Mùa mưa làm người ta chán ghét rốt cuộc đã đến, mưa to ấm áp tầm tã giống như hán tử xấu xa nào đó nhỏ mồ hôi, xen lẫn hơi nước đục ngầu, dính dính từ trên trời giáng xuống, đem toàn bộ Nam hoang bao phủ vào.

Suối nước trong Lãnh Khê cốc ở ngắn ngủn hai khắc đồng hồ đã rộng gấp đôi, dòng nước ban đầu trong suốt thấy đáy biến thành màu vàng đất, giống như rắn cỏ vặn vẹo quay cuồng rít gào, hướng tảng đá bên bờ ‘Ào ào’ vang lên.

Sâu trong sơn cốc, nơi dựa vào vách núi, ngoài một ngôi lầu nhỏ ba tầng, hơn trăm chiến sĩ thân hình cao lớn mặt không biểu cảm đứng sừng sững ở trong màn mưa. Mưa tầm tã đánh vào trên người bọn họ, giọt mưa trong suốt vỡ nát, các chiến sĩ đó lại ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

Mặc kệ bọn họ ban đầu bộ dáng thế nào, mặt bọn họ đã bị một mảng lớn hình xăm đồ đằng màu đỏ rực bao trùm, khó có thể nhận ra bộ dáng ban đầu của bọn họ nữa. Hình xăm Hỏa Nha ba chân luôn tản mát ra nhiệt độ cao bức người, cho dù ở trong mưa to, đầu cùng vai cổ những chiến sĩ này, toàn bộ nước mưa đều bị bốc hơi lên thành hơi nóng cuồn cuộn, một giọt mưa cũng không thể bảo tồn lại.

Một mảng hình xăm đồ đằng này, chính là dấu ấn nô lệ của Hỏa Nha bộ.

Dùng tinh huyết chín mươi chín con Hỏa Nha to lớn, trộn lẫn tinh huyết trái tim mấy trăm loại hung thú ác điểu, cộng thêm nọc độc mấy trăm loại độc trùng độc xà, trải qua vu pháp điều phối, chế thành thuốc nhuộm vu pháp bí truyền của Hỏa Nha bộ, cuối cùng chế thành hình xăm đồ đằng có sức uy hiếp rất mạnh.

Trừ phi các chiến sĩ này có được lực lượng có thể vượt qua chín mươi chín con Hỏa Nha liên thủ to lớn, nếu không linh hồn cùng thân thể bọn họ sẽ vĩnh viễn bị dấu ấn nô lệ này thống trị, cho dù sau khi chết cũng không thể thoát khỏi dấu ấn giam cầm.

Cơ Hạo ngồi ở trong nhà gỗ, há mồm nuốt thịt nướng cùng bánh gạo Thanh Phục bưng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm các chiến sĩ đó.

Năm chiến sĩ đã bước nửa bước vào Đại Vu cảnh, nhiều nhất trong ba tháng có thể chính thức đột phá thành tựu Đại Vu; còn có một trăm người Tiểu Vu cảnh cao giai, trong đó đã cường hóa toàn bộ kinh lạc huyết mạch lực truyền thừa của mình, bắt đầu tẩm bổ vu huyệt thứ nhất, chiến sĩ tinh anh đã đạt tới Tiểu Vu cảnh đỉnh phong đã có mười người.

Ngồi ở một bên Cơ Hạ mặt mày vui vẻ, đem chuyện hắn hai tháng trước trở về Kim Ô lĩnh lần lượt nói ra.

Mấy trưởng lão lấy Cơ Phương cầm đầu, còn âm dương quái khí hướng hành vi ‘mãnh liệt’ của hai cha con Cơ Hạ, Cơ Hạo công kích vài câu.

Nhưng tổ linh thánh địa tổ miếu cung phụng cũng đã truyền đạt ý chí bản thân, đối với toàn bộ vu tế Hỏa Nha bộ biểu đạt ra ủng hộ cùng cổ vũ đối với việc Cơ Hạo hiến tế, toàn bộ vu tế Hỏa Nha bộ đều đứng ở bên Cơ Hạo, cho dù một số vu tế nào đó là người ủng hộ sau lưng Cơ Xu, bọn họ lần này cũng không có lựa chọn nào khác ngoài ủng hộ Cơ Hạo.

Thậm chí ngay cả bản thân Cơ Xu, cũng rất cay đắng biểu đạt khâm phục đối với Cơ Hạ, khen ngợi cùng kỳ vọng đối với Cơ Hạo.

Về phần Khương Dao bị thương nặng cùng Khương Tuyết chết, Cơ Hạ ở Kim Ô lĩnh mấy ngày nay, căn bản là một chút tin tức cũng không có. Giống như Khương Dao không triệu tập mấy chục bộ lạc tạo thành liên quân vây công Hỏa Báo bộ, Cơ Hạo cũng không dùng thủ đoạn độc ác làm Khương Dao bị thương nặng, mà Khương Tuyết cũng không bị Hành La Quân một mũi tên bắn chết.

Ở dưới sự chủ trì của Đại Vu tế Cơ Khuê, Hỏa Nha bộ đối với chuyện lần này liên quân bộ lạc vây công Hỏa Nha bộ làm ra định tính cuối cùng:

Các bộ lạc này bị Hắc Thủy Huyền Xà bộ hứa hẹn lợi ích to lớn, vô sỉ đánh lén Hỏa Nha bộ bộ lạc phụ thuộc trung thành nhất với Hỏa Nha bộ, đây là khiêu khích đối với Hỏa Nha bộ, đây là khiêu khích đối với toàn bộ tổ linh trong thánh địa tổ miếu Hỏa Nha bộ. Những bộ lạc đó phải bị tiêu diệt toàn bộ, toàn bộ tộc nhân phải trở thành nô lệ, đời đời kiếp kiếp bán sức bán mạng cho Hỏa Nha bộ để chuộc tội.

Các trưởng lão Hỏa Nha bộ phụ trách xử lý chuyện thường ngày của bộ lạc, cũng tính ra rất chuẩn xác tổng số nhân khẩu những bộ lạc đó đại khái có.

Sau khi trừ bọn xui xẻo bị Cơ Hạo hiến tế, trừ ba vạn nô lệ tinh tráng Cơ Hạo hứa cho Thanh Di bộ, lại trừ bồi thường Hỏa Báo bộ lần này tổn thất, tặng bọn họ nô lệ cùng nữ nhân, trẻ con, lần này Hỏa Nha bộ có thể từ ba mươi mấy bộ lạc nhận được vượt qua năm trăm vạn nô lệ cường tráng.

Những năm gần đây, Hỏa Nha bộ và Hắc Thủy Huyền Xà bộ hầu như hàng năm đều phải bùng nổ vài lần xung đột, nhưng hai bộ tộc thực lực chênh lệch không lớn, mỗi lần xung đột vũ lực mọi người tổn binh hao tướng, thật sự có thể bắt tù binh nô lệ thực không có mấy.

Nhưng lần này là Hỏa Nha bộ lấy lớn hiếp nhỏ, một lần tiêu diệt hầu như toàn bộ lực lượng cao tầng của mấy chục bộ lạc, tộc nhân còn lại hoàn toàn không có sức phản kháng, tất cả đều trở thành nô lệ của Hỏa Nha bộ. Thu hoạch một lần này, ở Hỏa Nha bộ trong trăm năm qua là một lần thu hoạch lớn hiếm có.

Ngay tại thời điểm các vu tế cùng trưởng lão Hỏa Nha bộ tính toán, thương nghị, Cơ Hạo xâm lược như lửa đã xử lý năm bộ lạc gần nhất, nô lệ cuồn cuộn không ngừng đã ở dưới đại đội tộc nhân Hỏa Nha bộ áp giải, hướng phương hướng Kim Ô lĩnh vận chuyển tới.

Cơ Khuê cuối cùng mượn danh nghĩa tổ linh, định ra nhạc dạo cuối cùng—— tổ linh hiển linh, khiến Cơ Hạo lập công lao trác tuyệt cho Hỏa Nha bộ, tuy tuổi không lớn, nhưng công lao sự nghiệp của Cơ Hạo đã đủ để so sánh với chiến sĩ trưởng thành ưu tú nhất trong bộ tộc.

Chiến sĩ cường đại nên hưởng thụ đãi ngộ đáng có, chiến sĩ lập công lao cho bộ tộc nên được thưởng, cho nên năm chiến sĩ cường hãn sắp đột phá trở thành Đại Vu, một trăm chiến sĩ tinh anh Tiểu Vu cảnh cao giai cùng đỉnh phong trở thành nô lệ riêng của Cơ Hạo.

Kể một phen, Cơ Hạ đột nhiên dùng sức vỗ đùi, cười đấm bả vai Cơ Hạo một cái: “Hạo, thằng bé này… A ba năm đó lần đầu tiên dẫn tộc nhân chém giết với đám rắn da thối kia hơn ba tháng, diệt năm bộ lạc của bọn chúng, trong tộc cũng chỉ ban cho ta hai mươi nô lệ riêng Tiểu Vu cảnh.”

Cơ Hạ dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, cất tiếng thổi phồng nói: “Thanh Phục, xem đi, đây là thằng nhãi con của Cơ Hạ ta, ha ha, so với ta càng mạnh hơn, lần đầu tiên được trong tộc thưởng, vậy mà so với toàn bộ phần thưởng a ba của nó, cũng chính là ta, vì bộ lạc chém giết hai mươi năm mới đạt được.”

Thanh Phục cười đem một khay trái cây non mềm bưng lên, dùng sức xoa đầu Cơ Hạo: “Hạo, cũng không phải là mỗi tộc nhân Hỏa Nha bộ đều có nô lệ riêng. Nhất là nhiều chiến sĩ nô bộc cường đại như vậy, địa vị của con ở trong tộc, đã bằng với a ba con đại chiến sĩ như vậy.”

Dịu dàng cười, Thanh Phục nhìn Cơ Hạ, rất nghiêm túc nói: “Hạo đã trưởng thành, có gia nghiệp của mình, nên tìm cho nó một cô nương tốt. Hạ à, chàng xem là cô nương Thanh Di bộ chúng ta, hay là bộ tộc khác đây?”

Cơ Hạ có chút khổ não gãi gãi da đầu, chép miệng nói: “Muốn nói cô nương, khẳng định là cô nương Thanh Di bộ long lanh nhất. Nhưng, năm đó vì cưới nàng, ta là đem toàn bộ nô bộc, hơn phân nửa gia sản của mình đều đưa cho a ba nàng. Cô nương Thanh Di bộ, bảng giá làm người ta quá đau lòng!”

Thanh Phục oán trách nhìn Cơ Hạ một cái, bất động thanh sắc túm tai hắn, nhẹ nhàng vặn.

Cơ Hạo nghẹn một miếng bánh bột ngô ở cổ họng, thiếu chút nữa không thở nổi. Hắn lúc này mới bao nhiêu? Sao đã nói đến chuyện lập gia đình rồi?

“A ba, a mỗ, không vội, con thật sự không vội. Con lúc này mới hơn một trăm nô lệ riêng, con còn chưa nghĩ ra như thế nào nuôi sống bọn họ đâu. Hắc, chờ vài năm, chờ thêm vài năm đi!”

Cơ Hạo nhanh như chớp lao ra khỏi phòng, lớn tiếng la lên:

“Con đem bọn hắn an trí trước. Ừm, làm một loạt phòng ở cho bọn hắn mới được…”

“Còn có, bọn hắn là nô lệ riêng của con? Con cháu bọn hắn đều là nô bộc của con? Vậy, con còn phải tìm cũng đủ vợ cho bọn hắn mới được!”

Cơ Hạo rống to chạy không còn thấy bóng dáng, Cơ Hạ cùng Thanh Phục đồng thời cười lên.

Rất nhanh, vẻ mặt Cơ Hạ trở nên cực kỳ âm trầm, sát khí lạnh lẽo.

“Ừm, Thanh Phục à, về Cơ Xu và Khương Dao, chúng ta cẩn thận tính toán một chút. Không vì chúng ta, cũng phải nghĩ cho Cơ Hạo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play