‘Thùng thùng thùng’ liên tục ba tiếng, ba mũi trọng tiễn chiến sĩ Già tộc bắn ra hung hăng đánh vào trên tấm khiên của Công Tôn Nguyên.

Công Tôn Nguyên tay trái cầm khiên hoa văn thú mặt quỷ tạo nên mảng lớn ánh sáng, mặt ngoài khiên ba cái đầu quỷ thần dữ tợn trào ra, há mồm phun ra một ngọn núi lớn tối như mực chắn trọng tiễn. Mũi tên phát nổ, ngọn núi lớn màu đen hơi nhoáng lên một cái, đem uy lực bùng nổ của mũi tên cản lại hết.

Mấy chục con rối chiến tranh ùa lên, chân sắc bén, vòi kịch độc, nanh vuốt bén nhọn đồng thời hướng Công Tôn Nguyên xé xuống.

Công kích mọi phương vị không có góc chết, Công Tôn Nguyên bị bao vây nhiều vòng bổ trái chắn phải, mấy chục con rối chiến tranh bị đánh phá thành mảnh nhỏ, nhưng vẫn có mười mấy con rối tới gần thân thể hắn, trực tiếp công kích đến thân thể hắn.

Trọng giáp trên thân Công Tôn Nguyên bắn tung tóe lên cả mảng lớn đốm lửa, vô số phù văn ở sâu trong trọng giáp như ẩn như hiện. Công Tôn Nguyên giận quát liên tục, nhưng trong một chốc một lát làm sao thoát khỏi những con rối đó vây công? Đằng sau, càng nhiều con rối tràn lên, chiến sĩ Già tộc cách hắn gần nhất cũng đã không đến trăm trượng.

Ba ngàn sĩ tốt Hữu Hùng thị tinh nhuệ đồng thời quát to một tiếng, một trăm Vu Đế, kẻ khác tất cả đều là tu vi đỉnh phong Vu Vương, chi tư binh tinh nhuệ Công Tôn Nguyên dốc hết tài nguyên trong tay dự trữ nuôi dưỡng nhìn thấy đế tử nhà mình lâm vào vây công, liền muốn xông lên giải vây.

“Còn chưa cần các ngươi động thủ! Nghỉ ngơi dưỡng sức, đem thương thế trên người khôi phục trước!” Công Tôn Nguyên hét lớn, ngăn lại đám thủ hạ tiếp viện. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trường kiếm màu vàng trong tay chợt bộc phát ra vô số đạo kiếm quang, phàm là toàn bộ con rối tới gần hắn đồng thời bị cắt thành mảnh vỡ kim loại thật nhỏ phun ra thật xa.

Các Vu Đế Hữu Hùng thị trên người có vết thương đồng thời hô to, đều lấy ra vu dược trân quý bản thân vừa mới còn tiếc dùng, nuốt từng ngụm từng ngụm vào trong bụng. Lực lượng dị tộc xâm nhập trên vết thương của bọn họ đều bị đuổi tản ra, vết thương dữ tợn đang cấp tốc chuyển biến tốt.

Hơn trăm tên chiến sĩ Già tộc lao lên, vài chiến sĩ Già tộc cấp Vu Đế cầm đầu trầm thấp cười dữ tợn, vươn cây giáo hình thù kỳ lạ trong tay hung hăng đâm về phía Công Tôn Nguyên.

Đúng lúc này, kiếm khí của Tự Văn Mệnh đã đến.

Kiếm khí màu vàng đất như một ngọn núi lớn, chính giữa kiếm khí mơ hồ có một con gấu vàng lưng mọc hai cánh hướng tới bầu trời lớn tiếng rít gào, phẫn nộ vung hai bàn tay gấu thật lớn vỗ đánh lung tung. Kiếm khí nặng nề nhằm vào đầu đánh xuống, mấy trăm chiến sĩ Già tộc xung phong ở trước nhất bị kiếm khí của Tự Văn Mệnh đập bay, áo giáp của vài chiến tướng Già tộc cấp Vu Đế đứng mũi chịu sào cũng bị đánh đến mức lõm xuống.

Mấy trăm chiến sĩ Già tộc đồng loạt hộc máu, ngọn núi bọn hắn đứng không chịu nổi áp lực khủng bố chất chứa trong kiếm khí của Tự Văn Mệnh. Triền núi phạm vi mấy chục dặm ầm ầm sụp đổ vỡ vụn, bị một kiếm của Tự Văn Mệnh cứng rắn chấn vỡ nát.

“Kiếm thế thật bá đạo!” Cơ Hạo kinh hãi nhìn về phía Tự Văn Mệnh, kiếm thế như vậy có thể xưng là khủng bố, trong kiếm thế mơ hồ đã dung nhập thiên địa ý chí đáng sợ nào đó, đây một kiếm là gần với đạo.

Nhưng Cơ Hạo nhớ rõ, vì nghiên cứu Thác Mạch bí pháp của nội điện Vu Điện, Tự Văn Mệnh vẫn luôn áp chế tu vi của mình. Lấy tư chất của hắn, lấy xuất thân của hắn, cùng với nhân mạch và tài nguyên cường đại phụ thân Sùng Bá Tự Hi nắm giữ, Tự Văn Mệnh tuyệt đối có thể ở trước ba mươi tuổi tấn thăng Vu Đế cảnh, hiện tại ít nhất cũng giống với đám đế tử các đại bộ tộc, có được tu vi Vu Đế đỉnh phong cửu tinh.

Hắn luôn áp chế tu vi bản thân, không ngừng mở từng cái mạch lạc mới, mở vu huyệt mới, luôn đem tu vi áp chế ở tiêu chuẩn Vu Vương cảnh đỉnh phong. Vì lần đánh cược sinh tử này, Tự Văn Mệnh khẳng định là đột phá đến Vu Đế cảnh mới tiến vào Bàn Hi thế giới.

Cơ Hạo quả thật đã quên hỏi Tự Văn Mệnh hiện tại hắn tu vi thế nào.

Nhưng nói như thế nào nữa, một người vừa mới bước vào Vu Đế cảnh, cũng không có nhiều thủ đoạn áp đáy hòm hỗn loạn như Cơ Hạo, uy lực một kiếm này của hắn thật sự là vượt qua cực hạn nào đó. Một kiếm bổ bay vài chiến tướng Già tộc mạnh mẽ dị thường, đây chính là chuyện Vu Đế đỉnh phong bình thường của nhân tộc dùng sức bú mẹ cũng không làm được.

Tựa như biết nghi hoặc trong lòng Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh quay đầu hướng Cơ Hạo cười cười: “Ta là vu lực thổ thuộc tính, trên tay a cha có một khối Tức Nhưỡng thượng cổ thiên đình truyền thừa xuống, đã cho ta dùng. Cho nên ta tuy chưa hoàn thành Thác Mạch bí pháp hoàn mỹ nhất, nhưng cường độ thân thể ta đã tăng lên tới tiêu chuẩn có thể so với thượng cổ đỉnh cấp thiên thần.”

Cơ Hạo nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, nghẹn đến mức hắn trợn trắng mắt.

Vậy sao. Đây là nội tình của đại tộc nhân tộc, Tự Văn Mệnh tu luyện là vu lực thổ thuộc tính thì hắn biết, nhưng vì đề cao lực lượng của hắn, liền hao phí một khối ‘Tức Nhưỡng’ thượng cổ thiên đình truyền thừa xuống?

‘Tức Nhưỡng’? Ngươi xác định là ‘Tức Nhưỡng’? Ánh mắt Cơ Hạo có chút cổ quái nhìn Tự Văn Mệnh, hao phí ở trên người ngươi một khối Tức Nhưỡng?

Được rồi, Tự Văn Mệnh hiện tại có được thân thể có thể so với thượng cổ đỉnh cấp thiên thần. Tuy không rõ đám thượng cổ đỉnh cấp thiên thần kia mạnh bao nhiêu, nhưng hiện tại thân thể Tự Văn Mệnh khẳng định so với Vu Đế bình thường mạnh hơn một mảng lớn.

“Mặt khác, a cha hao hết toàn bộ bí tàng trong kho riêng của ông, vì cử hành một lần kỳ tinh bí tế.” Tự Văn Mệnh lại đánh ra một đạo kiếm khí, xa xa đem mấy trăm chiến sĩ Già tộc đánh bay ngược ra ngoài: “Trừ mệnh tinh ban đầu của ta, khi ta tấn thăng Vu Đế cảnh, lại từ trong hồng hoang tinh không dẫn dắt lực lượng bảy bản mạng vu tinh, hơn nữa đều ngưng tụ thành vu tinh.”

Bấm đốt tính toán, Tự Văn Mệnh cười nói: “Tám bản mạng vu tinh, mỗi một bản mạng vu tinh đều ngưng tụ hai vu tinh, cho nên tu vi ta hiện tại, là vượt qua cửu tinh Vu Đế bình thường… Thập lục tinh Vu Đế.”

Cơ Hạo muốn hộc máu. Vu Vương nhân tộc bình thường, ngưng tụ lực lượng một bản mạng vu tinh cũng khó như lên trời, Tự Văn Mệnh có tài nguyên của Tự Hi ủng hộ, dùng kỳ tinh bí tế gì trực tiếp dẫn dắt tinh lực bảy bản mạng vu tinh vào cơ thể còn chưa tính, lại còn một hơi ngưng tụ mười sáu vu tinh?

Vu Đế nhân tộc bình thường chỉ có một bản mạng vu tinh, tu luyện đến chín vu tinh đã là đỉnh phong đến cực điểm. Thực lực Tự Văn Mệnh hiện tại, so với đỉnh phong Vu Đế bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, khó trách kiếm khí của hắn có lực sát thương mạnh mẽ như thế.

“Tám bản mạng vu tinh, sao không góp đủ chín?” Cơ Hạo rất khó hiểu nhìn Tự Văn Mệnh.

“Còn có một ngôi, giữ lại cho Tử Vi đế tinh.” Tự Văn Mệnh cười ha ha nhìn Cơ Hạo: “Chín là con số cực điểm, nhân tộc ta có thể nuốt nạp chín bản mạng vu tinh đã là cực hạn… Ta có hy vọng kế thừa địa vị Nhân Hoàng, nhưng Nhân Hoàng nhất định có một bản mạng vu tinh là Tử Vi đế tinh, đời đời tương truyền, tuyệt không bỏ sót. Cho nên, ta còn phải giữ lại cho nó một vị trí bản mạng vu tinh.”

Cơ Hạo dang hai tay, thật sự là không có gì để nói cả.

Được thôi, lần này tiến vào Bàn Hi thế giới đánh cược sinh tử, các thủ lĩnh của liên minh bộ lạc nhân tộc bên này, mỗi người đều chuẩn bị sẵn chơi xấu.

Thập lục tinh Vu Đế! Tự Văn Mệnh thế mà cứ lẳng lặng chẳng nói gì.

Cơ Hạo lắc đầu, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên trên đầu bắt đầu phun ra nuốt vào thái dương tinh lực, bầu trời chợt tối sầm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play