nói lời thừa thãi.
Dục vọng nguyên sơ cuốn phăng đi đôi phần lý trí còn sót lại, hắn ôm lấy y đặt lên chiếc bàn tròn, kéo tuột y phục của y xuống mà tận tình đùa giỡn thân thể mẫn cảm đang khát cầu rực cháy ấy.
“Hoàng thượng, đừng…đừng cắn, ngứa quá..” Hỉ nhi rên lên cầu xin tha thứ, ma mị mà quyến rũ vô ngần.
“Hỉ nhi, như trước kia gọi ta là Văn An” Giọng nói Hoàng Phủ Kỳ nhuốm đẫm sắc dục mà trở nên khàn khàn.
“A~~Văn An…A…Ta muốn, Văn An…A a…Ân….”
Âm thanh *** uế ngập ngụa gian phòng, lần lần những tiếng động mập hợp hoan ái kịch liệt, chói tai tới mức Ly Thu chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng là, đi chẳng đặng, hiện tại ngay cả chút sức lực để mở mắt y cũng không có.
Giả dối, thì ra hết thảy đều là giả dối!
Yêu?
Là thứ gì?
Sư ca từng nói, bởi vì yêu, y mới chẳng thể nào chịu đựng nổi.
Ly Thu hiểu rồi.
Bởi vì lúc này y cảm thấy, bản thân cũng thảm hại y hệt vậy.
Mà không, ngay cả sư ca y cũng chẳng bằng.
Ít nhất, sư ca từng được yêu bằng tấm chân tâm.
Còn y thì sao? Chỉ là một quân cờ không thể thiếu trong cái bẫy giăng ra.
Người đó nhìn y bị kẻ khác cướp đoạt, nhìn y bị kẻ khác bức ép, nhìn y bị kẻ khác cầm tù.
Hắn chỉ lặng yên mà nhìn, chờ đợi, thời cơ mai phục.
Rồi lại lợi dụng thứ tình cảm nồng nàn si đắm giả tạo ấy, khiến địch nhân lầm tưởng rằng, y chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Đến khi địch nhân đặt tiền sai cửa, đánh cược sai người [1] , hắn liền có thể diệt cỏ tận gốc.
Diệu a diệu a, diệu đến muốn cười, cười đến muốn khóc, khóc đến muốn điên, điên đến muốn chết.
[Ngốc tử, gọi ta Văn An, mới vài năm ngươi đã quên sao]
[Nhớ đấy, gọi ta Văn An, gọi là Gia ta không mang điểm tâm cho nữa]
Móng tay Ly Thu cắm ngập vào lòng bàn tay, siết nghiến, máu chảy, tuyệt chẳng hề đau.
Một búng máu tanh xộc lên yết hầu, bản thân Ly Thu như xoáy vào chốn tăm tối thẳm sâu, không cách nào thoát khỏi.
Trong cơn mê hoảng, có người nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay y, tỉ mỉ hôn vào lòng bàn tay.
Y muốn nhìn xem đó là ai, chung quy vẫn là mê man không nhận được thiên địa, cũng chẳng rõ đêm đen hay bình minh.
Sư ca ngươi xem, một màn yêu hận tình thù này, nguyên lai cũng chỉ là một cảnh ca vũ hí kịch huy hoàng.
Màn đỏ buông rơi, là nên cởi bỏ mũ phượng hà y, lau đi điểm trang màu sắc.
Tân Hoàng đế bận rộn tiếp quản triều vụ, chỉnh đốn triều cương, tự nhiên tiết trời cũng đổi khác.
Bên trong tường thành cao ngất đỏ rực kia, ai khóc ai cười, ai sống ai chết, liệu ai người lưu tâm.
Yên lặng tịnh dưỡng, vết thương trên người Ly Thu cũng tốt lên được tám chín phần.
Y đang đợi, ngày ngày đều đợi, đợi người kia tới giải thích cho y.
Có lẽ, chỉ cần hắn nói một lời, thực xin lỗi, như những ngày đã qua ấy.
Y sẽ tha thứ cho hắn, không lo nghĩ so đo, như vậy có phải rất ngốc hay không?
Chỉ là, một lòng này y đã trao cho hắn.
Làm sao có thể cam tâm, hết thảy đều chỉ là diễn kịch?
Đúng rồi, nếu là diễn kịch thật chẳng phải tốt sao?
Ly Thu y một đời này diễn nhiều như vậy, vô luận là trên đài hay dưới đài,
Lại ở một màn không nên diễn thật nhất, lại coi như thật, trở thành một con hát vô dụng không biết xướng ca.
Hỏi sao y có thể cam tâm?
Hoàng Phủ Kỳ cuối cùng cũng tới.
Ly Thu biết mình muốn hỏi thật nhiều, nhưng là nên hỏi từ đâu đây?
“Nô tài to gan, thấy Hoàng thượng còn không mau quỳ xuống” Thái giám sau lưng Hoàng Phủ Kỳ quát chói tai.
“Thôi đi, lui ra ngoài” Hoàng Phủ Kỳ ngắt lời thái giám, phất tay, nhất thời trong phòng chẳng còn lại ai.
“Hỉ nhi kia đâu?” Ly Thu bỗng nhiên phát hiện ra tiểu thái giám mi thanh mục tú kia không hề xuất hiện.
“Chết rồi” Hoàng Phủ Kỳ hờ hững.
Lạnh lẽo lan trong lòng Ly Thu “Chết rồi?”
“Y tự nguyện. Y biết chỉ có chết mọi chuyện mới yên ổn”
“Ngươi cam lòng?” Ly Thu cười lạnh.
“Không có gì là không từ bỏ được. Hơn nữa trẫm nói rồi, là y tự nguyện.” Ngữ khí Hoàng Phủ Kỳ có chút không bình tĩnh.
“Vậy có phải ta cũng nên chết?”
“Nếu ngươi muốn chết trẫm sẽ không ngăn cản”
“Nhưng ta không muốn chết” Ly Thu hốt nhiên cười rộ “Hoàng thượng, lần này tiểu nhân cũng coi như lập công, Hoàng thượng có nên thả tiểu nhân về Ly Thu Uyển. Hay là dù sao Hoàng thượng cũng nên ban thưởng tiểu nhân nhiều bạc một chút để tiểu nhân không lo cơm áo mà tiêu dao tứ phương.”
“Ngươi muốn rời đi sao? Không muốn nói gì khác với trẫm?”
“Nói gì khác? Nói gì bây giờ? Ngài là Hoàng thượng, tiểu nhân chỉ là một con hát ti tiện. Hoàng thượng diễn xong rồi, chẳng phải là nên ban thưởng tiểu nhân sao? Tốt xấu ta cũng dốc sức phối hợp như vậy rồi?” Ly Thu cười đến cong hàng mày đen thẫm, mắt nheo dài, nhìn không ra nửa điểm tình tự gì khác.
“Ly Thu, người ngoài cười, không thể có biểu tình gì khác sao? Với ai cũng cười, việc gì cũng cười, ngươi rốt cuộc là có cảm tình gì khác hay không?”
Hoàng Phủ Kỳ nghĩ, Thu nhi hẳn nên khó chịu, nên oán thán hắn, nên gào khóc bày trò trách móc hắn đã lợi dụng y.
Nhưng sao y vẫn chỉ cười? Cười đòi hắn ban thưởng, cười hỏi hắn có thể rời đi hay không, dường như chẳng có việc gì cả, lẽ nào với y tất cả những gì xảy ra đều không là gì cả sao? Y không muốn biết chân tướng nguyên do sao?
Hỉ nhi sẽ cáu kỉnh đùa giỡn, Hỉ nhi sẽ khóc sẽ cười sẽ nháo, sẽ không hề do dự mà nói ra tình ý tràn đầy trong lòng, sẽ làm cho Hoàng Phủ Kỳ biết được hắn là trời là đất của y, y nguyện ý vì hắn mà trả giá sinh mệnh.
Nhưng người trước mắt hắn chỉ biết cười, vì sao có thể thờ ơ mà bỏ qua mọi chuyện như vậy? Lẽ nào, y chưa từng để tâm xem tình yêu của hắn là thật hay giả?
Hoặc giả, với y, điều đó chẳng hề quan trọng?
Cũng phải! Y chẳng phải là con hát sao? Trời sinh diễn kịch mà thôi. Không phải hắn từng thấy y nằm trong lòng kẻ khác biểu tình vô tội mà nũng nịu mê hoặc đấy sao.
Nhớ tới Ly Thu có thể dứt khoát lưu lại chỉ một câu nói mà rời đi, nhớ tới Ly Thu hôm nay một lời một lời lại muốn rời khỏi, trong lòng Hoàng Phủ Kỳ lửa giận không tên vô tình thiêu đốt.
Hắn vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Hùng sẽ đến Ly Thu Uyển bắt cóc người, nên mới cố ý buông lỏng canh giữ,
Ai ngờ rằng Ly Thu lén lút bỏ trốn, mới bị Hoàng Phủ Hùng bắt đi.
Thì ra, y không hề muốn ở bên hắn? Thì ra, hắn bảo hộ y, che chở cho y chu toàn tới vậy, vẫn là không lưu được tâm y?
Nhu thuận đó, dịu dàng đó, ngoan ngoãn đó, tất cả đều là giả bộ sao? Ly Thu ngươi rốt cuộc còn có tâm hay không?
Trừ bỏ nụ cười người người đều thấy kia, y có nước mắt hay không? Có bi thương hay không? Có đáng giá một tấm lòng thành của hắn yêu thương y hay không?
“Ly Thu, công trạng của ngươi lần này trẫm không thể ngày một ngày hai nghĩ được nên thưởng ngươi cái gì, đừng vội về Ly Thu Uyển, ở lại đây vài ngày muộn một chút trẫm sẽ sai người mang thưởng tới”
Tay áo vung lên, Hoàng Phủ Kỳ đi khỏi.
Để lại một Ly Thu chưa kịp hồi thần, há miệng thở dốc, vội vàng sơ cứu trái tim mình cơ hồ sắp chết chìm.
——————————————————-
[1] Nguyên văn 压错了边, 赌错了注 ( áp thác liễu biên, đổ thác liễu chú): áp là đặt cửa khi đánh bạc, biên là bên/phía, đổ là đánh cược, chú là hành động đánh bạc (theo QT). Mình mạn phép chuyển ý một chút nghe cho xuôi tai.
From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na