Câu chuyện xảy ra ở thời tận thế. Liếu Sắt là một giáo viên dạy múa, cô xuyên không, những tưởng mình đã xuyên về thời viễn cổ, nhưng không ngờ đây lại là tương lai!!
Tại sao cô lại tưởng như vậy? Đó là vì tại đây khắp nơi là rừng rậm thay cho thành thị, muốn sinh tồn ở đây thì phải sở hữu năng lực đặc biệt.
Thời gian con người bộc phát sức mạnh lúc mới khởi đầu tận thế đã qua, Liễu Sắt đã mất đi thời cơ, lại không có không gian giúp đỡ, chỉ là một người cực kỳ bình thường.
Ở tận thế, người thường = phế vật; Liễu Sắt = phế vật... biết múa!
Vậy phế vật phải làm thế nào để sinh tồn được ở tận thế? Còn chưa nói đến chuyện người cô yêu không phải loài người! ! !
Liễu Sắt thuận thế nhảy lên, hai tay ôm chặt cổ anh, đôi chân thon dài quấn lấy eo anh.
Thân thể A Bảo lập tức cứng đờ, “Xuống!”
“Không!”
Cô ôm cổ anh, mặt áp lên tóc mai hơi cứng của anh, nhẹ nhàng cọ cọ: “A Bảo, em muốn ở bên anh!”