Thời gian thắm thoát trôi qua, Bạch Khả, Cố Nhạc Luân và Cảnh Hoàng cũng đã hoàn thành xong kì thi tốt nghiệp của mình.

Trong suốt thời gian này, mối quan hệ giữa Bạch nhị thiếu gia và bạn học Hoàng Cảnh ngày một thân thiết. Chuyện Cảnh Hoàng thường xuyên đến nhà Bạch Khả làm bài tập đã trở thành thông lệ mỗi ngày, về việc này ban đầu khiến Cố Nhạc Luân có chút băn khoăn.

"Này!" - Cố đại thiếu gia khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn về phía 'đôi bạn cùng tiến' nghiêm túc bàn luận - "Các chú nhận thấy cậu bạn học của em trai thế nào?"

Cận vệ tập thể nhìn qua, sau đó quay trở lại thành thành thật thật đáp: "Rất đẹp trai!"

Cố Nhạc Luân nhìn trời, còn có tiết tháo nữa không? Cư nhiên chỉ biết quan tâm đến nhan sắc!

"Không phải. Ý tôi đang nói đến chính là nội hàm. Phần bên trong đó" - vừa nói vừa chỉ chỉ vào bụng mình.

Tập thể trợn mắt di chuyển xuống phía dưới của Cảnh Hoàng nhìn đắm đuối một hồi mới nghiêm túc đưa ra kết luận: "Rất cường tráng!"

Cố Nhạc Luân sụp đổ!

Nhưng thông qua vài lần tiếp xúc, Cố đại thiếu gia cũng đã có thể chấp nhận tên bạn học Hoàng Cảnh này là người rất tốt bụng, thậm chí đôi khi còn hơi ngốc nữa! Bằng chứng là hắn chưa từng quen bạn gái nha. Mà Cố đại thiếu gia đây đã có rồi! Hơn nữa còn là hoa khôi! Nói ra là biết anh hơn chú mày một level! Đẳng cấp cực kì cao!

Cố Nhạc Luân nghĩ em trai có bạn là điều đáng mừng, vì ngày trước dù có kết thân với Lưu Phan, em trai cũng không tuỳ tiện dẫn người ta về nhà, nhưng lần này thì ngược lại, đối với bạn học Hoàng Cảnh, em trai dường như cởi mở hơn rất nhiều. Có lần Cố Nhạc Luân còn nhìn thấy Bạch Khả dùng chăn đắp cho Hoàng Cảnh lúc hắn vô ý ngủ gậc.

Buổi tối hôm nay Cảnh Hoàng có việc riêng không thể đến chơi được, Bạch Khả biểu tình yên ắng hẳn đi, trốn một mình trong phòng nghe CD, không quan tâm đến lời mời gọi béo bỡ từ người anh ngốc đang luyên thuyên bên tai:

"Khu mua sắm trung tâm đang có đợt giảm giá, em có muốn mua đôi giày lần trước em thích không? Đi cùng với anh, anh sẽ mua cho em." - Cố Nhạc Luân rất ghét phải đi đâu một mình, nên hắn cố hết sức lôi kéo Bạch Khả.

Bạch Khả vẫn không động tĩnh.

Cố đại thiếu gia ngoan cố giật tai nghe của em trai: "Anh đang hỏi em có muốn mua giày miễn phí hay không?"

"Em đâu có thiếu tiền." - Bạch Khả lạnh lùng đoạt tai nghe lại.

Cố Nhạc Luân nghiêm chỉnh giáo huấn: "Anh biết em không thiếu tiền nhưng có thể tiết kiệm một mớ cũng đáng kể lắm chứ! Thế nào? Đi không?"

"Không!" - rất ngắn gọn

Cố Nhạc Luân nhìn thấy nét mặt băng lãnh của em trai liền phán đoán: "Em không vui bởi vì hôm nay bạn học Hoàng không đến?"

Bạch Khả lườm: "Hồ ngôn!"

"Không phải là hồ ngôn. Mà là anh tự suy đoán. Xem ra đúng thật rồi!" - Cố Nhạc Luân ở một bên sờ cằm cười mỉa mai."Anh có mau đi hay là muốn em mách Daddy anh lúc nào cũng trốn học tiết thể thao để đi ăn pizza với bạn?" - Bạch Khả hiếm thấy sinh khí như vậy.

"Á! Chuyện đó....!" - thật ra học thể thao rất mệt, lần nào học xong cũng bủn rủn tay chân, tại sao lại không thể chuyển thành đi ăn pizza chứ? Vừa ngon lại vừa vui vẻ! Em trai đúng là khô khan quá mức rồi! - "Anh đi ngay đây, em đừng nóng. Tạm biệt"

Nói rồi Cố Nhạc Luân mang theo cận vệ phi thật nhanh ra cửa. Bạch Khả nổi giận đúng là không nên chọc nha, em ấy sẽ mang hết bí mật của mọi người phanh phui ra đó!

Lúc này trong phòng, Bạch Khả chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cậu quả thật đang suy nghĩ về Cảnh Hoàng.

Năm học đã kết thúc, cùng lắm chỉ còn gặp lại nhau một lần khi tốt nghiệp. Sau đó, cậu phải quay về tập đoàn phụ giúp Daddy và Baba, thực hiện mong muốn bấy lâu nay, còn Cảnh Hoàng thì sao? Cậu ấy chắc chắn cũng đã có kế hoạch cho riêng mình. Lẽ nào từ đây sẽ không còn gặp nhau được nữa? Lần đầu tiên, Bạch Khả cảm thấy đầu óc cậu phiền muộn như vậy.

Tâm trí thả trôi một lúc lâu bỗng nhiên bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại bên cạnh.

Là Cảnh Hoàng.

Bạch Khả hít một hơi rồi sau đó bắt máy: "Alo. Có việc gì?"

"A Khả, cậu mau mở cửa cho tôi đi"

"A Cảnh? Không phải cậu hôm nay không đến sao?" - Bạch Khả vừa nói vừa đứng dậy tiến đến cửa chính.

"Tôi xong việc rồi, mang thứ này đến cho cậu" - Cảnh Hoàng xuất hiện một cách ân ần đằng sau cánh cửa, cầm theo một chiếc túi, bên trong toàn bộ đều là thức ăn nóng hổi.

"Đây là...." - Bạch Khả ngạc nhiên quan sát.

Cảnh Hoàng tuần tự lấy ra từng hộp, từng hộp thức ăn bày trên bàn: "Đây tất cả là do tôi làm. Từ khi biết nhau tôi đã hứa sẽ tự tay nấu ăn nhưng chưa thực hiện được. Hôm nay tôi đã đích thân đi chợ mua nguyên liệu làm ra tất cả." - chìa một đôi đũa đến - "Cậu ăn thử đi"

Bạch Khả ngưng thần nhìn mâm cơm canh thịnh soạn trước mặt, người này rốt cuộc là từ đâu tới, rốt cuộc bằng cách gì có thể khiến trái tim cậu hiện tại đập nhanh như vậy?

Bạch Khả từ nhỏ đã rất giữ khoảng cách với người lạ, cậu nhạy cảm và khó gần, không tiếp xúc thân mật với bất kì ai trừ gia đình cậu. Nhưng từ khi gặp người này, mùi hương trên người hắn làm cậu mất đi tính kiên cường, dần dần cởi mở, đến độ chấp nhận hắn như một phần trong cuộc sống. Bằng chứng là đến nay, khi nghĩ đến chuyện sắp phải xa người thanh niên này, lòng Bạch Khả chua xót.

Không! Không thể như thế được! Cậu không thể để một người xa lạ ngày càng có khả năng ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu! Cậu còn việc khác phải làm, tuyệt đối không để cho bản thân có điểm yếu.

Bạch Khả đột nhiên đặt đũa xuống: "Cậu mang hết về đi! Từ nay đừng đến nữa"

Cảnh Hoàng không hiểu việc gì đang diễn ra, đôi mắt trân trối nhìn Bạch Khả: "A Khả cậu bị làm sao vậy? Tôi đã nói gì sai làm cậu giạn sao? Hay là thức ăn tôi làm không vừa ý cậu? Cậu cứ nói ra đi, tôi sẽ sửa chửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play