Con rối kim loại hình thù kỳ quái giống như sóng thần, kéo dài không dứt hướng Công Tôn Nguyên xung phong tới.
Công Tôn Nguyên được kiếm khí của Tự Văn Mệnh giúp đỡ, con rối cùng chiến sĩ Già tộc ghé sát vào hắn vây công bị kiếm thế nặng nề như núi bổ bay. Sau khi hung hăng thở một hơi, quay đầu hướng Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh bên này nhìn tới: “Nghiêu Bá… Còn có Văn Mệnh đại huynh, ta nợ các ngươi một cái nhân tình.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Công Tôn Nguyên lóe lên, hung hăng hướng ba mươi sáu lá cờ lớn màu đen xa xa nhìn một cái.
Hắn có chút thất vọng đối với Cộng Công Vô Ưu, nói cái gì Cộng Công thần tộc toàn lực ủng hộ Công Tôn Nguyên trở thành Nhân Hoàng đời tiếp theo, nhưng ở trong lúc nguy cấp này, khi Công Tôn Nguyên liều mình đoạn hậu, Cộng Công Vô Ưu lại chỉ lo để Hà Bá bảo vệ hắn trốn vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên!
“Người như thế, cũng xứng bàn bạc hợp tác cái gì? Minh ước?” Công Tôn Nguyên hung hăng một kiếm chặt đứt trọng thuẫn trong tay một chiến sĩ Già tộc, ánh mắt chợt biến thành một mảng băng hàn: “Hữu Hùng thị ta, thiếu Cộng Công thần tộc hắn thì không thể làm được việc sao?”
Cơ Hạo tế ra Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt ánh sáng ba vầng mặt trời của Bàn Hi thế giới phóng ra.
Tốc độ Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên cắn nuốt ánh mặt trời là đáng sợ như thế, dẫn tới phạm vi vạn dặm bên người Cơ Hạo biến thành một mảng tối đen, toàn bộ ánh mặt trời đều bị Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên nuốt vào.
“Tụ nhanh như vậy, sợ ta đốt không tiện sao?” Cơ Hạo cất tiếng cười to nhìn những con rối chiến tranh chen vai thích cánh chen chúc cùng một chỗ, hai tay cầm Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên hung hăng nhoáng lên một cái.
Thái dương tinh hỏa màu vàng từ trên trời giáng xuống, giống như dung dịch trong suốt màu vàng nào đó từ bầu trời rải xuống, lặng yên không một tiếng động kéo ra mảng lớn quang vụ màu vàng giống như cực quang xoay quanh ở bầu trời.
Cảnh tượng mỹ lệ như thế lại ẩn chứa sát khí hủy diệt tất cả, lửa màu vàng tránh chỗ Công Tôn Nguyên và ba ngàn chiến sĩ Hữu Hùng thị dưới trướng hắn, đều ùn ùn chiếu vào trên mặt đất. Vì thế toàn bộ vật thể bị thái dương tinh hỏa đụng tới đều cháy lên, từ con rối chiến tranh vài thanh niên Tu tộc thả ra, lại đến các chiến sĩ Già tộc kia, tất cả bọn họ đều cháy lên.
Mặt ngoài con rối chiến tranh đúc từ kim loại lóe ra vô số phù văn, phòng ngự trận pháp bên trong điên cuồng thiêu đốt vu tinh tích trữ, muốn ngăn cản thái dương tinh hỏa thiêu đốt. Nhưng thái dương tinh hỏa uy lực quá lớn, từng tầng phù văn không ngừng vỡ vụn, trong chớp mắt đã đốt thủng phòng ngự pháp trận, đốt tới bản thể con rối chiến tranh.
Hợp kim bí pháp đúc nóng của thợ giỏi của Tu tộc ở trước mặt thái dương tinh hỏa không chịu nổi một đòn. Lửa khẽ liếm, những vũ khí giết chóc rèn từ kim loại kia liền trực tiếp hoá khí thành từng làn khói mỏng. Chỉ có số rất ít con rối chiến tranh cường đại nhất, trung tâm năng lượng của bọn nó sử dụng thần liệu cực kỳ trân quý đúc thành, những thần liệu đó sau khi bị thái dương tinh hỏa thiêu đốt còn kiên trì trong nháy mắt, đầu tiên là biến thành một bãi nước mới bị hoá khí.
Hơn mười vạn con rối chiến tranh trung bình và nhỏ hầu như là nháy mắt bị diệt, ngay sau đó liền đến lượt các chiến sĩ Già tộc.
Là tinh nhuệ Già tộc, giáp trụ trên thân các chiến sĩ đó so với những con rối chiến tranh kia mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể thừa nhận cấp Vu Đế liên tục trọng kích mà không sụp đổ. Nhưng đối mặt Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên của Cơ Hạo phóng ra thái dương tinh hỏa, 99% giáp trụ chỉ là hơi sáng lên, theo bên trong giáp trụ truyền đến tiếng phù văn sụp đổ, những giáp trụ đó cũng bị đốt thành nước sau đó nhanh chóng hoá khí.
Đối với các chiến sĩ Già tộc bị thái dương tinh hỏa bao phủ toàn thân mà nói, giáp trụ trên người mạnh mẽ hòa tan ở ngay trên người quả thực chính là một cơn ác mộng.
Da thịt bọn hắn bị trực tiếp tan mất một tầng thật dày, nhiều chỗ đều lộ ra xương khớp bán trong suốt. Bọn hắn khàn cả giọng kêu đau, dốc hết toàn lực điều động sinh mệnh tinh khí muốn chữa trị thân thể.
Nhưng thái dương tinh hỏa sau khi đốt tan giáp trụ của bọn hắn, liền lẳng lặng bám vào ở trên thân bọn hắn.
Từng tầng da thịt bị thiêu hủy, sau đó lửa bám vào ở trên xương cốt bọn họ, xương cốt không thể phá vỡ cũng vô thanh vô tức hoá khí. Mấy ngàn ngọn lửa hình người chạy hỗn loạn ở trên mặt đất, tiếng rú thảm thê lương giằng co đại khái thời gian một hơi thở, sau đó những ngọn lửa này cũng biến mất.
Chỉ có từng đám thái dương tinh hỏa rơi xuống đất, lẳng lặng dẫn cháy núi đá, bùn đất, đem tất cả đều đốt thành hư ảo.
Giáp trụ trên người mấy chục chiến tướng Già tộc lĩnh quân hiển nhiên đều là thứ tốt, là chí bảo cấp thiên địa thánh binh tổ tiên bọn hắn không biết từ thế giới nào đoạt được, cho nên ở dưới thái dương tinh hỏa nung khô, thời gian những giáp trụ đó kiên trì dài hơn rất nhiều.
Nhưng thiên địa thánh binh cũng không cách nào thừa nhận thái dương tinh hỏa nung thời gian dài, tiếng vỡ vụn trầm thấp không ngừng từ sâu trong những giáp trụ đó vang lên, chiến sĩ Già tộc mặc những giáp trụ đó gian nan hướng xa xa bỏ chạy, nhiệt độ trong giáp trụ đang tăng lên thẳng tắp. Các chiến sĩ Già tộc cấp Vu Đế đó cũng bị nhiệt độ cao đáng sợ đốt tới mức da thịt cháy nát, bọn hắn đau đến mức gào khóc thảm thiết.
Xa xa Đế Thích Phưởng kêu một tiếng quái dị, theo bản năng rút ra pháp trượng màu đen.
Công Tôn Nguyên lập tức giơ lên trường kiếm trong tay hướng Đế Thích Phưởng khiêu khích: “Đế Thích Phưởng! Ngươi không phải tự xưng là một người bất phàm nhất trong quý tộc Ngu tộc sao? Thế nào? Không dám công bằng chiến một trận với ta?”
Đế Thích Phưởng ngây người một lúc lâu, quơ quơ pháp trượng màu đen trong tay, không phản ứng lại.
Lời là nói như vậy, nhưng quân đội dưới trướng hắn tổn thất thảm trọng! Lần này dị tộc tham gia đánh cược tổng nhân số chỉ trăm vạn mà thôi, bị một mồi lửa của Cơ Hạo thiêu chết mấy nghìn người rồi, còn sót lại một ít chiến sĩ Già tộc mạnh nhất cũng mắt thấy khó giữ được, thế này bảo hắn ăn nói như thế nào?
Hơn nữa ngay cả những thủ lĩnh chiến sĩ Già tộc xuất thân đại gia tộc, gia tộc Già tộc lịch sử cực kỳ dài lâu, cướp bóc vô số, thân mang trọng bảo cũng không ngăn được Cơ Hạo công kích, rất hiển nhiên Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên ở đỉnh đầu Cơ Hạo là trọng bảo nào đó vượt qua chiến lực thường quy.
Cơ Hạo vận dụng loại trọng bảo nghịch thiên này giết người, thế này có tính là chiến đấu công bằng hay không đây?
Đầu óc Đế Thích Phưởng hỗn loạn hết cả lên. Hắn theo bản năng vung pháp trượng màu đen, đỉnh đầu Cơ Hạo bỗng chợt xuất hiện một mảng xoáy mây lôi kiếp, kèm theo tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, mấy trăm hạt mưa như sét nổ gào thét rơi xuống.
Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, ở đỉnh đầu một mảng u quang mờ nhạt xuất hiện, những tia sét nổ đó rơi vào trong u quang nháy mắt biến mất, trong nháy mắt tiếp theo đã trực tiếp tràn ra ở bên người Đế Thích Phưởng.
Đế Thích Phưởng và một đám cao tầng dị tộc bên người hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, mấy trăm phát sét nổ uy lực mạnh mẽ bùng nổ, lôi quang dâng trào, một khối hư không lớn khoảng mười mấy dặm chợt sụp xuống hóa thành hư ảo, trong một khoảng hư không này tất cả đều bị nổ hóa thành tro bụi.
Hư không đường kính mười mấy dặm biến mất, ở tại chỗ chỉ để lại một cái hắc động tối như mực.
Trong hắc động dòng khí hỗn độn quay cuồng, không gian bình thường xung quanh như sóng nước mấp máy chậm rãi hướng vào phía trong hội hợp, qua khoảng nửa canh giờ, mảng hư không bị phá hủy đó mới dần dần hoàn thành chữa trị.
Nhưng bọn Đế Thích Phưởng đã hoàn toàn biến mất, một sợi lông cũng không lưu lại.
“Đây là ảo thuật gì vậy?” Tự Văn Mệnh kinh hãi nhìn Cơ Hạo. Đế Thích Phưởng đã điều động thiên đạo lực của Bàn Hi thế giới, vì sao lại là bọn hắn bị kiếp lôi đánh thành mảnh vụn?
Cơ Hạo thì như có chút đăm chiêu nheo mắt.
Đám dị tộc đó tuy nắm giữ thiên đạo lực, nhưng bọn hắn đối với phòng ngự của bản thân tựa như cũng không phải quá coi trọng. Có lẽ bọn hắn cảm thấy, bọn hắn đã có được vũ khí giết chóc sắc bén nhất, liền không cần làm nhiều phòng bị đối với bản thân hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT