Mùa mưa rừng rậm Nam hoang, một mùa khiến toàn bộ kẻ săn mồi đều cảm thấy chán nản nhàm chán.
Nước mưa vô cùng vô tận thao thao bất tuyệt từ bầu trời rơi xuống, sông theo mùa hoành hành ở trong rừng rậm, mảng lớn núi rừng bị ngâm ở trong nước ấm, trên thân cây kết đầy các loại nấm đủ mọi màu sắc, đây là điểm sáng duy nhất của mùa mưa.
Cơ Hạo cuộn mình ở cửa nhà gỗ nhà mình, trong tay ôm một cái ca gỗ cực lớn, trà xanh tự sao chế ngâm ra nước trà xanh rờn, tản mát ra mùi thơm thoang thoảng. Hắn thỉnh thoảng cúi đầu uống một ngụm trà, nước trà trong suốt tạm thời xua tan hơi ẩm tích tụ trong cơ thể.
“Thời tiết chết tiệt này!” Xa xa truyền đến tiếng Thanh Ảnh oán giận, hắn giơ một cái lá cực lớn, lười biếng xuyên thấu màn mưa, giống như cái xác không hồn đi qua trước mặt Cơ Hạo, liêu xiêu lại nhập vào trong màn mưa.
Thanh Ảnh ngày thường cực kỳ chú trọng dáng vẻ cũng không biết đã mấy ngày chưa sửa sang hẳn hoi một phen, trên đầu một đôi giày da thú của hắn, một trái một phải, một đóa đỏ một đóa lam, hai cái nấm độc to bằng ngón cái nở rộ rất sáng lạn, nhưng gia hỏa này vậy mà lại hoàn toàn không chú ý tới hai vị khách không mời mà đến này.
Không khí ẩm ướt khiến dây cung của các chiến sĩ Thanh Di bộ trở nên mềm nhũn vô lực, hơi nước bốc lên che tầm mắt, thú vui săn bắn lớn nhất của các chiến sĩ Thanh Di bộ biến mất, một đám tựa như gấu chó ngủ đông trở nên lười nhác không còn bất cứ sức sống nào.
Mưa to tầm tã, trong Lãnh Khê cốc, chỉ có công tác khai thác trong quặng mỏ chưa dừng lại.
Tiếng gõ ‘Keng keng keng’, ‘Keng keng keng’ từ sâu trong lòng đất không ngừng truyền đến, trong tiếng thở dốc trầm thấp, đám quặng nô đem từng sọt khoáng thạch nặng nề cõng lên mặt đất, từng khối lớn tinh kim mỹ ngọc được chọn lựa ra, cẩn thận đặt ở một bên.
Ngẫu nhiên có mấy khối Hỏa Ngọc Tủy được chọn ra, chiến sĩ Hỏa Nha bộ trông coi sẽ lập tức chạy tới, đem Hỏa Ngọc Tủy thu thập lại, dùng tốc độ nhanh nhất giao cho Cơ Báotọa trấn Lãnh Khê cốc.
Trên đất trống cạnh nhà gỗ của Cơ Hạo, năm chiến sĩ thân hình cường tráng tay không ẩu đấu lẫn nhau, phía sau mơ hồ có các loại sương mù bốc lên, trong sương mù mơ hồ có thể thấy được hư ảnh mãnh thú dữ tợn lóe ra.
Năm chiến sĩ này chính là năm chiến sĩ cường hãn thực lực mạnh nhất trong nô lệ riêng của Cơ Hạo, lúc nào cũng có thể đột phá trở thành Đại Vu.
Bọn hắn hai người đến từ Thanh Ngưu bộ, hai người đến từ Nha Hổ bộ, một người cuối cùng tới từ Phong Ưng bộ. Tên ban đầu của bọn họ đều bị Cơ Hạo bỏ đi, Cơ Hạo lười biếng vì tiện cho ghi nhớ, dứt khoát gọi bọn hắn Đại Ngưu Tiểu Ngưu, Đại Hổ Tiểu Hổ cùng Phong Ưng.
Trong màn mưa, năm người chỉ quấn ở dưới khố một cái da thú dốc toàn lực đánh lẫn nhau, tiếng đấm đá nặng nề hưởng ứng sấm sét trên trời, màn mưa xung quanh bị khí kình cường đại oanh kích, giọt mưa yếu ớt trở nên giống như mũi tên cường cung bắn ra, gào thét hướng bốn phía đánh loạn.
Gân xanh dưới làn da năm người bành trướng như độc mãng, cao hơn ba thước, bọn họ khẽ dậm chân, vung quyền, một khí tức đáng sợ liền dâng trào, nước đọng sâu tới cả thước dưới đất liền ‘Ào’ một cái biến thành đầu sóng cao cả trượng hướng bốn phía phun ra.
Ở chính phía trên trái tim Đại Ngưu Tiểu Ngưu, ở chính giữa ngực Đại Hổ Tiểu Hổ, ở chính giữa bụng Phong Ưng, bọn họ phân biệt có một vu huyệt lóe ra ánh sáng chói mắt. Thông qua điên cuồng chiến đấu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất kích hoạt khí huyết, kích thích vu huyệt, tận tình kích phát huyết mạch lực, chỉ cầu dùng tốc độ nhanh nhất mở vu huyệt, trở thành Đại Vu chiến sĩ cường đại.
Cơ Hạo rất vô sỉ hứa hẹn bọn họ —— bọn họ người đầu tiên đột phá trở thành Đại Vu, có thể từ trong nô lệ của Hỏa Nha bộ, chọn lựa ba nữ nô xinh đẹp nhất trở thành nữ nhân của mình. Mà một tên xui xẻo đột phá Đại Vu cuối cùng, Cơ Hạo sẽ đích thân chọn lựa cao to nhất xấu nhất trong nữ nô gả cho hắn.
Cơ Hạo còn đồng ý, người thứ nhất trở thành Đại Vu chiến sĩ, sẽ trở thành thủ lĩnh nô lệ riêng của mình, người nhà thân thiết của bọn họ cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn.
“Thực buồn bực!” Buông ca gỗ, Cơ Hạo cầm lên vài cọng dược thảo trong cái ki bên người, cẩn thận xé xuống một mảnh nhỏ, nhét vào miệng cẩn thận thưởng thức. Mùa mưa kéo dài, cho dù cường giả cấp Đại Vu ở trong thời tiết quỷ quái này cũng không muốn ra ngoài, Cơ Hạo cũng chỉ có thể an tâm ở lại trong phòng, hướng Thanh Phục học tập vu pháp bí truyền của Thanh Di bộ.
Hơn nửa tháng, Cơ Hạo đã đem đặc tính các loại dược thảo bí truyền của Thanh Di bộ nhớ được bảy tám phần, hơn nữa toàn bộ dược thảo đều tự mình nhấm nháp hương vị của chúng nó, đối với tính năng của toàn bộ dược thảo cũng có nhận biết khắc sâu.
Trong lúc này, Cơ Hạo trúng độc hơn trăm lần, vài lần nếu không phải Thanh Phục ở bên người kịp thời trút thuốc giải, hắn cũng có thể bởi vì kịch độc mà đi đời nhà ma. Cơ Hạo một lần nữa nhớ tới ký ức không chịu nổi, hắn lúc nhỏ ở dưới sự giám sát của bọn lão vu tế Cơ Khuê, tiến hành học tập các loại vu pháp bí thuật.
“Quá sầu.” Cố nén mùi vị cực đắng trong miệng khó có thể hình dung, Cơ Hạo nhìn năm người bọn Đại Ngưu Tiểu Ngưu, rất buồn bực lắc đầu.
Cơ Hạo thật không biết, hắn sau khi thu một trăm lẻ năm nô lệ riêng, thân quyến của bọn họ cũng thuộc hết về mình, thành nô bộc của mình. Mấy trăm người ăn uống ỉa đái, tất cả đều cần Cơ Hạo tự mình phụ trách, điều này làm Cơ Hạo danh nghĩa cũng không có bất cứ sản xuất gì, trong khoảng thời gian này thật sự là sứt đầu mẻ trán.
“Những lão gia hỏa kia khẳng định là cố ý. Ít nhất cũng phải chia cho ta mấy chuồng nuôi thú, hoặc là mấy mảnh ruộng.” Cơ Hạo hùng hùng hổ hổ oán giận: “Nhiều người như vậy, ta không thể nuôi bọn họ không công, phải để bọn họ đi làm việc chứ. Dự trữ nuôi dưỡng gia súc, gieo trồng thu hoạch, thu thập quả dại, làm cái gì cũng được. Hiện tại cái gì cũng không có, lại là mùa mưa, muốn săn bắn cũng khó, đây không phải cố ý làm khó ta sao?”
Đang oán giận, phía nam vài ánh lửa nhanh chóng bay tới, ba con cự nha dẫn đường phía trước, mang theo một đám mây lửa cuồn cuộn phía sau xé rách màn mưa, nhanh chóng đi tới trên không Lãnh Khê cốc.
‘Ngang’ một tiếng long ngâm vang lên, trong mây lửa một con hỏa giao bốn chân đạp ánh lửa nồng đậm chậm rãi từ không trung hạ xuống, trên lưng hỏa giao dài chỉ bảy tám trượng, một gã nam tử trung niên mặc hoa phục sợi tơ vàng ròng chế thành, quanh thân mây lửa lăn lộn thần thái kiêu căng ngồi ở chỗ cổ rồng, khinh thường đánh giá Lãnh Khê cốc bởi vì mùa mưa trở nên lộn xộn.
Trên một con cự nha dẫn đầu, Hỏa Nha bộ trưởng lão Cơ Phương đứng trên lưng cự nha, lớn tiếng kêu la: “Người đâu, mời Cơ Báo trưởng lão đi ra… Còn có, Cơ Hạ đâu? Cơ Hạ! Mau lại đây nghênh đón. Chết tiệt, các ngươi không thấy được vị đại nhân này sao?”
Hỏa giao lơ lửng cách mặt đất vài thước, chưa đáp xuống đất.
Nam tử trung niên ngồi ở trên lưng hỏa giao không nhanh không chậm phất phất tay, lạnh nhạt nói: “Không cần nghênh đón, lãng phí thời gian, các ngươi địa phương rách này, cũng không có gì hay, cũng đừng lấy ra bêu xấu. Nhanh, một vạn khối Hỏa Ngọc Tủy, mau lên.”
Cơ Phương như bị lửa đốt mông nhảy xuống khỏi cự nha, lớn tiếng kêu la đem bọn người Cơ Báo, Cơ Hạ lôi ra.
Không bao lâu, Cơ Hạo biết ý đồ đến của nam tử trung niên cưỡi hỏa giao kia.
Mùa mưa quá ẩm ướt, có quý nhân phái thần chúc đến Hỏa Nha bộ lấy một vạn khối Hỏa Ngọc Tủy, khảm ở trong hành cung xua tan hơi nước.
Mặt khác, trong hành cung của quý nhân thiếu cung nhân hầu hạ, lệnh Hỏa Nha bộ lựa chọn kỹ càng ba ngàn thiếu nam thiếu nữ đưa đi hành cung nghe người ta sai bảo.
Chuyện đi theo hộ tống, giám sát các thiếu niên người hầu đó, lại rơi ở trên đầu Cơ Hạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT