Khi nhìn thấy Liễu Sắt trong lòng Nam Đinh, Bắc Thần kinh ngạc há hốc miệng. Anh ta không ngờ, Nam Đinh lại có thể thật sự tìm được cô ấy về!
“Đi chuẩn bị nước nóng và đồ ăn.” Nam Đinh không có thời gian nói lý với Bắc Thần, anh ôm Liễu Sắt, vừa dứt lời, vội vàng lên xe.
“Rõ!” Bắc Thần vẫn có chút không tin được, anh cứ nghĩ Liễu Sắt đã chết rồi! “Thiếu tướng quả đúng là uy vũ!”
Đội số sáu lúc này đang dừng chân ở khu đất hoang vùng ngoại thành, cách thành phố C 923 km.
Năm chiếc xe Jeep quân đội nối thành một hàng, dừng ngay ngắn ở ven đường, Nam Đinh ôm cô vào xe của tổ Cao Mẫn.
Từ sau khi Bách Lý Dạng cùng mấy người phái Linh Tiêu khác bỏ trốn, đội thứ sáu chỉ còn lại 9 con người, 26 người thú. Ở thành phố B có thêm đám người La Hi Na gia nhập, hiện tại đội viên tất cả 49 người, còn nhiều hơn 4 người so với số lượng 45 người lúc khởi hành, vậy nên xe Jeep vốn cũng không rộng rãi giờ càng thêm chen chúc.
La Hi Na thay Bách Lý Dạng làm tổ trưởng, cô ta nghe nói Nam Đinh trở về thì cực kỳ vui mừng. Cô ta vốn đã định đi ngủ, lại trằn trọc lăn qua lăn lại, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mặc đồ xuống xe.
Cô ta xuống đúng lúc trông thấy Nam Đinh vội vàng ôm Liễu Sắt lên xe Cao Mẫn.
Vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí lại sốt ruột kia, khiến tâm trạng vốn đang vui mừng của La Hi Na tụt xuống âm độ: Tìm được rồi? Nhìn cái vẻ kia, giống như sắp không nhịn nổi nữa rồi!
Cô ta nhíu mày, xoay người trở lại trong xe.
Cao Mẫn đã sớm nhận được tin tức, biết Nam Đinh mang Liễu Sắt về. Cô cố ý dành ra hai ghế, còn chỉnh ghế nằm ngang, ghép tạm thành cái giường hẹp. Nam Đinh lên xe, thấy vậy liền gật đầu khen ngợi cô, đặt Liễu Sắt lên.
Liễu Sắt ngủ rất ngon, nhưng cũng cảm giác được thân thể từ trong lồng ngực ấm áp mềm mại bỗng nhiên chuyển sang một nơi thô ráp, cô không tỉnh, chỉ là hơi bất an cựa mình.
Nam Đinh sau khi để cô xuống, cũng không đi ngay. Anh ngồi bên cạnh Liễu Sắt, thấy cô lật người quay vào trong nhưng chỉ chốc lát sau lại lật người lần nữa quay về phía anh, môi mím chặt, lông mày nhíu lại, giống như đang mơ thấy cái gì, dáng vẻ rất bất an.
Nam Đinh vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ trán cô, “Ngủ đi, anh ở đây!”
Không biết là vì cái vuốt ve của Nam Đinh, hay là nhờ giọng nói êm ái vỗ về cô, Liễu Sắt lại dần dần ngủ say.
“Cô ấy sao rồi?” Cao Mẫn vốn ở bên cạnh, thấy Liễu Sắt lại ngủ thiếp đi, mới hỏi.
“Ngủ rồi.” Nam Đinh nhẹ giọng đáp, sau đó chỉ bên ngoài, ra hiệu cho Cao Mẫn ra ngoài nói chuyện.
Những người khác trên xe hầu như đều đã ngủ, còn chưa ngủ thấy Nam Đinh nhẹ giọng thế này, cũng hạ giọng xuống tone thấp nhất.
Xuống xe, Cao Mẫn nhìn chung quanh một vòng, thấy không có người khác lập tức mắng, “Anh có nhầm không! Bắt tôi dọn giường, pha nước nóng, tôi còn nghĩ là Liễu Sắt sắp không ổn rồi! Hóa ra chỉ là ngủ, anh có cần lo lắng đến mức ấy không hả?”
“Khụ… Khụ…” Nam Đinh hơi mất tự nhiên hắng giọng, hỏi: “Đổng Y Y cùng những kẻ phái Linh Tiêu đâu?”
Cao Mẫn khinh thường lườm anh, có cần phải đánh trống lảng một cách rõ ràng đến vậy không, “Chạy hết rồi. Lúc anh sai Bắc Thần khống chế bọn họ thì đã không tìm thấy ai rồi.”
“Cũng nhanh chân phết!”
“Thật không ngờ bọn họ là gián điệp, tại sao lại phải nằm vùng ở Quy vương chi địa?” Cao Mẫn gãi cằm, nghĩ mãi mà không ra. Cô cũng từng cùng đám Bắc Thần thảo luận qua về vấn đề này, nhưng vẫn không có đáp án.
“Lần sau bắt bọn họ thẩm vấn!” Nam Đinh trầm ngâm.
“Đúng rồi, anh tìm thấy Liễu Sắt ở đâu? Cô ấy đúng là may mắn, thế mà không bị Zombie cắn.”
Nghe Cao Mẫn nói vậy trong lòng Nam Đinh giật thót, anh chợt nhớ tới cuộc đối thoại của Bách Lý Dạng và sư phụ hắn ta: Liễu Sắt bị Zombie cắn, cô không biến thành Zombie, cô…
Không kịp suy nghĩ nữa, anh quay người lên xe, rút tay Liễu Sắt từ trong chăn mỏng ra, lật xem vết thương cô bị Zombie cắn trên tay.
Nam Đinh nhớ lúc ấy là cắn trên cổ tay, nhưng bây giờ da thịt hai cổ tay đều trắng nõn đến trong suốt, ngay cả vết sước cũng không có.
“Sao vậy?”
Liễu Sắt bị động tác của anh đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy Nam Đinh cầm hai tay mình mà ngẩn người. Cô vừa hỏi vừa quan sát bốn phía, phát hiện mình đã trở lại đội số sáu, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã yêu quý nơi này.
Nam Đinh nhìn chung quanh, ghé sát lại, áp sát bên tai cô nhẹ giọng hỏi: ” Vết thương em bị Zombie cắn đâu?”
“Vết thương?” Liễu Sắt giơ tay lên tìm một lượt, cũng không phát hiện, cô không quá để ý nói: “Chắc là khỏi rồi!”
“Khỏi? Trong cơ thể em có kháng thể kháng lại virus Zombie thật sao?”
“Làm sao anh biết?” Liễu Sắt nhớ mình còn chưa kịp nói với anh.
“Chuyện này còn ai biết nữa không?”
“Là Bách Lý Dạng nói cho em biết, nhưng em nghĩ, sư phụ anh ta chắc là cũng biết.”
Cũng may, trước mắt chỉ có mấy người kia biết.
“Đừng để người khác biết nữa.”
“Ừm!” Liễu Sắt gật đầu.
Nam Đinh vuốt tóc cô, “Vậy em ngủ tiếp đi!” Nói xong, anh quay người định đi, lại phát hiện không động được, anh cúi đầu, trông thấy tay Liễu Sắt nắm chặt góc áo mình.
“Còn chuyện gì hả?”
“Cứ đi như thế sao?”
Nam Đinh chớp mắt hai cái, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô: Bằng không thì thế nào?
Liễu Sắt cười híp mắt, chỉ vào môi mình.
Hả? Anh suy nghĩ một chút, mới phản ứng được. Anh nhìn đội viên khác hai bên trên xe, đẩy tay cô ra, khẽ nói: “Đừng nghịch!” Sau đó xuống xe như chạy trốn.
Liễu Sắt trông thấy dáng vẻ hoảng hốt trốn xuống xe của anh, ôm tấm thảm nhỏ giọng cười trộm. Cô thấy Nam Đinh bất an nhúc nhích lỗ tai, cô biết anh lại thẹn thùng nữa rồi!
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đội sáu đã xuất phát, bắt buộc trong hôm nay phải tới được thành phố C.
Đến khi trời tối đen, khoảng 21 giờ, theo lý thuyết mà nói, đội thứ sáu hẳn đã đến thành phố C, nhưng trên thực tế, năm chiếc xe Jeep quân đội của bọn anh, bị một bức tường cao chót vót ngăn lại trên đường cao tốc.
“Là cái này sao?” Một tay Nam Đinh chống trên bệ điều khiển, một tay vắt lên sau ghế tài xế, ngẩng đầu, nhìn bức tường vây cao ngoài xe.
“Đúng vậy thiếu tướng, biểu thị hướng dẫn con đường này chính là lối vào thành phố C.” Tài xế người thú lái xe, hiển nhiên cũng bối rối trước sự xuất hiện đột nhiên của bức tường vây này.
Ở giữa tường vây có hai cái cửa lớn, những chỗ còn lại nhìn giống như là bê tông xi măng cốt thép, thẳng tắp nằm ngang giữa đường cao tốc, quả thực là chặn lối vào thành phố C.
“Cửa vào thành phố C khác cách đây không xa?” Nam Đinh hỏi lái xe.
“Đúng vậy, chỉ 8 cây số.”
“Phái máy quay trinh sát không người lái.”
“Rõ!”
Hai mươi phút sau, máy quay trinh sát không người lái truyền về hình ảnh thực tế.
Trong hình ảnh, một cổng khác vào thành phố C cũng tường cao sừng sững như thế.
Xem ra, thành phố C đã biến thành là một tòa căn cứ, nhưng hình ảnh thực tế truyền về Quy vương chi địa không có bức tường cao cũng mới nửa tháng trước mà thôi… Nghĩ đến chuyện này, Nam Đinh bỏ ý định vào thành phố qua đêm, “Hạ lệnh, tối nay nghỉ ngơi tại chỗ, tăng cường canh gác!”
Liễu Sắt ban ngày trên xe nghỉ ngơi đủ, sau khi ăn xong liền cảm thấy ngồi cả ngày xe có hơi đau lưng, nhưng nhận được mệnh lệnh là ở trên xe, không được đi đâu, cô đành ngoan ngoãn đi tới đi lui trong xe, thả lỏng một chút.
“Cô ngồi im được không, đi tới đi lui như thế, tôi hoa cả mắt rồi đây này!”
Cao Mẫn ngồi tại chỗ, đối diện cô ấy là một cái bàn nhỏ, bên trên bày đầy linh kiện súng ống. Cô ấy đang tháo súng ra lau, Liễu Sắt cứ lượn lờ bên cạnh, Cao Mẫn sợ quần áo của cô quẹt vào bàn, làm rơi linh kiện súng.
Liễu Sắt đành dừng lại, đứng bên Cao Mẫn, nhìn cô ấy cẩn thận lau chùi, sau đó lắp lại súng, thời gian lắp xong đoán chừng không đến 50 giây.
“Nhanh thật đấy.” Liễu Sắt khen từ tận đáy lòng.
“Đây chỉ là quen tay hay việc thôi, cô luyện nhiều sẽ làm được như tôi!”
“Được!” Vừa nói Liễu Sắt cũng rút súng của mình ra, nhưng cô không tháo ráp như Cao Mẫn, cô luyện tập rút súng, nhắm chuẩn.
Cao Mẫn nhìn một hồi, tò mò lại hỏi: “Cô nói mạng cô sao mà lớn như vậy? Rớt xuống trong đống Zombie cũng không chết, tên Nam Đinh kia tìm được cô ở đâu?”
“Đã nói tám trăm lần với cô rồi, tôi bị phái Linh Tiêu bắt được, sau đó được thiếu tướng tìm thấy!”
“Bọn họ bắt cô làm gì?”
“Tôi cũng không biết, lần sau nhớ hỏi giúp tôi!”
“Chuyện này không có khúc mắc nào à?”
Khúc mắc? Liễu Sắt nhớ tới lúc mình bị nhốt trong không gian, nhớ tới cảm giác khô nóng không ngừng bốc lên trong cơ thể nhưng bây giờ đã biến mất, còn có ba tên đàn ông trong cao ốc kia, cô nói như đinh đóng cột: “Không có! Rất bình thường, mỗi ngày ăn ngủ ngủ rồi ăn, qua vài ngày, thì thiếu tướng tìm đến!”
“Thôi…” Cao Mẫn không có hứng thú, tiếp tục nghịch đống trang bị của mình.
“À…” Lần này đến phiên Liễu Sắt sán đến, “La Hi Na sao lại chịu đi theo chúng ta?”
“Ai mà biết, Nam Đinh hỏi cô ta có đi Quy vương chi địa hay không, cô ta đồng ý.”
“Thật sao? Tôi còn nghĩ rằng cô ta sẽ ở lại thành phố B cơ!”
“Vì sao?”
“Vì Triệu Thành đó, ông ta thích cô ta như vậy, vì cô ta ngay cả mạng cũng không cần, tôi cứ nghĩ là La Hi Na sẽ mãi ở lại đó chứ! Dù sao hầu hết thế lực của Triệu Thành đều nằm tại thành phố B.”
“Cô là đồ ngốc à.” Cao Mẫn nhìn cô như nhìn bệnh thần kinh, “Ở mãi làm gì? Mạng sống mới là quan trọng nhất, tình yêu ấy à, thôi… Chính là cái thứ siêu xa xỉ, không thể gặp cũng không thể cầu!”
“Mạnh miệng ghê, cô không có người trong lòng à?” Liễu Sắt không tin. Cao Mẫn cũng mới 20 tuổi, chính là tuổi muốn yêu đương.
“Không! Tôi chỉ thích có nhiều trang bị, vật tư dư dả, tôi thích loài người ở Quy vương chi địa có thể sống yên ổn, sau đó sinh sôi, lớn mạnh!”
Sau khi Cao Mẫn dứt lời, Liễu Sắt liền im lặng thật lâu. Cô cảm thấy mình cần phải xem lại cách nhìn của mình đối với Cao Mẫn. Cô vẫn luôn cho là cô ấy chỉ là một cô gái khá nhiệt tình và hơi bà tám, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại có lý tưởng cao đẹp như vậy.
Điểm này, rất giống với anh trai Cao Tiệp của cô ấy.
“Ầm…”
Ngoài xe bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn…
***
P/s: Cao Mẫn, chị gái, làm cách mạng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT